Ta Là Chí Tôn

Chương 471: Chiến vân liên miên

Ánh mắt xích mã sáng lấp lánh nhìn Vân Dương, nhẹ nhàng gật đầu, vậy mà đồng ý.

Hiện tại tiểu xích mã đã bị thế công cỏ xanh của Vân Dương kiếm đầy độ thiện cảm, rất khó phản bác Vân Dương yêu cầu, nhưng nếu để tiểu xích mã biết lịch sử đặt tên huy hoàng của Vân Dương, chỉ sợ nó thà nhảy núi cũng không để tên chủ nhân vô lương này đặt tên giúp.

Đáng tiếc hiện tại nó không biết, đợi đến lúc nó biết, lúc đó cũng đã muộn!

- Toàn thân ngươi đều là màu đỏ, như vậy gọi là... Đại Hồng?

Vân Dương hỏi.

“...”

Xích mã trố mắt giật mình nhìn Vân Dương, đuôi ngựa không nhịn được mà quẫy quẩy hai lần.

Đại Hồng?

Cái tên quái gì thế này?

Có thể đặt cái tên nào tục hơn nữa được không?!

- Không thích Đại Hồng sao? Tuổi ngươi còn nhỏ, gọi Đại Hồng không quá hợp, nếu không thì gọi là Tiểu Hồng đi?

Vân Dương thử thăm dò.

“Phì phì phì...”

Xích mã vẫn đầy không cam lòng vẫy đuôi.

Cái gì mà Đại Hồng Tiểu Hồng, bản Mã Vương là đực! Lật người có thể thấy cái đó còn dài hơn đầu ngươi có được không?

Ngay cả cái tên mà ngươi cũng không biết đặt sao?!

Không có cái nào uy vũ hùng tráng sao?

Lẽ nào lại như thế!

- Còn không hài lòng?

Vân Dương cau mày:

- Ta thực sự cảm thấy cái tên Tiểu Hồng này rất tốt, cung rất phù hợp với ngươi. Nếu ngươi thực sự không hài lòng, chúng ta lại đổi một cái, nhưng cái này là cái cuối cùng, không cho phép tiếp tục phản đối nhe!

Xích mã tràn đầy chờ mong nhìn Vân Dương, từ trong tâm khảm mong đợi chủ nhân đặt cho mình một cái tên thật vang dội.

Tỉ như Nam Bá Thiên, Chiến Mã Vương, Phi Mã, Long Mã, Hồng Vương...

Dù là Tiểu Hồng Long, Tiểu Hồng Hổ... Cũng tạm được a.

- Ta quyết định rồi, sau này sẽ gọi ngươi là Hồng Hồng!

Vân Dương tràn đầy phấn khởi nói:

- Hồng Hồng, cái tên này rất trâu bò nha! Người khác nghe cái là biết ngươi đỏ thế nào luôn! Toàn thân màu đỏ, cái tên cùng đỏ, đỏ đỏ gấp đôi a, thực sự quá phù hợp!

Xích mã nhất thời xùi bọt mép, tâm hoa khép chặt!

Cái này còn cần người khác nghe sao, nhìn thấy không phải được rồi sao?

Ngươi nghĩ nửa ngày trời liền đặt một cái tên không bằng cả rắm chó như thế?

Hồng Hồng còn không êm tai bằng Đại Hồng Tiểu Hồng a.

Cái gì mà đỏ gấp đôi? Trên đời này còn có cái tên nào tục hơn nữa không hả trời?!

Hồng Hồng...

Đối với cái tên mới này, cái tên cố định này, xích mã vô lực đậu xanh rau muống, liều mạng phì phì kháng nghị, phun đầy nước bọt vào mặt Vân Dương.

Nó nào có biết, độ

tự kỷ của Vân Dương đã đến mức khiến người giận sôi, cái tên Hồng Hồng của nó sớm đã được định, phản đối không có tác dụng.

Mệnh, đây chính là mệnh!

Một chút sướng mồm, phải trả cái giá thật lớn!

Mã Vương Hồng Hồng, cứ vậy mà sinh ra!

- Hồng Hồng, thấy ngươi hưng phấn như vậy, nhất định rất thích cái tên mà ta đặt cho ngươi đi?!

Vân Dương vẫn không biết liêm sỉ, vui sướng hài lòng nói:

- Phía trước có một cửa hàng, chúng ta đến kiếm gì ăn thuận tiện nghỉ ngơi một chút, ngươi không biết chứ, ta cưỡi ngươi đi như vậy, thực sự mệt muốn chết luôn, mỏi lưng đau chân, thân thể hiện tại của ta không được tốt, không thể quá kéo dài, chờ thân thể ta tốt hẳn, lúc đó ngươi có thể chân chính lĩnh hội tuyệt thế hùng phong của chủ nhân ngươi, chờ mong sao?!

Xích mã... Ách, Hồng Hồng khóc không ra nước mắt.

Ngươi nhìn thế nào mà cảm thấy ta hài lòng?

Ta là ngựa, ngươi là người, hai ta câu thông rất hữu hiệu hả? Ta hài lòng hay không ngươi biết hở?

Ngươi cường bạo mã ý của ta... Bản Hồng Hồng nhất định phải trả thù!

Nhưng mà lập tức, mã nhãn trừng đến tròn trịa.

Chủ nhân ăn cái gì vậy?

Sao có thể thơm như thế?

Cái gì mà có thể thơm như thế?!

Vân Dương dừng bên một quán rượu nhỏ ven đường, tùy ý gọi rượu gọi món, lại vừa thuận thế sử dụng đan dược chữa thương, liên tục không ngừng nắn bóp cái đùi thụ thương chưa lành của mình.

Đau đớn mơ hồ nói cho hắn biết: Thương thế của ngươi, còn phải cẩn thận! Lại tiếp tục phóng ngựa phi nhanh như thế, chỉ sợ không đến được chiến trường, cái chân còn chưa khỏi này sợ là cũng phải phế...

Là khách hàng duy nhất của quán rượu, rượu thịt mà hắn gọi rất nhanh đã được đem lên, không những ba món xào nóng hổi, còn có một bàn thịt muối.

Vân Dương nhai nhai hai cái, thịt muốn này không phải thịt trâu, mà là một loại đê giai Huyền thú.

Đối với việc phân loại các loại thịt chăn nuôi cùng thịt Huyền thú, Vân Dương có thể thể nói là đương thời đệ nhất nhân, dù sao một thời gian dài làm cái thùng cơm, há có thể không am hiểu sau sắc chuyện này.

Trực tiếp rót một chén rượu, đang muốn uống hết, lại cảm giác trước mắt tối sầm lại.

- Hồng Hồng... Ngươi muốn làm gì?

Đối với vật thể rắn chắc trước mắt Vân Dương lấy làm kinh hãi, cái đầu ngựa lớn của Hồng Hồng đã bu lại trước mặt, thèm chảy dãi nhìn vào chén rượu, phù phù phì phì cái mũi.

Ta muốn uống!

Mặc dù Hồng Hồng không thể nói tiếng người, nhưng ý biểu đạt của ba chữ này phát huy vô cùng tinh tế.

Hồng Hồng, một con ngựa lại muốn uống rượu?!

Đại não Vân Dương như muốn hóa đá.

Cho đến lúc tỉnh thần, đã thấy bát rượu trước mắt trống không.

Hồng Hồng hưng phấn phì phì cái mũi, nếu không phải cả người nó vốn đã có màu đỏ, như vậy cái mặt trước mặt sẽ tuyệt đối đỏ bừng.

- Thực đúng là muốn uống...

Vân Dương không còn gì để nói.

Hết lần này tới lần khác Hồng Hồng vẫn trưng ra cái mặt còn chưa đủ, lề mà lề mề, dùng đuôi ngựa không ngừng vẫy lên người Vân Dương, thúc dục gấp gáp.

- Tiểu nhị, cầm cho ta thêm cái bát.

Vân Dương coi như có câm nín hơn nữa, lại không thể không lên tiếng.

Chí ít chén rượu này đã không thể dùng được nữa, cái lưỡi to mọng của Hồng Hồng cuốn một cái, trong chén ngoài bát đều bị chiếu cố, coi như Vân Dương có yêu thích Hồng Hồng hơn nữa, cũng không thể tới mức dùng chung một cái bát...

Chờ một cái bát khác đến, Vân Dương nhấc bình rượu lên, rót cho Hồng Hồng một chén rượu, thầm nghĩ: Cỏ xanh không đủ cung ứng, nhưng rượu lại không có hạn chết, chỉ có điều, để gia hỏa này uống nhiều, nó sẽ không say đi?

Thế nhưng Hồng Hồng uống liền ba chén, mặt vẫn không đổi sắc, hiển nhiên tửu lượng còn rất tốt, rõ ràng là ngựa trung tửu thần!

Vân Dương thầm kinh thán không thôi.

Sau bữa cơm, Vân Dương nhờ ăn chút thịt Huyền thú, liên tiếp vận hành mấy lần Huyền khí, ngoại trừ khôi phục một chút thể lực, càng làm cho số thuốc trị thương mới phục dụng nhanh chóng phát huy tác dụng. Đem xương cốt vừa mới sinh trưởng lần nữa gia cố.

Cái thứ dược lực như này, vẫn phải dùng Huyền khí thúc dục một chút mới có hiệu quả tốt nhất.

Sau một phen điều tức, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhưng mà Vân Dương vẫn có thể nhận thức được, tiếp sau vẫn không thể hoạt động mạnh, thân thể của hắn khó có thể phụ tải.

Vân Dương thầm thở dài, thở dài thân thể mình vô dụng, lần này dùng Hồng Hồng thay đi bộ, trên lưng Hồng Hồng căn bản không cảm thấy rung lắc mấy, nhưng chung quy vẫn là lặn lội đường xa, đối với thân thể tổi hại chưa lành của hắn, vẫn là một tổn thương cực lớn.

Nhân sinh lịch duyệt nhất định phải trải qua thời gian khó nhọc tẩy lễ, không phải tu vi cao hay thấp có thể thay thế!

- Thực sự cần phải đi chậm hơn một chút.

Vân Dương đè xuống thương thế trên chân của mình:

- Coi như cảm thấy gấp gáp hơn nữa, cũng không để đem thân thể nửa tàn này đi chiến trường, như thế cũng chỉ làm liên lụy, há có nửa điểm giúp ích, hiện tại có Hồng Hồng thay đi bộ, tất sẽ sớm hơn một bước đến đông tuyến, miễn cưỡng cũng vô ích, nếu không mới thực sự vô dụng!

Chỉ tiếc ý nghĩ tốt đẹp, hiện thực lại rất xương, thế sự xưa nay không thể tận nhân ý!

Một lần nữa lên đường, Vân Dương ảo não phát hiện, con ngựa thích uống rượu này vừa uống rượu thì không sao, nhưng chạy một hồi, theo huyết dịch chu chuyển, tửu kình nhanh chóng phát huy, thế mà bắt đầu mượn rượu làm càn...

Một con ngựa mượn rượu làm càn, vung vung vẩy vẩy chạy về phía trước, quá trình di động không còn nửa điểm bình ổn, đem Vân Dương rung lắc đến thất điên bát đảo.

“Không thể tiếp tục cho ngươi uống rượu...”

Vân Dương thầm trịnh trọng thề.

Xế chiều, rõ ràng trời còn chưa tối, Vân Dương nhìn thấy một cái thôn trang liền lập tức chạy vào tìm khách sạn.

Chữa thương, chữa thương, chữa thương!

Lúc này tranh thủ chữa thương mới là đứng đắn!

Lần này đi chiến trường, không sai biệt lắm còn lộ trình bốn ngàn dặm, sau đó lại còn phải chiến một trận!

Nhất định phải có thân thể hoàn hảo mới có thể ứng phó!

Hiện tại còn không có tin tức truyền về, đây cũng chính là tin tức tốt nhất, nói rõ còn đang chiến tranh!

Còn đang tiếp tục!

Còn chưa tan tác hoàn toàn!

...

Thiết Cốt quan.

Bên này đã đánh tới thiên sầu địa thảm, nhật nguyệt vô quang, quả là thế kỷ chi chiến, hùng vĩ chưa từng có!

Ác chiến giữa Đông Huyền Vân Dương Ngọc Đường càng lúc càng nghiêm trọng, không ngững Đông Huyền không ngừng tăng binh, nghiêng lực cả nước, mang theo diệt thế chi uy, áp cảnh Ngọc Đường. Ngọc Đường cũng không ngừng đưa tới viện trợ, ngoại trừ giang hồ chi khách, dân chúng tầm thường, quân đội Ngọc Đường từ các nơi cũng lần lượt đi vào!

Đầu tiên chính là mười lăm vạn binh mã tây tuyến.

Đại Nguyên soái Tây tuyến Vương Vân Chú không chút tàng tư, quân đội phái tới đều là quân tinh nhuệ nhất, là dòng chính bảo hộ Tây tuyến!

Không khách khí mà nói, ngoại trừ mười lăm vạn người này, Tây tuyến cũng chỉ còn lại một cái thùng rỗng, chiến lực tổng hợp mất đi sáu thành!

Đại Nguyên soái Tây tuyến Vương Vân Chú nói:

- Trước đó Vân Tôn đại nhân uy lâm Tử Long thành, trấn áp Tử U đế quốc, sĩ khí Tử U đại hủy, chiến ý sạch sành sanh, trong thời gian ngắn khó thành uy hiếp, có thể nói chiến dịch mà Tây tuyến phải ứng phó đã có Vân Tôn đại nhân đánh xong! Thế nhưng nguy cơ Ngọc Đường còn đó, Đông tuyến còn đang hiểm cơ, Đông Huyền lại càng lấy Hàn Sơn Hà chủ soái, thống ngự trăm vạn đại binh cường công, cho nên chúng ta muốn qua giúp một tay, kỳ thực giúp đỡ chỉ là thứ yếu, chủ yếu là để đám nhóc con này đi qua kiến thức một chút, đông quân nhà người ta đánh trận thế nào! Phó Báo Quốc Phó soái sao có thể được xưng là tuổi trẻ đệ nhất nhân trong quân đội Ngọc Đường!

- Nhưng lão tử có một câu phải nói trước, từ bốn mươi vạn binh mã tây quân mà chọn ra các ngươi, cũng không phải là đi để lão tử mất mặt! Nếu ai ở bên đó mà làm mất mặt bản thân, cũng chính là làm mất mặt cả tây quân, con mẹ nó, coi như cuối cùng ngươi có chiến tử chiến chiến trường, lão tử cũng phải đúc một tấm bia hèn nhát, đưa đến quê nhà của các ngươi! Đặt trước cửa nhà các ngươi! Mẹ nó lập trên mộ tổ nhà ngươi!

- Hiện tại, xuất phát cho lão tử! Đi Đông tuyến, đánh tên cẩu Hàn Sơn Hà kia!