Ta Là Chí Tôn

Chương 467: Rời núi, ly biệt!

- Không có chuyện gì.

Vân Dương mỉm cười nói:

- Lão nhân gia cứ yên tâm, thương thế của ta đã không còn trở ngại, hơn nữa trên người ta còn có thuốc trị thương, lần này ra chiến trường, bằng trạng thái hiện tại của ta cũng phải mất nửa tháng mới có thể tới, mà trong thời gian nửa tháng nhàn rỗi này, cũng đã đủ để dưỡng thương.

Lão giả thở dài.

Đi đường cùng với dưỡng thương, vốn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nếu như người toàn lực đi đường, có thể để thương thế không chuyển xấu đã là quý hiếm, nào có chuyện vừa đi vừa dưỡng thương, thực sự là lời vô căn cứ, tự mình gạt mình...

Nhưng, suy cho cùng lão cũng không thể ngăn cản được, chỉ đành buông xuôi bỏ mặc.

Mắt thấy Vân Dương đã quyết định đi, không thể ngăn nổi, lão y sư nhẹ giọng nói:

- Hay là người đi vòng một chút? Sau khi qua ngọn núi này liền có thể nhìn thấy một mảnh thảo nguyên, chỉ cần không quá mức sâm nhập sâu trong sơn lâm, liền sẽ không gặp phải huyền thú nguy hiểm.

Vân Dương nói:

- Ừm?

Lời lão nhân nào là có ý gì?

Hiện tại đương lúc cấp bách, còn muốn hắn đi đường vòng? Coi như không có nguy hiểm, nhưng cũng hoàn toàn trái ngược với mục đích của hắn, chẳng lẽ còn có hàm nghĩa nào khác?

- Trên thảo nguyên bao la rộng lớn kia... Có rất nhiều ngựa hoang kết bầy...

Lão nhân nói:

- Chí ít cũng phải có mấy chục vạn, thậm chí còn nhiều hơn, ngươi đã có tu vi cao thâm như vậy, nghĩ chút biện pháp bắt lấy một thớt ngựa hoang cũng không phải là việc khó, có nó thay đi bộ, tin rằng sẽ giúp người một chút.

- Dù nói thế nào, cũng có thể giúp ngươi tiết kiệm mấy phần sức lực chữa thương.

Vân Dương nghe vậy lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cũng lập tức nhớ lại lần đầu nhìn quanh thôn xóm này, thấy nhà nào cũng có một con ngựa, hơn nữa con nào con nấy đều thần tuấn xuất sắc. Mười hai tên thiếu niên choai choai kia lúc đi cũng đều cưỡi chiến mã thượng đẳng, hóa ra nguyên nhân là đây.

- Ta đi xem một chút.

Vân Dương nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch.

Chân của hắn cũng không tiện đi lại, nếu bắt được một thớt ngựa tốt, vậy thực sự giúp ích rất nhiều.

Đêm khuya.

Vân Dương lẳng lặng rời đi, không có thông tri đến bất cứ người nào trong thôn, chỉ để mình lão giả kia một người đưa tiễn.

Không ngờ đến lúc vừa bước ra khỏi cửa, Vân Dương lại phát hiện nửa thôn đều đã tới.

Ngay trong màn đêm bình tĩnh đứng đó, lẳng lặng nhìn Vân Dương rời đi.

Mấy lão nhân run rẩy tiến lên, sau lưng mấy mấy vị phụ nhân.

Lão nhân tiếp lấy hai cái túi lớn từ tay đám phụ nhân, thành tâm thành ý nói:

- Tráng sĩ, lần này ngươi đi chiến trường, chính là chiến đấu vì Ngọc Đường ta, ngàn vạn phải cẩn thận. Chúng ta già yếu, không còn năng lực đặt chân lên chiến trường... Đám nữ nhân trong nhà suốt đêm làm mười đôi giày vải, hai mươi cân bánh nướng, còn có một bộ yên ngựa... Chút tâm ý nhỏ nhoi, xin tráng sĩ nhận lấy.

Vân Dương đưa mắt nhìn quanh, tinh tường nhìn mấy vị phụ nhân trong đám người đặc biệt chút ý hắn, mà trong tay các nàng đều có một cái túi nhỏ.

Những nữ nhân kia, chính là mẫu thân của mười hai đứa nhỏ rời đi trước đó.

Vân Dương đột nhiên cảm thấy trái tim bừng ấm, càng có một cảm giác ngưỡng mộ yêu thích khó mà ức chế.

Đời này của hắn, cho tới bây giờ vẫn luôn khao khát được thân nhân chiếu cố, cũng không biết là trời cao chọc ghẹo anh tài, không những thủa nhỏ không cha không mẹ, thân duyên không biết, cho đến bây giờ, những thân nhân mà hắn công nhận đều gặp phải vận mệnh long đong, như Cửu Tôn, Vân Túy Nguyệt, Lão Độc Cô... Tất cả đều gặp kỳ nạn, Kế Linh Tê, Nguyệt Như Lan... Không hiểu mà chọc phải Lôi Động Thiên. Mấy năm tới không thể lộ diện mục, hết thảy đều như có liên quan đến hắn!

Nhưng mà cũng bởi vậy, Vân Dương càng thêm hâm mộ người có được thân nhân chiếu cố, càng quý trọng tình cảm chiếu cố kia!

- Đa tạ!

Vân Dương trịnh trọng nhận lấy cái túi lớn, cẩn thận đặt trên vai, khom người thật sâu:

- Đa tạ! Các vị hương thân phụ lão hãy bảo trọng! Sau trận chiến này nếu ta có thể còn sống, nhất định sẽ còn trở lại nơi đây.

- Tráng sĩ là người phi thường, lần này đi nhất định có thể kiến công lập nghiệp, thẳng hướng phong hầu bái tướng, công hầu muôn đời. Có được người như tráng sĩ, chính là trời không quên Ngọc Đường ta!

Mấy vị lão nhân nghiêm túc nhìn Vân Dương, thanh âm chân thành, tựa như đang phát thệ.

Lúc này, mấy vị mẫu thân của đám nhỏ kia cùng nhau bước ra.

- Tráng sĩ là lão sư của đám nhỏ nhà chúng ta, biết tráng sĩ muốn đi, đám mẫu thân của chúng cũng muốn tận chút tâm ý, có điều tráng sĩ chỉ một người hai tay, lại có thương tích trên người không thể cầm quá nhiều, lão hủ làm chủ để mỗi nàng may hai đôi giày vải. Còn xin tráng sĩ chớ ghét bỏ, cất vào hành trang!

Hầu kết Vân Dương khẽ nhấp nhô, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.

Hai tư đôi giày vải đặt chỉnh tề trước mắt.

Mỗi một đôi đều dùng chỉ gai bền chắc nhất để may, đường may tinh mịn đến cực điểm. Đế giày càng là đế thủ công tự làm, mũi giày dùng da Thiết Huyết xà cứng rắn chế thành, mà mặt giày dù chỉ dùng vải vóc mềm mại bình thường nhất, bên trong lại đệm một tầng bông thật mỏng, mặc dù không quá đẹp, nhưng tuyệt đối đủ bền chắc, dễ chịu.

Đây là lễ vật chân thật nhất, tốt nhất để tiễn biệt!

Cũng là món quà mà Vân Dương hắn cảm thấy thân thương, quý giá nhất!

- Đa tạ!

Vân Dương trịnh trọng hành lễ:

- Lần này ra chiến trận, nếu có thể gặp lại đám nhỏ kia, ta nhất định sẽ trông chừng bọn nó, hết sức để bọn nó trở về không thiếu một ai!

Mười hai phụ nhân đồng thời hành lễ, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích:

- Đa tạ, mong lão sư trông chừng!

Thái độ vô cùng thành kính.

Tựa như, một câu cam đoan của người trước mắt, liền có thể bảo đảm cho con của các nàng trong thiên quân vạn mã mà không có chuyện gì!

Đúng vậy, chí ít đối với các nàng mà nói, phần cam đoan này chân thực không thể nghi ngờ.

Nhưng trên thực tế... Coi như Vân Dương chưa mất Cửu Tôn chi lực, cũng không dám cam đoan có thể bảo đảm người nào đó an toàn trên chiến trường!

Hắn chỉ có thể nói nỗ lực hết sức, dùng hết khả năng mà thôi!

- Tráng sĩ đi đường bình an, mã đáo thành công!

Lão ấu phụ nữ trẻ em toàn thôn đồng thời khom người chúc phúc, thanh âm âm vang.

- Đại bại Đông Huyền, hộ ta Ngọc Đường! Phù hộ lê dân, hộ ta thương sinh!

Vân Dương cõng cái túi thật to, trịnh trọng đáp lễ.

Sau đó, hắn sải bước mà đi, tựa như mười hai thiếu niên ngày đó, không chút quay đầu.

Bởi hắn biết, tất cả mọi người đều đang nhìn bóng lưng hắn.

Hắn càng biểu hiện kiên quyết, chứng minh hắn càng có lòng tin.

Nếu lúc này mà hắn quay đầu, ngược lại sẽ khiến bọn họ sinh ra chột dạt, lo nghĩ an nguy cho đám nhỏ của mình.

Đây không phải là tình huống mà Vân Dương muốn thấy!

Thân ảnh Vân Dương biến mất trên giao lộ, tựa như mười hai thiếu niên ngày đó, không biết ngày nào tháng nào mới có thể trở về!

Cho đến lúc này, toàn thôn vẫn không có người nào thở mạnh, chỉ có từng tiếng thở nhẹ nhịp nhàng, phát ra từ trong miệng mỗi người.

- Thiếu niên này thực tốt bao nhiêu...

Lão y sư thở dài, không tiếp tục nói.

Thật lâu sau, đám người nhao nhao tán đi.

Lúc về đến nhà, người người đều không kìm được mà phát một tiếng kinh hô.

Trên bàn trong nhà mỗi người, đều thình lình xuất hiện hai thỏi hoàng kim nặng nề!

Mỗi một đĩnh vàng, đều nặng chừng mười lượng.

Hai đĩnh vàng, chí ít có thể khiến một gia đình cơm áo không lo mấy năm!

Đám người nhao nhao ra ngoài hỏi, mới biết được nhà nào cũng có!

Không nhiều, không ít, đúng hai đĩnh.

Không ai hoài nghi xuất xứ của đám vàng này, họ đều biết, chính là vị tráng sĩ vừa đi kia, vụng trộm đặt trong nhà mình, chỉ là có nhiều như người vậy, lại không ai biết hắn làm từ lúc nào.

Trên bàn lão y sư, ngoại trừ hai đĩnh vàng còn có một phong thư, trên thư có mấy hàng chữ như rồng bay phượng múa...

- Châu ngọc không quý bằng nhân tâm quý, hoàng kim há có thể mua được thâm tình. Thanh niên trai tráng báo quốc, phụ nữ trẻ em cũng cần phải tiếp tục sinh kế. Chút tâm ý nhỏ, chớ có ghét bỏ. Lần này ra chiến trường, tất sẽ tận sức bảo hộ các con bình an. Còn xin các phụ lão yên tâm. Đợi ngày khải hoài, lại đến bày rượu cùng say, lúc đó không say không về, mới là thú vị nhân gian!

Bên dưới không có ký tên.

Nhưng lão y sư hoàn toàn có thể biết đây là người nào viết, thân thể lão run rẩy, kích động đến lệ nóng doanh tròng, lập tức đem tờ giấy cho cả thôn cùng xem, người người đều dâng lên cảm giác cảm kích không hiểu, càng nhiều lại thấy bình yên.

Vị tráng sĩ

này biết trong thôn không có trai tráng, sinh kế khó khăn. Nhưng mà có hoàng kim mà hắn để lại, đủ để cam đoan cả thôn được an ổn sinh hoạt!

Dù trận chiến này có đánh tới ba năm, số vàng này cũng đều đã đủ!

Sắp xếp của hắn thực sự cẩn thận tới cực điểm.

- Người này tâm tư cẩn thận, trên người càng có tu vi cao thâm, làm việc hành động ẩn ẩn khí độ đại nhân vật... Có điều không biết, hắn lại là ai? Thôn nhỏ này của chúng ta có duyên kết bạn với đại nhân vật như vậy, quả là phúc hạnh mười đời...

Một lão giả nhẹ giọng thở dài.

...

Vân Dương rời khỏi hoàng sơn khẩu thôn, một đường đi lệch về động, tới ngọn núi mà lão y sư kia chỉ, hắn đã khôi phục năng lực hành động cùng với bộ phận huyền công, dễ dàng có thể chèo qua ngọn núi, chỉ mất nửa canh giờ đã có thể đạt chân lên đỉnh, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy như bước vào tiên cảnh, cẩn thận leo xuống bên kia, đến chân núi đã thấy tuyết trắng thật dày, phía dưới còn có cỏ khô rậm rạp.