- Tiếc nuối duy nhất... Chính là không được nhìn thấy Vân Tôn đại nhân, càng không biết lão nhân gia ông ta hiện đang thế nào...
Phó Báo Quốc thở dài thật sâu:
- Hiện tại Phó mỗ chỉ hy vọng, Vân Tôn đại nhân có thể cát nhân tự có thiên tướng, mạnh khỏe là được...
- Với ta mà nói, không, là với tất cả con dân Ngọc Đường mà nói, chỉ cần Vân Tôn đại nhân vẫn còn, như vậy Ngọc Đường còn có hy vọng!
Phó Báo Quốc mê mang nhìn về phía bầu trời, trong mắt chất đầy hoài niệm cùng cảm kích.
Vân Dương nói khẽ:
- Không nghĩ tới, Phó soái lại tín nhiệm Vân Tôn đại nhân đến vậy.
Phó Báo Quốc vẫn ngửa đầu lên, thanh âm dị thường đạm mạc:
- Lúc Vân Tôn đại nhân hóa thân Phong Tôn, từng để Phó mỗ như được thể hồ quán đỉnh, giành lại cuộc sống mới! Nếu không có Vân Tôn đại nhân, hiện tại Phó mỗ đã sớm thân bại danh liệt, chết không toàn thây!
Vân Dương đột nhiên thầm chấn động, không nghĩ tới, ngoài Vân Tôn ra, Phó Báo Quốc lại có thể tự bộc cái xấu của bản thân trước mặt người khác.
Bởi vì Vân Dương chỉ là Vân Dương, không phải là Vân Tôn, chí ít đối với Phó Báo Quốc mà nói, chính là như vậy!
- Ngày đó, Vân Tôn đại nhân đã kéo ta ra từ vực sâu không đáy!
Phó Báo Quốc sùng kính nói:
- Vân Tôn đại nhân chính là một trong hai người mà Phó Báo Quốc tôn kính nhất. Một người khác, chính là ân sư thụ nghiệp của ta Phương Kình Thiên!
Vân Dương nói:
- Phương lão Thái úy tự nhiên là đức cao vọng trọng, nhưng Vân Tôn đại nhân hắn...
Hắn vốn muốn nói Vân Tôn đại nhân thi cân không cầu báo, cũng không hy vọng Phó Báo Quốc chiến tử sa trường, chỉ là không nghĩ đến, một câu còn chưa nói hết, Phó Báo Quốc đã thốt nhiên biến sắc, quay đầu căm tức nhìn hắn, lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, mặc dù ngươi cũng họ Vân, là Thiên Ngoại Vân Hầu chi tử, hậu duệ hoàng thất, càng lập công tích không nhỏ, nhưng... Trên đời này, có mấy lời nên nói, có mấy lời lại không nên nói! Phó mỗ đứng trước sinh tử, mạnh miệng thổ lộ chuyện trong lòng, thế mà lại nghe được mấy lời đại nghịch bất đạo của ngươi, xem ra gia giáo Vân Hầu, còn cần phải tăng cường thế mới được.
Vân Dương sửng sốt.
Phó Báo Quốc còn chưa tiêu giận:
- Vân thiếu hầu gia, nể tình đồng bào ruột thịt, ta ở đây khuyên ngươi một câu, tự kiêu không phải thói xấu, thế nhưng cũng là tật nhỏ, về sau nên ngậm miệng cho tốt, tránh tự rước lấy họa sát thân! Chí ít trước mặt Phó mỗ, đừng có ngông cuồng mà bình luận với Vân Tôn đại nhân!
- Mấy lời nói xấu Vân Tôn đại nhân, còn không tới phiên ngươi nói!
Nói xong, mặt lạnh phẩy tay, quay người rời đi.
Để lại Vân Dương ngây ngốc đứng tại chỗ.
Vân Dương trợn mắt hốc mồm, thầm câm nín: Ta... Ta nói gì ta?
Rõ ràng ta nói lời tốt, thế mà ngươi lại nghe thành nói xấu?! Ta nói Vân Tôn làm sao, ta nói hắn, hắn có thể làm gì ta a? Bản thân Vân Tôn còn không nói, ngươi lại còn muốn ra tranh dùm?! Hơn nữa... Con mẹ nó rốt cục là có chuyện gì! Ta tự nói mình hai câu, lại bị người khác thay ta bất bình, thực con mẹ nó khó chịu a!
Máu chó này, thực đổ oan ta mà...
Ban đêm.
Từ lúc khai chiến đến nay, đêm nay là một đêm an bình nhất.
Song phương đều biết, ngày mai, chính thời khắc quyết định thắng bại.
Ngọc Đường cũng biết, mai là một ngày binh bại, mà Đông Huyền cũng rõ ràng, trận chiến ngày mai, phe họ sẽ xông qua Thiên Huyền nhai, từ đây vạn dặm màu mỡ của Ngọc Đường, liền sẽ thuộc về Đông Huyền, mặc Đông Huyền tàn phá!
Tối hôm đó, Đông Huyền nghỉ ngơi dưỡng sức, các quân tướng cao cấp đều đang hứa hẹn, chỉ cần ngày mai thế này thế kia... Chúng ta sẽ được ban thưởng ra sao... Thế nào thăng quan tiến chức, công hầu muôn đời...
Nghe được tương lai tươi đẹp, trong mắt chúng binh đều bốc lên lục quang.
Mỗi người đều bản năng phán đoán: sau trận chiến ngày mai, cái thế quân công gia thân, vinh hoa phú quý trong tầm tay.
Nếu như lập nhiều công lao hơn một chút, chỉ sợ đúng như trưởng quan nói, công hầu muôn đời cũng không phải không thể!
Mà Ngọc Đường, lại là một mảnh trầm mặc.
Mọi người đều đang nỗ lực nghỉ ngơi, hết sức điều chỉnh trạng thái, để ngày mai có thể giữ được thể lực càng mạnh, thời khắc cuối cùng, nhất định phải chém thêm vài tên địch nhân, một hai miễn cưỡng đủ vốn, ba năm mới xem như kiếm lời, nếu giết được mười tên tám tên, đó mới là chết cũng nhắm mắt!
Vô số người đều đang trầm mặc, cúi đầu không nói.
Nhưng mà cỗ khí thể bi phẫn kiềm tỏa kia, không tự chủ mà dần dần lan ra.
Một mực đánh tới hiện tại, kiên trì cho tới bây giờ, rốt cục vẫn đến thời khắc cuối cùng này sao!?
Vô số hy sinh, vô số lần đối mặt tử vong, nhưng ngày mai, chính là đến tận thế.
Chính là thời khắc cuối cùng của đời này sao?!
Có những lão binh mang trên người những vết thương chằng chịt, yên lặng lau sạch trường đao, trầm thấp cất tiếng hát...
“Tại gia vi huynh đệ, chiến tràng thị đồng bào. (Ở nhà vi huynh đệ, chiến trường là đồng bào.)
Nhất sinh vi gia quốc, ao chiến sa tràng chí khí hào. (Cả đời vì gia quốc, ác chiến sa trường chí khí hào.)
Đương địch nhân lai đáo, lai đáo ngã môn quan kiều. (Địch nhân xuất hiện, nhập vào quan kiều.)
Huynh đệ nhĩ trảo khởi liễu đao, ngã dã cử khởi liễu mâu. (Huynh đệ ngươi cầm đao, ta cũng giơ trường mâu.)
Nhất khởi trùng phong hãm trận, nhất khởi túng mã hoành đao. (Cùng nhau xông pha chiến đấu, cùng nhau thúc ngựa hoành đao.)
Nhất khởi khánh công hữu tửu, nhất khởi quan sơn lộ dao dao, nhất khởi hoàng tuyền mạn điều điều. (Cùng nhau ăn mừng uống rượu, cùng nhau quan ải đường xa, cùng nhau Hoàng Tuyền khắp chốn.)
...
Huynh đệ thị chiến hữu, chiến hữu thị đồng bào,(Huynh đệ là chiến hữu, chiến hữu là đồng bào,)
Nhĩ dã bất đê đầu, ngã dã bất loan yêu. (Ngươi không cúi đầu, ta không xoay người.)
Sinh tử ngã diện đối, vinh hoa nhất thủ phao,(Sinh tử ta đối mặt, vinh hoa một tay nắm)
Ngã lai ngã chiến tràng, nhĩ khứ nhĩ chiến hào. (Ta đến chiến trường, ngươi đi chiến hào.)
Nhân vi ngã môn đô thị gia hương phụ lão đích kiêu ngạo.(Bởi vì chúng ta đều là niềm kiêu ngạo.)
...
Nhĩ hữu lão mẫu thân, ngã hữu ngã gia tiểu. (Ngươi có mẹ già, ta có con nhỏ.)
Nhĩ hữu hồng nhan tại, ngã hữu nữ nhi kiều. (Ngươi có hồng nhan chờ, ta có nữ nhi đợi)
Đương đao thương tại thủ, đương địch khấu lai đáo, (đao thương nơi tay, quân giặc xuất hiện,)
Nhĩ ngã đích hung thang, huyết tại thiêu! (trong ngực ngươi và ta, dòng máu đang nóng chảy!)
Đương ngã hóa vi trần thổ, dã thị quân nhân vinh diệu. (Dù hóa thành bụi đất, cũng là quân nhân vinh.)
Đương nhĩ phần thân nhi khứ, hóa tác thiên biên hồng kiều, (Dù ngươi thiêu thân mà đi, cũng hóa thành cầu vồng rực rỡ!)
Huynh đệ nha, ngã môn hoàn thị kiêu ngạo đích tiếu! (Huynh đệ nha, chúng ta hãy cười đầy kiêu ngạo!)
Nhân vi ngã môn đô thị, ngọc đường đích kiêu ngạo! (Bởi vì chúng ta đều là, kiêu ngạo của Ngọc Đường!)
...
Nhĩ hữu hung trung huyết, ngã hữu thủ trung đao. (Ngươi có nhiệt huyết, ta có trường đao.)
Nhĩ ngã kiên tịnh kiên, ao chiến tại kim triều. (Ngươi ta vai sánh vai, ác chiến tại hôm nay.)
Nhược ngã bách chiến tử, đa nương ứng hàm tiếu. (Nếu ta bách chiến chết, cha mẹ cũng mỉm cười.)
Nam nhi bất vệ quốc, nhất sinh hà túc đạo? (Nam nhi không vệ quốc, cả đời có nghĩa gì?)
Đa nương tưởng nhi liễu, thả vãng đông phương tiều. (Cha mẹ hi vọng, lại nhìn tới phương đông.)
Khán na phong yên tứ khởi đích địa phương, ngã chính kiêu ngạo đích tiếu... (Nhìn địa phương khói lửa nổi lên bốn phía, ta cũng kiêu ngạo cười...)
Nhất sinh nhất thế đô tại kiêu ngạo đích tiếu! (Một đời một thế đều kiêu ngạo!)
Sinh sinh tử tử đô thị kiêu ngạo đích tiếu!" (Sinh sinh tử tử đều kiêu ngạo!)
...
Tiếng hát ép tới cực thấp, ca khúc này gọi là Kiêu Ngạo Chi Tiếu, chính là bản sáng tác sau khi chiến đấu của một vị binh sĩ, dần dần vang dội toàn bộ quân phương Ngọc Đường, biến thành một bài mà ai cũng thích, cơ hồ mỗi người đều có thể hát.
Giờ phút này, thanh âm khàn khàn này, khẽ ngâm câu hát, lại phảng phất như xen lẫn một vận luận nào đó, chậm rãi phiêu đãng trong gió đêm.
Người nghe được, đều trầm thấp ngâm xướng theo.
Có chút binh sĩ, vừa ngồi đọc tin nhà, nhìn phong thư đã đọc không biết bao nhiêu lần kia, cho dù phong thư dính đầy vết náu, lại tham lam nhìn từng chữ, đọc một lần lại một lần, cuối cùng cẩn thận thu lại, bỏ vào trong ngực, trong mắt có nước mắt, khóe miệng lại mỉm cười.
Có chút binh sĩ, đầu gối lên đao, chăm chăm nhìn lên bầu trời, không biết trong lòng đang nghĩ gì, chỉ có cái miệng vẫn trầm ngâm xướng theo...
Tiếng cả trải rộng quân doạnh, liên miên bất tận, dần dần như có nhu phong gào thét, triền miên thôi mạnh...
...
Phó Báo Quốc cũng đang ngâm nga câu hát, dò xét nhìn về phía quân đội của mình.
Trước khi quyết chiến ngày mai, hắn muốn nhìn lại các huynh đệ của mình, mỗi người đều phải nhìn một lần.
Hắn muốn ghi nhớ những hình tượng đó, vĩnh viễn ghi lại trong lòng, cho dù hồn đi cửu tuyền, cũng không dám quên, càng không thể quên!
- Sợ chết sao?
- Vốn dĩ sợ, nhưng hiện tại đã không sợ!
- Như thế là sao, sao hiện tại lại không sợ?
- Bởi vì... Dù sao hiện tại cũng không sợ nữa!
Phó Báo Quốc nhớ tới tiểu binh mà chưa đầy hai mươi tuổi mà mình vừa hỏi, nhớ lại đáp án mà tiểu binh kia đáp cho mình, lại không nhịn nổi mà bật cười, trong nụ cười có chứa nước mắt, người lính kia còn chưa đầy hai mươi tuổi, thế nhưng lại là lão binh nhiều lần chiến đấu.
Trong lịch trình sinh mệnh tuổi trẻ của hắn, những trận chiến mà hắn trải qua dù không đến mức đếm không hết, nhưng số lượng cũng rất nhiều.
- Ngày mai, chúng ta sẽ phải chết trận.
Thanh âm Phó Báo Quốc vang vọng.
- Các huynh đệ, còn ai có tâm nguyện chưa dứt? Mau mau nói ra, nếu có thể, ta sẽ tận lực hỗ trợ hoàn thành!
- Khả năng đây là cơ hội cuối cùng, nếu không nói sẽ thực sự không còn bất cứ cơ hội nào nữa!
Tiếng ca vẫn du dương, nhưng thủy chung vẫn không có người đáp lời.
- Cùng Phó Báo Quốc ta đi chết, các ngươi có hối hận không?
Vẫn không có người đáp lời.
Tiếng ca tiếp tục thăm thẳm uyển chuyển.
- Vậy ta lại lải nhải thêm một câu, nếu ngày mai chúng ta chết trận, anh linh cùng hộ vệ ở đây, tiếp tục chiến đấu với Đông Huyền! Vẫn là Phó Báo Quốc ta suất lĩnh các ngươi, cùng nhau dắt tay tới cửu tuyền, vẫn tụ anh linh chiến quân địch!
Thanh âm của Phó Báo Quốc lại vang lên.
Quân doanh vốn một mực không trả lời, đột nhiên phát ra tiếng gầm rú rung trời.
- Không sai, nếu ngày mai chiến tử, anh linh vẫn thủ hộ tại đây, cùng Đông Huyền tiếp tục chiến đấu!
- Cùng nhau dắt tay tới cửu tuyền, vẫn tụ anh linh chiến quân địch!
- Ở nhân gian, không chết không thôi! Tại U Minh, có chết cũng không dừng!
- Không hối hận!
- Chúng ta không hối hận!
Tiếng gầm thét rung trời, tựa như thiên lôi giáng thế, vang lên đinh tai nhức óc, kinh động cửu tiêu.
Đến cuối cùng.
Chỉ có năm chữ chỉnh tề:
- Chúng ta không hối hận!
- Chúng ta không hối hận!
Trên đỉnh núi, Thượng Quan Linh Tú che miệng nghẹn ngào, từng giọt nước mắt chảy xuống, lướt qua hai má trắng noãn, chỉ thấy yết hầu như bị chặn lại...
Phó Báo Quốc cũng hầu kết nhấp nhô, trong lúc nhất thời nói không ra lời, hô hấp dồn dập, tựa như ống bễ, bỗng nhiên rống giận:
- Chiến đấu đến cùng!
- Chiến đấu đến cùng!
Khắp nơi là tiếng núi kêu biển gầm, kinh thiên động địa!
Phó Báo Quốc bỗng cười ha ha:
- Các huynh đệ, tất cả chúng ta ở đây, nhớ kỹ phải đợi nhau mà đi, không cho phép ai tụt lại phía sau! Quân pháp của lão tử, vô luận là dương gian hay âm thế, cũng có thể chém đầu người, chấp hành quân kỷ!
Lại một trận cười vang, các sĩ tốt cùng nhau cuồng tiếu:
- Lão tử sẽ không tụt lại phía sau! Còn sống sẽ không, đã chết càng sẽ không, quân kỷ sợ cái chim!
- Chúng ta tiếp tục ca hát, cùng nhau ca hát!
Phó Báo Quốc hét lớn một tiếng:
- Các ngươi hẳn là chưa nghe lão tử hát đi, hôm nay để lão tử làm quản ca, để các ngươi biết được uy lực của lão tử.
Lập tức Phó Báo Quốc trầm mặc một lát, tựa như ấp ủ cảm xúc, tất cả binh tướng cùng nhau đứng lên, ưỡn ngực ngẩng đầu, lặng lẽ chờ tiếng ca đến từ Phó soái.
Sau một lát, thanh âm sôi sục thuộc về Phó Báo Quốc vang lên: “Tại gia vi huynh đệ, chiến tràng thị đồng bào...”