Ta Là Chí Tôn

Chương 494: Kẻ nào cản, chết!

Cứ vậy chỉ một lát, Vân Dương đã vượt qua năm trăm trượng, mà chỗ cao nhất, thân ảnh Phó Báo Quốc đã xuất hiện trong mắt Vân Dương!

Vị quân soái này có quan hệ cực sâu với Vân Dương, lúc này sừng sững trên cột cờ mộc đấu, đem hết khả năng gào thét chỉ huy chiến đấu, trường kiếm trong tay huy mạnh, ngăn cản mưa tên đầy trời.

Bên cạnh hắn còn có một người, Vân Dương nhìn qua, người kia rõ ràng là Phương Mặc Phi, trường kiếm trong tay huy động rực rỡ, cường thế yểm hộ Phó Báo Quốc, kiêm nhân viên truyền lệnh ra ngoài.

Phó Báo Quốc như triệt để điên cuồng, đứng trên vị trí dễ thấy nhất mà chiến đấu, hành động như vậy chẳng khác nào muốn chết, nếu không phải có Phương Mặc Phi ở bên bảo vệ, chỉ sợ đã hóa nhím từ lâu!

Nhưng tình huống trước mắt của Phó Báo Quốc thế nào, cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của Vân Dương.

Trước mắt đã xâm nhập sâu trong chiến trường, hắn cần phải cải biến chiến thuật, không thể dùng Huyền khí mà cường hoành xông trận được, mặc dù có thể đánh địch tan tác tơi bời nhưng tiêu hao như thế quá lớn, không thể đánh lâu dài.

Vân Dương cường thế vọt vào thiên quân vạn mã, bỗng nhiên khẽ vươn tay, chộp lấy cương đao của một tên tướng sĩ Đông Huyền, thuận tay chém một đao, mười mấy nhân mạng Đông Huyền cùng lúc ngã xuống đất.

Kỳ thực từ mới bắt đầu, Vân Dương hắn đã muốn dùng binh khí, lấy ra Thiên Ý Chi Đao, nếu có Thiên Ý Chi Đao phụ trợ, tuyệt đối có thể dễ dàng giết vào chiến cuộc, sát thương càng nhiều địch nhân, nhưng bây giờ Thiên Ý Chi Đao dao cũng theo Lục Lục, vô tăm vô tích, khó mà dùng trong chiến dịch này!

Hồng Hồng vẫn tiếp tục huy vó, bão táp tiến lên.

Xa xa một đợt binh mã Ngọc Đường đang đứng trong vòng vây của Đông Huyền, như điên muốn giết ra ngoài, thế nhưng khó mà giết ra được vòng vây trùng điệp của Đông Huyền.

Bốn phía vẫn không ngừng có binh mã Đông Huyền chạy tới, dùng mọi khả năng ép chặt nhóm quân Ngọc Đường này. Một bên khác, kỵ binh Ngọc Đường cũng điên cuồng xông lại, lại thấy hắc kỵ Đông Huyền không sợ chết chặn đường.

Nếu nói tình thế chiến đấu trước đó vô cùng thảm liệt, vậy mức độ thảm liệt hiện tại trên cơ sở đó lại tăng thêm một bậc thang!

- Cứu Lão Nguyên soái!

- Báo thù cho lão nguyên soái!

- Tiến lên!

Phó Báo Quốc đột nhiên phát lệnh, tiếng hét như phích lịch lôi đình:

- Tiến lên! Tiến lên! Nhất định phải tiếp ứng Lão Nguyên soái!!!

Vân Dương nghe tiếng không khỏi đại hỷ, chí ít lúc này Lão Nguyên soái còn sống, hết thảy còn chưa quá muộn!

Ngài nhất định phải cố gắng, chờ ta chạy tới a!

Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương phân ba thành chú ý động tĩnh bên kia, đã thấy một thân ảnh màu trắng đang cực tốc xoay trong, trùng sát. Phàm là nơi bóng trắng lướt qua, binh mã Đông Huyền từng nhóm từng nhóm ngã xuống, thân ảnh lướt qua, máu tươi như không cần tiền mà bắn ra ngoài.

Nhưng mà những nới hắn vừa quét sạch, trong nháy mắt đã lại bị binh mã Đông Huyền lấp đầy.

Đó là Bạch Y Tuyết, kẻ gần như đã đạt đến đỉnh phong đương thời!

Rõ ràng, Lão Nguyên soái có thể chưa chết, cũng chính bởi có Bạch Y Tuyết bảo hộ, nếu không có cường trợ này, Lão Nguyên soái đã sớm hồn đi cửu tuyền!

Nhưng mà cho dù Bạch Y Tuyết cường thế vô song, nhưng trên chiến trường một người muốn địch ngàn quân, đem Lão Nguyên soái bình yên đi ra, vẫn có lòng mà không đủ sức!

Vân Dương thấy thế cũng rống to một tiếng:

- Bạch Y!

Bạch Y Tuyết ác chiến đã lâu, gần như đè ép tới cực hạn, nếu Huyền khí của hắn hao hết, cho dù tu vi cao thâm, cũng khó tránh khỏi cái chết, hết lần này lại đột nhiên nghe được tiếng rống to quen thuộc, tinh thần đột nhiên phấn chấn, hét lớn:

- Công tử! Ta ở đây!

Kiếm quang vốn đã dần nội liễm, lúc này lại đột nhiên bạo tăng, kiếm khí trùng thiên, một đao kiếm quang từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đánh giết quân định trong mười trượng, thế nhưng chớp mắt huy hoàng này, vẫn không thể chấn nhiếp địch nhân, chỉ một lát đã lại bị nhân triều bao phủ.

Thế nhưng chỉ một chút này, đã đủ để Vân Dương xác định phương hướng, Vân Dương lại phát một tiếng rống ro, trường đao trong tay ngang nhiên vung vẩy, quát một tiếng chói tai:

- Kẻ nào cản, chết!

Hai chân thúc vào bụng ngựa, Hồng Hồng hí dài một tiếng, cả người lẫn ngựa hóa thành một đạo hồng quang xông lên.

Trước hồng quang, càng có hai đạo đao khí lạnh lẽo kéo dài.

Người mượn ngựa thế, ngựa trợ người uy, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới nhóm thiết kỵ.

Lúc này thiết kỵ đang chém giết với hắc kỵ Đông Huyền, bỗng nghe được tiếng kèn lệnh sau lưng, đó là kèn lệnh chia binh nhường đường, đám người còn chưa lấy lại tinh thần, còn chưa kịp tách ra nhường đường, đã nghe thấy một tiếng rống to:

- Huynh đệ trước mặt mau tránh!

Tiếng rống mang theo hương vị uy nghi khó cưỡng, người nghe không tự chủ mà nghiêng người, huy ngựa tách ra.

Cơ hồ cùng lúc đó, một tiếng hí dài vang lên, cảnh tượng hùng hậu khó tưởng xuất hiện.

Chỉ thấy một đạo hồng ảnh từ bên người lướt qua, chỉ trong một hơi thở, đã cường thế xông lên đầu tuyến thiết kỵ, trực tiếp đối đầu với hắc kỵ trước mắt.

Lại nghe một tiếng va chạm, hắc kỵ trước mắt lập tức người ngã ngựa đổ, đầu người như dưa hấu lăn loạn xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, quân đội hắc kỵ đã thình lình ngã xuống mấy trăm người.

Cơ hồ một một con đường máu tươi và thi thể đã xuất hiện trước mắt, đám người hắc kỵ hai bên còn đang kinh ngạc nhìn vào tay mình.

Trường đao trường thương vốn trong tay bọn hắn, giờ phút này đều đã biến mất không thấy, cảm giác duy nhất chỉ thấy hai tay chấn động, ngay cả bóng người cũng không thấy, binh khí trong tay đã tuột tay mà bay, chỉ để lại gan bàn tay máu me đầm đìa!

...

Thiết kỵ Ngọc Đường vừa mừng vừa sợ nhìn con đường đỏ tươi trước mắt vẫn không ngừng kéo dài.

Thớt hồng mã kia, vẫn đang ngẩng đầu lao vút, bóng người áo tím đánh đâu thắng đó!

Những nơi đi qua, từng dãy đầu người phi tốc bay lên không trung, quay tròn chuyển động.

Phòng tuyến bất bại do hắc kỵ Đông Huyền tạo thành, cũng không thể ngăn nổi một người một ngựa kia.

Đối phương như hóa thành trường đao sắc bén, còn hắc kỵ cũng chỉ là một nhúm đậu hũ mềm mại, một đao lướt qua, hoàn toàn không có trở ngại!

Tựa như một đao tiện tay chém xuống, liền có thể từ đầu này cắt thẳng tới đầu kia!

Đại thống lĩnh hắc kỵ Đông Huyền nhìn thôi cũng hít khí lạnh, chỉ thấy một cảm giác rét buốt từ tâm khảm bốc lên, trong chốc lát toàn thân lạnh buốt, tựa như lưỡi đao sắc bén kia, đã từ trên cổ hắn lướt qua, còn chưa tỉnh hồn đã thất thanh nói:

- Thế gian lại có nhân vật như thế? Người này là ai?

Đám người hai mặt nhìn nhau, im lặng nửa ngày, không một ai có thể đáp lời.

Mặc ngươi tinh thông đủ sách, cũng tuyệt không thể liên hệ người trước mắt với người nào trong trí nhớ, chớ nói chi ấn tượng của người nào đó tạo ra cũng không phải như vậy!

Thứ hắc kỵ nhìn thấy duy nhất, cũng chỉ là một bóng người màu tím, cưỡi một con ngựa màu đỏ thần tuấn, cứ vậy vút qua.

Cũng chỉ nhìn thấy đao quang lóe sáng, chiến hữu của mình nhao nhao đổ xuống, chỉ nhìn thấy đối phương trắng trợn tàn sát, đồng thời nhanh chóng lao đi, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy!

- Có vẻ như đối phương vấn rất trẻ trung a...

Một tên hắc kỵ hai tay trống không, hộ khẩu nhỏ máu, khóe miệng co giật một cái. Vừa rồi hắn mới lượn qua quỷ môn quan, một người gan to bằng trời, xưa nay không coi sinh tử ra gì như hắn, lúc này toàn thân trên dưới cũng không kìm được mà nhũn!

Vừa rồi hắn may mắn đứng ngoài biên của tên sát tinh kia, chỉ kịp đưa một đao, cả người đã bay ra ngoài, cảm giác như sét đánh tuy không dễ chịu, nhưng suy cho cùng vẫn giữ được tính mạng.

Nếu vừa rồi hắn hơi vào sâu một chút, như vậy thân thể hắn sinh trưởng ba mươi năm nay, đoán chừng đã rách rưới nằm trên đất.

Bình thường hắn vẫn luôn nói không coi sinh tử ra gì, nhưng đến lúc chân chính đứng trước sinh tử, lại vẫn không kìm nổi mà sợ hãi!

Thế gian vốn là như thế, cho dù ai cũng sẽ sợ chết, chỉ có phân biệt thời gian cùng đáng giá hay không, có oán hay không oán, có hận hay không hận, chỉ thế mà thôi!

- Rất trẻ trung...

Đại thống lĩnh hắc kỵ Đông Huyền nhướng mày:

- Một thanh niên lại là một tu giả cao cường? Người này là ai?

Vân Dương một đường cuồng xông, thế như chẻ tre, không người ngăn nổi, giờ khắc này, hắn thậm chí còn không cần cân nhắc chân nguyên Huyền khí có thể chống đến cùng hay không.

Suy nghĩ trong đầu, duy chỉ có một điều.

Thu Lão Nguyên soái, thế nào?

Phải chăng còn lại một hơi, tính mệnh còn tại!

Mà ngay lúc này, mấy chục đạo kiếm quang từ bên cạnh đột nhiên lăng không chém tới, kiếm trận này khiến Vân Dương cũng phải thấm âm u. Cùng lúc đó, bốn phương còn có mấy trăm người cùng xông lại.

- Cao thủ!

Vân Dương lập tức minh ngộ, bên người Lão Nguyên soái có cao thủ đỉnh phong như Bạch Y Tuyết tương trợ, thế mà còn không cách nào xông khỏi trùng vây, thậm chí còn phải ăn bữa nay lo bữa mai, hiển nhiên là do Đông Huyền cũng tụ tập lượng lớn cao thủ!

Coi như đỉnh cấp chiến lực không bằng, nhưng dùng chiến thuật biển người vẫn có thể san bằng ưu thế, mà điểm ấy, vốn là tuyệt chiêu tất thắng trên chiến trường!