Khóe miệng Vân Dương nhếch lên:
- Hóa thân của Tông chủ? Ý của ngươi là, Niên tiên sinh không chỉ có một. Niên tiên sinh cứu các ngươi ngày đó chưa chắc là Niên tiên sinh thật?
Băng tôn giả cười khổ gật đầu:
- Không sai, ngươi cũng nghĩ ra sao?
Vân Dương đích thật không nghĩ đến.
Đáp án này thật sự quá mức rung động, quá mức kinh dị.
Niên tiên sinh được xưng tụng như trong truyền thuyết chỉ là một hóa thân?
Niên tiên sinh chỉ cần nhấc tay thôi cũng đã dễ dàng giết chết chủ tớ Lôi Động Thiên cũng chỉ là một hóa thân.
- Nói ra có lẽ rất buồn cười. Mấy huynh đệ của ta, thật chất cũng chỉ là đám người đáng thương.
Băng tôn giả yếu ớt nói:
- Sau khi ta biết được tin tức này, còn chưa kịp thông báo cho bọn họ đã bị bổn lâu truy sát diệt khẩu.
- Chỉ hy vọng ngày sau khi Vân công tử đối địch với bọn họ…
Ông nói khẽ:
- Không cần hạ thủ lưu tình, cũng không cầu Vân công tử có thể đem bí mật này nói cho các huynh đệ ta biết, chỉ cầu cho bọn họ một thống khoái.
- Ngươi có thể một đao chặt đứt đầu bọn họ, tuyệt đừng để bọn họ bị trọng thương trở về. Khi còn sống mà bị rút thần cốt, mùi vị đó mới là sống không bằng chết.
Ánh mắt của Băng tôn giả hiện lên sự sợ hãi:
- ... sẽ bị bọn chúng luyện hồn.
- Ngươi đã từng chịu qua?
Vân Dương hỏi.
- Ta…đã từng chịu qua.
Gương mặt Băng tôn giả hiện lên sự co quắp:
- Trước đây không lâu, ta bị Sâm La Đình đả thương, bị trọng thương bỏ trốn, gặp được người trong lâu, vốn cho rằng sẽ được cứu nhưng không nghĩ đến…
- Nếu không phải hai huynh đệ của ta liều mạng cứu ta ra…
Giọt nước mắt của Băng tôn giả rơi xuống tuyết.
- Thì ra là thế, thì ra đây mới chính là chân tướng, là hiện thực khủng khiếp.
Nghe đến đây, vấn đề trong lòng Vân Dương đã có câu trả lời tương đối rõ ràng. Tứ Quý Lâu và Sâm La Đình khai chiến, mặc dù toàn thắng, nhưng Băng tôn giả lại bị trọng thương. Băng tôn giả được một người cũng của Tứ Quý Lâu mang đi, ông vốn cho rằng mình đã được cứu viện, nhưng không nghĩ đến lại gặp phải ác mộng. Tứ Quý Lâu cho rằng Băng tôn giả đã sinh cơ đoạn tuyệt, quyết định đem ông ra luyện hồn, lấy Băng thần chi cốt đang được nuôi dưỡng bên trong.
Băng tôn giả không cam tâm giơ cổ chịu chết, tận dư lực phản kích, cộng thêm hai huynh đệ ra tay giúp đỡ, mới kéo tấm thân tàn phế may mắn thoát thân.
Nhưng may mắn nhất thời vẫn không thay đổi được tình trạng sắp chết. Truy sát của Tứ Quý Lâu sẽ không dừng lại, không chết không thôi.
Băng tôn giả hiểu được điểm này, đồng thờixQMDmXyẆ cũng vì sự áy náy đối với con trai, cho nên mới quyết định đem ngày tận cùng của mình kết thúc ở Thiên Đường thành.
Về phần trong lúc vô tình bị Vân Dương bắt gặp, chẳng qua chỉ là chó ngáp phải ruồi, nhưng cũng khiến cho tình huống trở nên rõ ràng hơn mấy phần.
Nhưng cũng vì có sự tham gia ngoài ý muốn của Vân Dương, Băng tôn giả đang trong tuyệt cảnh đã nảy sinh một suy nghĩ khác. Băng tôn giả cho rằng, ông vì Tứ Quý Lâu, có thể nói cái gì cũng từ bỏ, ngay cả gia đình con trai cũng thế chấp vào luôn, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị xem là con ghẻ, phẫn nộ trong lòng tất nhiên là có thể hiểu. Trước đây, ông đã mất hết can đảm, cộng thêm Tứ Quý Lâu cường đại và kinh khủng, cho dù hữu tâm cũng không có biện pháp trả thù. Nhưng Vân Dương ngoài ý muốn xuất hiện, lập trường đột nhiên thay đổi, đem toàn bộ bí mật lớn nhất của Tứ Quý Lâu nói ra.
Vân Dương thở dài. Loại người hung ác như Băng tôn giả, quả nhiên sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ. Ông nói đến đây chẳng qua chỉ là ông muốn nói. Cho dù hắn không uy hiếp đối phương, đối phương nhất định cũng sẽ nói ra. Nếu ông không muốn nói, cho dù hắn có uy hiếp đến cỡ nào cũng không có ý nghĩa.
Mạch suy nghĩ đã được làm rõ, vậy vấn đề trọng tâm nằm ở chỗ: Băng tôn giả nói là thật hay giả?
Vân Dương ngưng thần phân tích, cuối cùng đưa ra kết luận: Băng tôn giả nói, chín phần là thật.
Nhưng sự thật này lại chứng minh, sự cường đại của Tứ Quý Lâu đã không thể đánh giá được.
Ngay cả cường giả cấp bậc như Băng tôn giả, bất quá cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ. Sự tồn tại của bọn họ, nói không cần thì sẽ không cần. Thực lực chân chính chỉ có thể nhìn mà than thở, khó có thể tưởng tượng.
Sau khi ngoài ý muốn thu hoạch được tin tức này, trong lòng Vân Dương lại càng lạnh như băng.
Nơi này không liên quan đến Nguyệt Như Lan.
Vậy rốt cuộc Nguyệt Như Lan đã đi đâu?
Trải qua mấy ngày tìm kiếm, tình trạng của tỷ ấy như thế nào rồi?
Vấn đề này, Vân Dương ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Ngươi đã biết những thứ này, cũng đã biết được bí mật lớn nhất của Tứ Quý Lâu. Về sau, cứ thuận theo hướng này, ngươi sẽ càng biết được nhiều thứ hơn. Thậm chí còn biết thứ mà chúng ta không biết…
Băng tôn giả buồn bã nói:
- Ta biết ngươi càng muốn biết được nhiều hơn, như là căn cứ tổng đà Tứ Quý Lâu, địa điểm mỗi lần hành động là ở nơi nào…Nhưng mấy điểm này, ngay cả huynh đệ chúng ta cũng còn không biết.
- Bây giờ nghĩ lại, chúng ta thật uổng khi tự xưng là lão giang hồ. Từ lúc trở thành Tôn giả của Tứ Quý Lâu, chín mươi chín phần trăm thời gian là ở Tôn giả điện chờ mệnh lệnh, hoặc luyện công tập võ mà trôi qua. Trước đó, chúng ta vốn cho rằng nếu chúng ta tập trung lại, nhất định phải độc bá một phương, trở thành nhân vật giống Đại tướng biên cương. Ha ha, chúng ta đã không nghĩ đến, chúng ta chẳng qua chỉ không có tư cách tiến vào tổng bộ mà thôi.
Vân Dương im lặng.
Quả thật, Băng tôn giả, thậm chí là Kiếm tôn giả, Đao tôn giả…cả đời này của bọn họ đúng là một bi kịch.
Bọn họ cho rằng địa vị của bọn họ đáng được tôn sùng, cao cao tại thượng, gần như chỉ dưới một mình Lâu chủ Niên tiên sinh, tương lai càng có quyền có thế. Trường sinh bất lão bất quá chỉ là một chuyện thuận lý thành chương, nhưng không biết hết thảy chỉ là bị người ta lợi dụng mà thôi. Bọn họ vì sự mê hoặc này, vì viễn cảnh tươi đẹp đó mà vứt bỏ vợ con, dấn thân vào giang hồ, đem cả đời mình dâng cho Tứ Quý Lâu, nhưng quả báo lại không chỉ có một mình bọn họ mà là cả gia đình bọn họ.
Cho đến phút cuối của cuộc sống, bọn họ mới phát hiện được chân tướng, những gì mà cả đời bọn họ dốc sức mà làm, chỉ là làm giá y cho người khác mà thôi.
Nhưng cho dù phát hiện thì như thế nào, hết thảy đã quá muộn, đã không còn cách nào quay đầu lại.
Ở trên đời này, bọn họ cũng chỉ còn có một mình.
Vợ, con cái, gia đình…toàn bộ đã bị hủy hoại trong tay bọn họ.
Quá muộn!
Bi kịch này chẳng khác nào một cuộc thảm sát tập thể.
Càng buồn hơn, Băng tôn giả lại không có dư lực để báo thù, không thể làm được gì, chỉ có thể bị động tiếp nhận vận mệnh mà thôi.
Lại càng buồn thảm hơn!
Vân Dương thở dài, nhìn thân hình lảo đảo như muốn ngã trong gió tuyết của Băng tôn giả, hận ý đang tràn ngập liền tiêu tán không còn, thấp giọng nói:
- Trước khi Dương soái chết, ta đã từng hỏi y, phụ thân của y rốt cuộc là ai? Người đó đang ở đâu? Nhưng Dương soái chỉ nói một câu.
Băng tôn giả tiến lên, kích động hỏi:
- Đào nhi…nói cái gì?
Vân Dương nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
- Y nói, cho dù người đó có muôn vàn điều không phải, gây ra đủ loại tội nghiệt, nhưng dù sao người đó cũng là cha ruột của y, y không thể bán đứng cha mình.
- Đào nhi!
Băng tôn giả nghe xong, toàn thân run lên, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng trắng hơn ba phần, ngửa mặt lên trời kêu đến tê tâm liệt phế, sau đó phun ra một ngụm máu xa gần ba trượng.
Có muôn vàn điều không phải, gây ra đủ loại tội nghiệt, nhưng dù sao người đó cũng là cha ta.
Ta không thể bán đứng ông ấy.
Đây chính là câu nói cuối cùng của con trai ông.
Đây là hiếu đạo sau cùng?
Đối với người cha như ông mà nói, có tư cách gì để hưởng thụ hiếu tâm của con trai?
- Ta có tư cách gì làm phụ thân của con?
Băng tôn giả như lâm vào trạng thái mê loạn.
Di ngôn cuối cùng của Dương Ba Đào như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong cơ thể ông.
Khiến cho ông trong nháy mắt như ngũ lôi oanh đỉnh, ruột gan đứt thành từng khúc.
Vân Dương thở dài:
- Đây là mộ phần mà ngươi lập cho Dương soái?
Băng tôn giả nghe xong, lại càng hối hận không thôi, nghẹn ngào nói:
- Ta không xứng làm cha. Ta nào có được hạnh phúc khi được tự tay chôn con mình chứ? Khi Đào nhi giục ta rời đi, đã cho ta bạc, ngân phiếu, hoàng kim…
Ông khóc càng lúc càng to, trạng thái hoàn toàn điên loạn, chỉ biết liên tiếp nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, cha thật sự có lỗi với con…