Vân Dương tiếp tục nhìn xuống.
- Tên của đứa nhỏ là Ngọc Càn Khôn, nhũ danh Bảo Nhi, hắn là bảo bối của ta. Thiên tư Bảo Nhi cũng không được tốt, chỉ có thiên khai ngũ khiếu. Nhưng như vậy cũng tốt, ta vốn hy vọng hắn có thể bình an, vô tai vô nạn hưởng thụ nhân sinh của mình.
Sau đó là một đoạn dài miêu tả những điều liên quan tới đứa nhỏ.
Sau đó là đủ loại dặn dò các huynh đệ.
- Nếu có huynh đệ nhìn thấy phong thư này của ta, chỉ sợ huynh đệ chúng ta chưa hẳn là còn nhiều người. Ta chân thành hy vọng mỗi huynh đệ may mắn sống sót, ai nấy đều có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Đừng chấp nhất báo thù, đừng gánh vác nhiều thứ như vậy, chỉ cần vui vẻ, sống tốt là được.
- Còn sống, mới là hạnh phúc lớn nhất!
- Tín vật của đứa nhỏ...
Di thư kết thúc.
Vân Dương lại càng thêm mấy phần nặng nề.
Tứ ca hắn kêu bao nhiêu năm, hóa ra lại là Tứ tỷ.
Không, có vẻ như xưng là Đại tẩu thì càng thích hợp hơn!
Nhưng hắn lập tức nhớ lại cái gì đó.
Vội vàng mở di thư, đọc lại toàn bộ một lần.
Nhất là có một đoạn, Vân Dương lặp đi lặp lại 17~18 lần.
- Đời này của ta, hổ thẹn với nhi tử. Thân là huyết mạch hoàng gia, lại không được hưởng thiên hoàng đãi ngộ. Thân là có cha có mẹ, lại không được phụ mẫu chở che. Thân là hậu nhân Cửu Tôn, lại không được lộ diện ra ngoài.
Vân Dương khép lại di thư, ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sâu.
Trong di thư của Thủy Tôn không có nhằm đến vấn đề nào, chỉ hy vọng đứa nhỏ của nàng cùng Thổ Tôn có thể bình an, vô tai vô nạn hưởng thụ nhân sinh.
Đây là một câu nói rất bình thản, cũng là mong ước lớn nhất của một người mẹ đối với đứa nhỏ của mình.
Nhưng từ trên câu nói này, Vân Dương lại mơ hồ đọc được một ý khác.
Thân là huyết mạch hoàng gia, lại không được hưởng thiên hoàng đãi ngộ. Thân là có cha có mẹ, lại không được phụ mẫu chở che. Thân là hậu nhân Cửu Tôn, lại không được lộ diện ra ngoài.
- Tứ ca... Ách, Tứ tỷ, không đúng, là đại tẩu... Được rồi, gọi thế nào cũng đúng, cũng được a.
Vân Dương cười khổ một tiếng, lập tức ngưng thần trầm tư:
- Mặc dù Tứ tỷ không có nói rõ, cũng không có khả năng nói rõ, nhưng suy nghĩ muốn bồi thường cho đứa nhỏ kia, ta lại có thể hiểu được.
- Nhất là ẩn ý oán hận trong đó, ý vị thâm trường, khó trách ta mới là người có thể khiến nàng an tâm nhất!
- Tứ tỷ, ngươi yên tâm đi!
Vân Dương yên lặng nói:
- Ngươi đã đem đứa nhỏ của ngươi giao cho ta, như vậy... Ta sẽ giúp nó, lấy lại hết thảy thuộc về nó!
- Ta hiểu ý của ngươi cùng Lão đại! Tên đứa nhỏ là Ngọc Càn Khôn! Cái tên này, cũng đủ để ta hoàn toàn hiểu ý các ngươi.
Trong ánh mắt Vân Dương, đột nhiên ánh lên một tia thần quang sắc bén!
- Tất cả, kẻ cả những gì vốn thuộc về Lão đại! Kẻ cả thân tình che chở, cũng cả... Thân phận hậu nhân Cửu Tôn!
- Một ngày nào đó, ta muốn để hết thảy, đều rõ ràng khắp thiên hạ!
- Nếu không phải vậy, sao có thể để tỷ an tâm?!
- Tỷ, đại ca, còn có đứa nhỏ, tất cả đều như vậy!
Vân Dương cẩn thận thu lại di thư của Thủy Tôn, cất giữ cẩn thận.
Di thư của các huynh đệ khác, cơ bản đều đã được hắn hủy đi. Chỉ có di thư của Thủy Tôn, lại không thể hủy, Vân Dương còn có ý khác.
Hắn thu lại công pháp ngọc giác chứa Thánh Thủy quyết cùng nhập môn tâm pháp Thần Mộc quyết, lại thu lại tín vật của đứa nhỏ, cẩn thận thu vào không gian giới chủ, lưu luyến đảo qua Cửu Tôn phủ một vòng.
Hiện tại, Cửu Tôn chỉ còn ba gian phòng chưa được mở ra.
Lão đại thổn tôn, lão nhị Kim Tôn, lão tam Mộc Tôn.
Vân Dương đứng trước ba gian, thâm tình nhìn mấy lần. Lần nữa lặng yên tiến vào phòng Thủy Tôn, hít thở hương vị lưu lại trong không khí, lặng yên cáo biệt.
Sau đó, hắn phân biệt bước tới phòng Hỏa Tôn, phòng Lôi Tôn, phòng Huyết Tôn, phòng Phong Tôn, cáo biệt từng người một.
Cũng không biết tại sao, cho đến tận bây giờ, Vân Dương đều cảm thấy các huynh đệ đang ở trong phòng chờ hắn, phàm là đi vào Cửu Tôn phủ, nhất định phải đến gặp một lần, sau đó mới rời đi.
- Chẳng mấy chốc ta sẽ trở lại.
Vân Dương nói khẽ:
- Lúc trở lại, ta sẽ lại thăm ngươi, Tam ca.
Dựa theo suy nghĩ của Vân Dương, tu luyện tầng thứ nhất Thần Mộc quyết mà thôi, tin rằng không cần bao lâu là có thể làm được a.
Nhưng Vân Dương căn bản không nghĩ tới, lần này hắn rời Cửu Tôn phủ, lần tới trở lại, đã là rất lâu sau đó!
Sau khi Vân Dương đi ra, lập tức hóa gió mà đi, không để lại bất cứ khả năng tiết lộ thân phận.
Có lẽ do tâm tình chập chờn kịch liệt, Vân Dương không chú ý tới, sương mù nồng đậm trong Cửu Tôn phủ sau lưng hắn, bắt đầu cuộn lên, không còn vẻ bình tĩnh như trước đó.
Đám lão binh thủ hộ bên ngoài, trông thấy mây mù dị động, gương mặt tang thương lộ vẻ kinh ngạc, lại từ từ chuyển sang mừng rỡ.
- Cửu Tôn đại nhân trở về rồi? Không biết có phải là Phong Tôn đại nhân? Hay là vị đại nhân nào khác? Đây thực là việc vui, đại hỷ sự! Ông trời phù hộ Cửu Tôn, phù hộ Ngọc Đường!
Một hồi lâu sau, mây mù cuồn cuộn trên không Cửu Tôn phủ dần dần dừng lại.
Nhưng một đêm này, dị tượng trong Cửu Tôn phủ, lại khiến cho vô số người miên man bất định, trắng đêm không ngủ.
Vân phủ.
Lão Mai kiêm chức giám sát, cẩn thận tỉ mỉ đốc thúc công tượng làm việc.
Phải tận lực bố trí khôi phục nguyên dạng. Cũng chỉ có dàn hoa cũ vì không bị hao tổn quá lớn, nên Vân Dương chuyên môn dặn dò để nguyên như cũ. Cho nên khắp nơi Vân phủ đều huyên náo, duy chỉ nơi này thành cấm khu không người.
Đám thợ thủ công đối với chuyện này cũng kinh ngạc khó hiểu, không phải là muốn trùng kiến Thiên Ngoại Vân phủ sao?
Khu vực lớn như vậy, tại sao lại bỏ trống? Hoàn toàn không sửa chữa?!
Tuyết đọng cùng phòng ốc sụp đổ, chỉ trong nửa ngày đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Các loại vật liệu kiến trúc cao cấp không ngừng tụ tập vào Vân phủ.
Đây chính là điển hình cho câu nói: có tiền mua tiên cũng được, vật liệu xây dựng đưa vào như nước, Bạch Huyền thạch chất đống thành núi.
Tuyệt đối là thiên đại thủ bút!
Đám công nhân vốn dĩ buồn bực sao khu vực giàn hoa lại không khỏi công, nhưng tiếp đó trực tiếp bỏ qua một bên, trạch viện Vân phủ lớn như vậy, tất cả đều cùng lúc khởi công, không còn ai nhàn rỗi để lo tới chuyện nơi nào đó không được khởi công sửa lại!
Công trình lần này, đám thợ thủ công nhiệt tình mười phần, không nói tới tiền công, chỉ riêng những vật dụng hư hao sụp đổ cũng đã có thể khiến bọn họ điên cuồng.
Giá trị của những vật liệu trong phế tích, đã có thể giúp cho những công tượng này thu được một khoản tiền phi nghĩa, Thiên Ngoại Vân phủ chính là phủ đệ dòng dộc hoàng thất, Vân Hầu càng là huynh đệ được Hoàng đế Bệ hạ tín nhiệm, mặc dù quan hệ này không nói ra ngoài, nhưng, trong lòng Hoàng đế Bệ hạ lại rõ ràng, sao có thể để huynh đệ của mình chịu thiệt thòi.
Lúc xây phủ đệ, vật liệu xây dựng đều được dùng hàng thượng phẩm, cho dù hiện tại đã bị hủy mất tám phần, nhưng chút tàn liệu còn lại vẫn đủ giá trị, chí ít đối với những công trình kiến trúc này chính là vật liệu cao cấp mà bình thường không thể tiếp xúc, chính nhờ tâm lý này, tiến độ công trình nhanh không cần nói.
Thương thế của Lôi Động Thiên còn chưa khởi sắc, Vân phủ đã được dựng lại gần xong.
Chẳng qua khi Lão Mai muốn xin chỉ thị của Vân Dương nên xây dựng kiến trúc dưới đất thế nào, lại phát hiện, bản thân đi khắp mọi nơi, cũng không tìm được công tử nhà mình.
- Đem gánh nặng lớn như vậy giao cho ta, đem mấy trăm triệu bạc đưa cho ta... Bản thân lại cứ vậy biến mất? Công tử cũng quá rộng lượng a?
Lão Mai trợn trắng mắt.
- Đây rõ ràng là công tử tín nhiệm ngươi, sao ngươi có thể không biết phân biệt tốt xấu như thế?!
Phương Mặc Phi gẩy gẩy răng.
- Cái rắm!
Lão Mai tức giận:
- Kiến trúc dưới mặt đất chính là thứ công tử quan tâm nhất, nếu do ta chuyện quyền, lúc đó xây dựng không phù hợp tiêu chuẩn, khi đó chẳng phải ta sẽ thành kẻ xui xẻo sao?!
Bạch Y Tuyết lúc ẩn lúc hiện, trợn mắt nói:
- Ngươi là tổng quản, ngươi không xui xẻo thì ai xui xẻo?
Lão Mai nhất thời sụp đổ.
Tên Bạch Y Tuyết này, sau khi tiến vào Vân phủ, tính cách ngày càng phát triển theo hướng Đông Thiên Lãnh!
Lúc mới bắt đầu áo trắng như tuyết, phiêu nhiên xuất trần, đến bây giờ, há miệng mở miệng đều có thể gọi đánh, trước giờ mới chưa đến một tháng a.
Nhưng Lão Mai là ai, linh cơ khẽ động, liền này ra một ý hay, hai người trước mắt cười trên nối đau khổ của người khác, không thể tin cậy. Nhưng chẳng lẽ không còn người khác sao, còn Thủy Vô Âm, đi tìm Thủy Vô Âm.
Hắn biết rõ, Thủy Vô Âm chính là tâm phúc tuyệt đối của công tử, trình độ tín nhiệm của công tử đối với Thủy Vô Âm còn trên cả với hắn.
Mấu chốt nhất, Thủy Vô Âm tâm tư cẩn mật, tuyệt đối không thua Vân Dương. Trên một số phương diện thậm chí còn hơn.
Tìm người như vậy giúp đỡ, tuyệt đối trăm lợi không hại, chính là lựa chọn tốt nhất!
Sử dụng đường dây liên lạc bí mật, Lão Mai thành công tìm với Thủy Vô Âm, đem dự định của Vân Dương kể lại, hai mắt Thủy Vô Âm lập tức sáng lên:
- Diệu a! Đây chính là điển hình dưới chân đèn thì tối! Cao, thực sự cao!
Đối với chuyện thiết kế công trình dưới mặt đất, Thủy Vô Âm vô cùng hứng thú.
Căn bản không cần Lão Mai thúc dục, Thủy Vô Âm đã dốc lòng thiết kế, thậm chí quên ăn quên ngủ để làm việc.
- Cứ dựa theo cái này mà làm.
Sau hai canh giờ bận rộn, Thủy Vô Âm đưa tới một bản vẽ:
- Để sáu đội hoàn thành khu vực bên ngoài. Sau khi làm xong, chúng ta sẽ tự hoàn thành thông đạo ở giữa. Như vậy có thể đảm bảo thần không biết quỷ không hay. Hoặc đến lúc đó để Lão đại tự đả thông, như vậy triệt để không tồn tại khả năng lộ bí mật!
- Diệu kế! Diệu, thực sự diệu!
Lão Mai trợn tròn tròng mắt.
Khó trách cả đời hắn chỉ có thể làm võ giả, mà Vân Dương với Thủy Vô Âm lại có thể hiệu lệnh quần hùng, đầu óc nhảy số nhanh như vậy, hắn có thúc ngựa cũng không theo kịp a!
Trong chốc lát đã có thể thiết kế xong, sau đó lại nghĩ ra biện pháp giữ bí mật!
Đầu óc này mà để đào hố cho người nhảy, quả thực có ai có thể tránh thoát?!
Có ai có thể tránh thoát?!
...
Vân Dương rời khỏi Cửu Tôn phủ, cũng không về nhà, trực tiếp đi đến chỗ đứa nhỏ là Thủy Tôn nhắc đến.
Đối với Vân Dương mà nói, đây chính là đại sự hàng đầu, vô cùng cấp bách.
Một đường bão táp!