Vân Dương nhìn Phó Báo Quốc:
- Từ trên tổng hợp lại, Phó soái ngài chỉ là một quân nhân thuần túy, mà Hàn Sơn Hà ngoại trừ là một quân nhân xuất sắc nhất, còn là một chính trị gia sắc bén cực hạn. Ngay cả sinh tử của bản thân, hắn cũng có thể lợi dụng một cách triệt để như vậy, thực sự đáng kinh đáng sợ, khiến người nhìn thấy mà giật mình!
Phó Báo Quốc cười khổ một tiếng:
- Phó mỗ nào có được như Vân công tử tưởng tượng, vừa rồi ta cũng chỉ có một suy nghĩ, đó là cùng là quân nhân, người ta càng là thần thoại đáng được tôn kính, chuyện này với ta mà nói, nhất định phải giúp. Dù thế mà phải gánh trách nhiệm, bị trừng phạt cũng nhất định phải làm!
Hắn quay đầu, ngưng chú nhìn Vân Dương:
- Liên quan tới chuyện này, ta sẽ tự thân dâng tấu giải thích với Bệ hạ, tuyệt không đổ cho người khác, cũng tuyệt không trốn tránh.
Vân Dương mỉm cười:
- Phó soái sợ ta vụng trộm đâm thọc với Bệ hạ sao? Vừa rồi Hàn Sơn Hà nói ta là Thiên Hoàng quý tộc, bây giờ lại có hiệu năng này, lời nhỏ, mà đủ ly gián ta với Phó soái, ha ha! Phó soái vốn xem ta không thuận mắt, hiện tại ta lại là dòng dõi Hoàng tộc, lập trường lại càng thêm vi diệu, đúng không!
Phó Báo Quốc xấu hổ một trận, nói:
- Ta không có ý đó, thực sự không có ý đó, Vân công tử đã suy nghĩ nhiều...
Vân Dương không lấy đó mà làm khó Phó Báo Quốc, lập tức cười ha ha rồi thấp giọng nói:
- Phó soái, chuyện này ta cho rằng dừng ở đây là được. Điểm vi diệu trong đó, phóng mắt khắp thiên hạ cũng chỉ có ngươi biết ta biết trời biết đất biết. Quân đội Đông Huyền hận ngươi thấu xương, vô luận thế nào cũng sẽ nói ngươi bức tử Hàn Sơn Hà. Cho nên... Chúng ta không cần tự tạo phiền phức cho mình.
Phó Báo Quốc bỗng nghiêm túc đánh giá Vân Dương, tựa như đang lần nữa nhận thức Vân Dương, Vân Dương thẳng thắn mỉm cười:
- Phó soái, có mấy lời cần phải nói rõ, không thể tiết lộ thì không nên lộ ra là tốt nhất, phải biết, dù là minh chủ hơn nữa, nhưng vẫn phải có nghi kỵ chi tâm. Triều đình có an bình hơn nữa, cũng khó tránh đấu đá nội bộ. Nhất là một số thời điểm liên hệ tới lợi ích lớn lao, biết rõ không nên không thể, nhưng lại không thể không nên, điều này không phải hiếm...
Phó Báo Quốc khẽ thở dài:
- Đúng vậy a...
Vân Dương nói:
- Mà ta, chỉ là một Hầu gia công tử, coi như mang theo huyết mạch hoàng thất, nhưng cả cuộc đời này tuyệt không thể được hoàng thất thừa nhận, đương nhiên cũng không có khả năng tham dự vào cuộc chia cắt cái bánh ngọt kia... Kỳ thực bằng tu vi cấp độ của ta, lợi ích thế tục đã không còn lọt vào mắt... Nói như vậy có phải hơi quá phách lối không?! Ha ha.
Phó Báo Quốc nhịn không được mà nhoẻn miệng cười:
- Câu nói này, phách lối thì đúng là phách lối, nhưng lại chính là sự thực.
Hắn trầm ngâm nửa ngày:
- Đã như vậy, ta liền để chuyện này mục nát ở trong bụng đi, dù có nói ra, cũng không có ai tin tưởng mà.
Vân Dương hiểu ý:
- Chính là như vậy, ta cũng sẽ để nó mục nát ở trong bụng. Khi nào Phó soái hồi kinh báo cáo, nhất định phải mời ta uống rượu một phen đó nha.
Phó Báo Quốc cười to:
- Không vấn đề, để ta đào một cái ao lớn, rót đầy rượu ngon, lại chuẩn bị nhiều thịt một chút, sau đó để Vân công tử tự mình thưởng thức. Nhã hào của công tử, Phó mỗ cũng đã sớm được nghe, không sợ công tử độ lượng.
Vân Dương cười ha ha:
- Là tửu trì nhục lâm trong truyền thuyết sao? Vậy coi như đã nhất trí, một lời đã định.
- Tứ mã nan truy!
Nói xong, hai người thúc ngựa trở về.
- Đại chiến đến đây là kết thúc, xem tình huống này, tin rằng chí ít ba năm tới, Đông Huyền khó có thể có hành động lớn, sau này Phó soái còn có tính toán gì không?
Vân Dương hỏi.
- Ta đã đáp ứng Vân Tôn đại nhân, thề sống chết bảo vệ Thiết Cốt quan.
Phó Báo Quốc tôn kính nói:
- Hiện tại Thiết Cốt quan đã hủy, ta dự định điều động thêm nhân thủ, tranh thủ trong hai năm tới lần nữa chế tạo một tòa quân ải còn kiên cố hơn Thiết Cốt quan trước, nói chung thời gian tới nếu không còn phiền nhiễu, nhất định có thể thành công.
- Nhắc tới mới thấy, lần này Thiết Cốt quan bị hủy từ tận căn cơ, như vậy lại đúng thuận tiện cho ta bắt đầu lại từ đầu, một lần nữa xây mới.
Nói đến chuyện này, Phó Báo Quốc lộ vẻ hưng phấn:
- Coi như hai ba năm sau lại có chiến sự, Thiết Cốt quan mới tất sẽ để Đông Huyền biết, khối xương cứng này, vẫn vắt ngang trước miệng họ.
Vân Dương lẳng lặng nói:
- Sai lầm.
Phó Báo Quốc ngạc nhiên:
- Sai lầm?
Vân Dương nói:
- Suy nghĩ của Phó soái quá bảo thủ. Sự tồn tại của Thiết Cốt quan chính là phòng ngự Đông Huyền, điểm này không có gì đáng trách, bởi vì Đông Huyền có thiên hạ đệ nhất binh, càng có thiên hạ đệ nhất soái, đối mặt với tổ hợp mạnh như vậy, lấy thủ làm đầu là chuyện theo lý.
- Như mà sau ngày hôm nay, Đông Huyền đã không còn những cái đó. Nhất là đã mất đi Hàn Sơn Hà áp chế, triều đình Đông Huyền sẽ nội đấu kịch liệt chưa từng có.
Vân Dương yên lặng nói:
- Cho nên, ngươi trùng kiến Thiết Cốt quan, ý muốn thủ vệ cương thổ đã là hại lớn hơn lợi, hiệu quả vô cùng có hạn, ta hy vọng Phó soái có thể đem Thiết Cốt quan mới thiết lập thành một thành lũy, lấy tiến công làm mục tiêu.
- Sau này, sẽ không còn cảnh Ngọc Đường ta bị người xâm lấn, cho dù có người đến nhập, cũng phải đem sách lược đổi hướng, chuyển thủ thành công.
Vân Dương quay đầu nhìn Phó Báo Quốc, mỉm cười nói:
- Có lẽ, thúc ngựa ngoại biên, khai cương khoách thổ, nhất thống thiên hạ sẽ bắt đầu sau ba năm nữa.
- Phó soái, đại nghiệp thiên thu này, rất có thể từ trên tay ngươi...
Vân Dương nở nụ cười xán lạn:
- ... Hoàn thành a.
Phó Báo Quốc nghe vậy sững sờ, một lát sau liền đỏ mặt, lại cẩn thận suy nghĩ lời Vân Dương, càng suy tư ánh mắt càng thêm sáng, đột nhiên hung hăng vỗ đùi:
- Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới a, đúng là nhờ có công cử nhắc nhở, không có Hàn Sơn Hà, tổng binh Đông Huyền cũng sụt giảm, đã không còn đáng sợ nữa... Chậm đã, việc này ta cần suy nghĩ cho cẩn thận, Thiết Cốt quan mới này nên thành lập thế nào, cần phải triệu tập một số nhân tài thiết kế đến, tiếp thu ý kiến quần chúng mới được... Ai nha, đúng là chuyện tốt bằng trời mà...
Vừa nói, vừa nghĩ, vừa hớn hở ra mặt, hận không thể lập tức bắt tay vào tiến hành.
Vân Dương nhìn Phó Báo Quốc vừa nghĩ đến công tích khai cương khoách thổ vừa chảy nước miếng, miệng cười mở lớn, ngây ngô không thôi. Không khỏi hòa nhã mỉm cười, Phó Báo Quốc hiện tại, nào giống tuyệt đỉnh thống soái như Hàn Sơn Hà nói, đơn giản như một đứa nhỏ ngốc nghếch vậy.
Bị Vân Dương nhìn chằm chằm, Phó Báo Quốc ngây ngô một hồi mới hoàn hồn lạ, tiếp đó lập tức cảm thấy mất mặt, nhất thời nghiêm mặt:
- Sao ngươi lại ở đây?
Vân Dương lập tức sửng sốt:
- Ta... Tại sao lại ở đây... Đúng ta... Tại sao ta lại ở đây...
Phó Báo Quốc nhất thời thốt nhiên cả giận:
- Tiểu tử ngươi không phải đang hộ tống Lão Nguyên soái trở lại kinh thành rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Vân Dương, ngươi tự ý rời vị trí, đáng chịu tội gì?!
Vân Dương bị câu chỉ trích đột ngột của Phó Báo Quốc chấn đến rung động thất điên bát đảo:
- Phó soái, lão sư ngài kỳ thực không phải là Phương lão Thái úy đúng không, lão sư ngài kỳ thực là Thu Kiếm Hàn Tu Lão Nguyên soái đúng không? Thủ đoạn lưu manh qua sông đoạn cầu cùng báo thù không chớp mắt này, quả thực dùng đến lô hỏa thuần thành, đăng phong tạo cực a, phi, há mồm mà có thể nói được ra câu đấy, ngươi có thể mặt dày hơn chút nữa được không...
Phó Báo Quốc vẫn không buông tha:
- Hiện tại ta đang nói quân pháp chức tránh với ngươi, trách nhiệm cùng vị trí của ngươi không phải ở đây, thế nào mà nói ta trả đũa, mau nói, Thu Lão Nguyên soái ở đâu? Ngài ấy... Cũng ở gần đây sao?!
Vân Dương bất đắc dĩ:
- Chắc chắn không phải a, hiện tại ngài ấy đã ra ngoài ba ngàn dặm!
- Tên hỗn trướng nhà người!
Phó Báo Quốc không khách khí giận mắng:
- Còn nói bừa ở đây làm gì? Còn không mau đuổi theo hộ vệ? Ngươi còn muốn lập chiến công hay sao?! Ngươi là người trong quân của ta hay sao?
Vân Dương thực sự ngột ngạt, hận không thể bộc lộ thân phận mà đập tên gia hỏa trước mắt thành đầu... Chó.
Vô hạn oán thầm không thôi: Lúc ta giúp ngươi đối phó trăm vạn đại quân, giúp ngươi chiến thắng trận này, lại cho ngươi nhiều ý kiến hay như thế, miêu tả tương lai tốt đẹp cho ngươi... Không nghĩ tới tên nhà ngươi thực con mẹ nó giống chó, quay đầu một cái liền hung tợn cắn trộm!
Cái này con mẹ nó đã không phải giống chó nữa, mà là chó dại điển hình!
Ngươi còn có thể lưu manh hơn chút nữa không!
Vân Dương hiển nhiên không để ý tới một cái trọng điểm, Thu Kiếm Hàn mặc dù là người đứng đầu tam đại lưu manh kinh thành, thanh danh vang đội nhất, nhưng mà đầu năm nay, chó càng biết cắn người thì lại càng không sủa, tỷ như lão Thái úy Phương Kình Thiên đứng cuối trong tam đại lưu manh, lại tỷ như truyền nhân y bát của lão, Phó Báo Quốc!
Trước mặt Vân Tôn, Phó Báo Quốc tự nhiên chỉ có tự ti mặc cảm, mặc người phân trần, nhưng hiện tại đứng trước Vân Dương, lúc này đã lắng lại phân tranh, không xử Vân Dương thì còn chờ đến khi nào, vóc người đẹp trai không tầm thường a?!
- Ta chạy tới đây.
Vân Dương tức bụng, ác thanh ác khí nói:
- Là để tạm biệt ngài a, không đúng, tốt nhất là sau này không cần tạm biệt.
- Chậm đã, ta đã đáp ứng chuẩn bị cho ngươi tửu trì nhục lâm, sau có thể không còn gặp lại, a, con ngựa này của ngươi không tệ a... Nếu không để lại cho ta đi...
Hai mắt Phó Báo Quốc sáng lên.
- Da mặt ngươi đâu?! Ngươi còn mặt mũi một chút được không?
Vân Dương lập tức xạm mặt, dứt khoát không kìm nén mà hung tợn mắng một câu, hai chân thúc vào bụng ngựa, Hồng Hồng cũng khinh bỉ nhìn Phó Báo Quốc, khò khè phì một hơi, phun đầy mặt Phó Báo Quốc, duỗi bốn chân dài, như hóa thành cơn gió mà đi.
- Ta xxx! Súc sinh này lại hung tợn đến thế!
Phó Báo Quốc không ngừng biến sắc.
Lập tức thở dài một tiếng:
- Bao nhiêu huynh đệ tốt... Cứ vậy mà không còn a...
Sau khi đuổi được Vân Dương, Phó Báo Quốc một thân một mình đứng giữa chiến trường, buồn từ tâm hiện, lệ như suối trào, cứ vậy không khống chế được mà khóc rống lên, thực sự không còn bất cứ hình tượng nào để nói.
- Huynh đệ của ta...
Không có người ở bên, Phó Báo Quốc khóc đến toàn thân run rẩy, tựa như đứa nhỏ.
Ai nói nam nhi không đổ lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng mà thôi!
Trên chiến trường, trời chiều chiếu xéo, từ trong tầng mây dày đặc vẩy xuống một mảnh quang huy, một người một ngựa, trên tuyết trắng bị nhuộm thành màu đỏ, kéo ra một cái bóng thật dài...
Không có người ngoài, thống soái thiết huyết, không kìm nổi mà nghẹn ngào, bi thương khó nén cứ thế mà bạo phát ra...