Ta Là Chí Tôn

Chương 346: Đi thì đi, chết thì chết

Quy mô đột kích như vậy, đương nhiên chỉ có thể là Tứ Quý lâu, mà người lĩnh quân lần này, chính là người đứng đầu Ngũ đại Tôn giả, Kiếm Tôn Giả.

Trong gió tuyết, ánh mắt Kiếm Tôn Giả như một thanh bảo kiếm, phàm là bông tuyết nào bay tới ánh mắt hắn, tất cả đều lặng yên tan vỡ, hóa thành bụi nhỏ.

Ánh mắt hắn thoáng như thực chất, so với cái gọi là ánh mắt như kiếm còn hơn mấy phần, phải nói ánh mắt hắn là một thanh bảo kiếm mới càng thêm thỏa đáng!

Còn thanh âm của hắn, tựa như tiếng kiếm minh âm vang, mang theo một khí thế kinh người.

- Các ngươi là ai? Vì sao ở đây cản đường?

Khẩu khí của hắn, tựa như đang muốn tìm người đánh nhau vậy, không kiên nhẫn cùng với bực bội.

Cao thủ Cửu trọng cầm đầu của Xuân gia nhất thời im lặng, thầm nghĩ: chúng ta làm gì các ngươi hả? Tại sao lại tự nhiên biến thành cản đường các ngươi?

Ngươi nói như vậy rõ ràng là muốn gây sự a!

Nhưng địa thế của người ta mạnh hơn, nắm đấm cũng lớn hơn, phe hắn tuyệt không chọc nổi, chỉ có thể ủy khuất cầu toàn, mong nhịn một lần, có thể yên ổn trăm năm!

- Chúng ta nóng lòng về nhà, đi đường gấp gáp, đến đây thì bị tuyết lớn cản đường, thực sự không xuống dưới được, đành phải dựng trại tu chỉnh, nếu chẳng may quấy rầy các vị, tại hạ thay mặt huynh đệ tạ tội.

Tên cao thủ Cửu trọng của Xuân gia lập tức tận lực hạ thấp thân phận, hòa khí dị thường, thậm chí rất khiêm tốn nói:

- Trong lúc thời tiết như vậy mà các vị còn đi gấp không ngừng, chắc hẳn là cũng có việc, giao cạn không dám nói sâu, mời các vị tự nhiên.

Kiếm Tôn Giả hừ một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ hồ nghi nhìn đám người, đột nhiên nghiêm nghị:

- Đám các ngươi tụ tập nhiều cao giai võ giả như vậy? Các ngươi cảm thấy ta bị mù sao? Mau mau nói rõ thân phận lai lịch, ở đây là gì, có ý đồ gì?

“...”

Đối mặt với thanh âm nghiêm khắc của Kiếm Tôn Giả, đám cao thủ tứ đại gia tộc không còn gì để nói.

Sớm biết Tứ Quý lâu các ngươi trâu bò, cũng biết không thể chọc nổi các ngươi. Nhưng hai bên vốn không quen biết, cần gì phải thẩm vấn chúng ta như phạm nhân vậy? Làm gì có cái lý đó?

Thế nhưng cái lý này lại không nói ra được, quả đấm của đối phương lớn, như vậy đạo lý của đối phương cũng là đạo lý lớn, cao thủ tứ gia lịch luyện giang hồ mấy chục năm trời, sao có thể không hiểu ý nghĩa chuyện này?

- Chúng ta là người bốn nhà Xuân Hạ Thu Đông. Hôm nay xuất hiện ở đây là vì muốn làm một chuyện riêng của bốn nhà.

Cao thủ Xuân gia nén giận nói:

- Đứng trước mặt Kiếm Tôn Giả, chúng ta chỉ có kính trọng, tuyệt không dám mạo phạm.

- Xuân Hạ Thu Đông? Tứ đại gia tộc?

Kiếm Tôn Giả lạnh lùng nói:

- Nghe nói tứ đại gia tộc các ngươi đang lên như diều gặp gió, rất là xuân phong đắc ý. Khó trách tuyết lớn thế này còn ngông nghênh nằm ngang giữa đường, chặn đường chúng ta, là lá gán các ngươi quá lớn? Hay là tìm được chỗ dựa đủ cứng rồi?

Một bên, Băng Tôn Giả lạnh lẽo nói:

- Lão đại, không cần gây chuyện vô bổ, khó xử những người này thì có tác dụng gì? Chúng ta vẫn là mau mau chóng chóng tới Thiên Đường thành tìm tên họ Lôi kia mới là đúng đắn!

- Hừ!

Kiếm Tôn Giả không tình nguyện hừ một tiếng, quát:

- Đi!

Kiếm Tôn Giả đột nhiên nghe tin dữ, lúc này vừa bị phẫn vừa ngột ngạt, lại chưa tới chỗ phát tiết. Vốn định đại sát đám người trước mắt để tiết lửa ngột.

Dù sao Tứ Quý lâu cũng đã hạ lệnh bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ, gặp người giết người thì thế nào?

Gặp phải chúng ta coi như ngươi không may, tâm tình chúng ta không được tốt, dĩ nhiên là do các ngươi xui xẻo, không thấy máu sao được?!

Nhưng Băng Tôn Giả đã nói vậy, hắn cũng không thể bác mặt mũi huynh đệ nhà mình:

- Thôi, coi như hôm nay các ngươi may mắn, hừ, có thể sống về nhà, nhớ khấu tạ liệt tổ liệt tông.

Nói như vậy là coi Băng Tôn Giả như liệt tổ liệt tông của chúng ta?

Cao thủ tứ đại gia tộc cố nín giận, tức đến ruột gan tím tái, nhưng trên mặt vẫn phải giữ bộ dạng khiêm cung, dù giận cũng không dám nói, mắt thấy tứ đại Sát Thần nghiêng người lách qua, sát khí như băng vẫn bao phủ toàn thân.

Kiếm Tôn Giả bước ra hơn mười trượng, bỗng lại hừ một tiếng, mắng:

- Rời khỏi nhà mà còn mang theo lều vải, mang cả rượu uống, thanh thế thật lớn.

Tiện tay vung lên, một đạo kiếm khí chém ra, xoát một tiếng nhỏ, trực tiếp cát đôi lều vải của bốn người Đông Thiên Lãnh.

Đám người Đông Thiên Lãnh lúc này đang uống rượu, hoàn toàn không để ý chuyện bên ngoài, tai họa đột ngột đến, chỉ thấy da đầu tê lạnh, xoát một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy đỉnh lều bay thẳng ra ngoài, tuyết lớn lập tức rụng xuống.

- Ta xxx con...

Đông Thiên Lãnh bản năng giơ chân lên mắng, vẫn chưa kịp nói hết đã bị bịt miệng, một tên hộ vệ run giọng nói:

- Tiểu tổ tông của ta... Ngươi có thể im lặng một chút không... Ngươi còn lên tiếng, cam đoan còn thảm hơn lần trước, lần trước chỉ thụ thương, lần này sẽ mất mạng đó...

Đông Thiên Lãnh nhất thời ngơ ngác, nhìn về phía đám thị vệ, thấy từng ánh mắt nhìn về phía bản thân đều mang theo vẻ sợ hãi, trong cái khung cảnh tuyết lớn đầy trời này, thế mà vẫn có mấy người bị Đông Thiên Lãnh dọa đến đổ mồ hôi lạnh.

- Có chuyện gì vậy?

Đông Thiên Lãnh khẽ chuyển tâm niệm, đột nhiên xuất hiện một cỗ xúc cảm sợ hãi.

Có thế khiến đám cao thủ này run sợ như vậy... Chuyện này tuyệt không đơn giản, nhưng đến cùng là có chuyện gì?

- Đó là tứ đại Tôn giả của Tứ Quý lâu...

Hộ vệ Đông gia xanh mặt nói:

- Chúng ta mau đi thôi, nhanh chóng rời xa cái chỗ thị phi này!

- Tứ đại Tôn giả của Tứ Quý lâu?

Đông Thiên Lãnh cũng giật nảy mình, sắc mặt trắng nhợt:

- Con mẹ nó! Nơi này quả là chốn thị phi, không thể ở lâu... Mau rời đi mới là đúng đắn!

Đám người còn chưa tỉnh hồn, nhanh chóng lên đường, vừa đi, vừa nghĩ mà sợ.

- Cao thủ đỉnh phong của Tứ Quý lâu sao lại tới đây?

Đông Thiên Lãnh nghiêm mặt nói:

- Các ngươi đắc tội bọn hắn hả? Tại sao lại hủy lều vải của chúng ta?!

- Chúng ta sao dám đắc tội bọn hắn? Cũng không biết là có chuyện gì, khiến cho Kiếm Tôn Giả đứng đầu ngũ đại Tôn giả vô cùng tức giận, vừa rồi kém chút thì lấy chúng ta để trút giận...

Một tên cao thủ Đông gia kể lại chuyện vừa rồi cho Đông Thiên Lãnh, trong lòng vẫn thầm sợ hãi.

- Móa, tứ đại tôn giả của Tứ Quý lâu đều xuất chiến, chiến trận này thực con mẹ nó lớn, chẳng lẽ muốn đối phó với tồn tại như Lăng Tiêu Túy, Quân Mạc Ngôn?!

Đông Thiên Lãnh hồ nghi nói.

- Hẳn là không phải, vừa rồi đám người Tứ Quý lâu vô ý để lộ một chút, nói việc này muốn nhằm vào một tên họ Lôi.

Cao thủ Đông gia trầm ngâm một lát mới nói:

- Ta đoán chừng, họ Lôi ở Thiên Đường thành, ngoại trừ tên Lôi Động Thiên kia, không có tên nào có thể khiến Tứ Quý lâu huy động nhân lực như thế.

- Ngươi nói bọn hắn muốn gây chuyện với Lôi Động Thiên?

Đông Thiên Lãnh vui mừng nói:

- Đúng là chuyện tốt a, phiền phức gây hấn với phiền phức, ai xui xẻo đều là chuyện tốt.

Bên cạnh, Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên cùng Thủy Vô Âm đồng thời nhẹ nhàng thở phào.

Bốn người cảm thấy, Tứ Quý lâu trực tiếp giết Lôi Động Thiên thì càng tốt!

- Tên họ Lôi kia kiêu hoành bạt hỗ, không để ai vào trong mắt, không ngờ cũng có ngày hôm nay!

Đông Thiên Lãnh cảm thấy rất hả giận:

- Lần này Tứ Quý lâu cử đại binh tiếp cận, cường giả như mây, tên Lôi Động Thiên kia nhất định không thể chống lại, xem ra hắn không còn nhảy nhót được mấy ngày a.

- Không sai không sai, người tiện tự có trời thu, thực sự là đại khoái nhân tâm, chút nữa chúng ta nhất định phải cạn chén lớn, coi như chúc mừng!

Lại đi hơn mười dặm đường.

Đông Thiên Lãnh vừa đi vừa suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy sai sai, đột nhiên dừng bước.

Ba người Xuân Vãn Phong sáng vai đi với hắn, thấy hắn dừng lại cũng có chút khó hiểu:

- Có chuyện gì vậy? Ngươi lại nghĩ tới chuyện gì vui hả?

- Chuyện vui cái rắm, không vui mới là thật!

Đông Thiên Lãnh nhíu mày:

- Sao các ngươi không ngẫm sâu một chút, người Tứ Quý lâu đi gây sự với Lôi Động Thiên, song phong đối đầu, vô luận kẻ nào chết chúng ta đều vui vẻ, nhưng bây giờ, tên Lôi Động Thiên kia đang ở nhà Lão đại...

Ba người Xuân Vãn Phong biến sắc: “...”

- Nghĩ đến rồi hả? Trước đó chúng ta ở nhà Lão đại lâu như vậy, lão cũng chưa từng kêu chúng ta rời đi. Nhưng hiện tại, đột nhiên đưa đồ tặng vật, lại đuổi chúng ta đi, càng cho chúng ta mấy thớt bảo mã đi dường, chuyện này...

Xuân Vãn Phong hít một ngụm khí lạnh:

- Chẳng lẽ Lão đại đã sớm biết nhân mã Tứ Quý lâu sắp tới?

Thu Vân Sơn nặng nề:

- Hẳn là như vậy. Chắc là Lão đại đã sớm biết Lôi Động Thiên chọc người không nên chọc, nhưng Lôi Động Thiên đang ở Vân gia, Lão đại nghĩa bạc vân thiên, không thể không đếm xỉa, mà chúng ta ở đó, tất nhiên sẽ đem nguy cơ liên lụy đến chúng ta, cho nên Lão đại mới vội vã đuổi chúng ta đi như vậy...

- Nói như vậy, chẳng phải hiện tại Lão đại rấ nguy hiểm sao?!

Con ngươi Đông Thiên Lãnh co rút lại, bộ dáng dâm tiện ngày thường lập tức biến mất, ngưng trọng như biến thành hai người khác biệt.

Hạ Băng Xuyên hít một hơi, lại hút một ngụm băng tuyết, trợn mắt nói:

- Nói cách khác, Lão đại biết bản thân gặp nguy hiểm, lại không muốn liên lụy tới chúng ta, cho nên mới làm như thế.

Xuân Vãn Phong cau mày:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Trầm mặc, Đông Thiên Lãnh hít một hơi thật dài, nói từng chữ:

- Các ngươi nói, Lão đại có thể chết hay không?

Ba người đồng thời im lặng.

Có thể chết hay không? Cái này làm sao có thể nói chuẩn?

Nhưng nhìn thanh thế này, khả năng sống sót thực sự không lớn.

Tứ Quý lâu là ai? Ngay cả Lăng Tiêu Túy được thiên hạ cộng tôn thiên hạ đệ nhất cũng đều phải kiêng kỵ, dù bên cạnh Lão đại có hai đại cường giả như Lôi Động Thiên và lão Mục, nhưng tình huống cũng không thể lạc quan, điểm mấu chốt nhất, hai người Lôi Động Thiên sẽ tượng hộ Lão đại sao?

Lấy tu vi của Lão đại, đứng dưới dư ba chiến đấu của cường giả như Lôi Động Thiên, căn bản đụng nhẹ cũng bị thương, sơ sảy một chút cũng có thể tan thành mây khói, thần hồn câu diệt!

Đông Thiên Lãnh xoa mặt, đột nhiên bình tĩnh nói:

- Ta muốn trở về.

Đám hộ vệ Đông gia khẩn trương:

- Công tử, nơi đó là chốn thị phi, nguy hiểm vạn phần, Vân công tử đã cất công chu toàn mấy vị công tử, vì vậy mới hạ lệnh trục khách, ngươi làm như vậy... Là phụ lòng Vân công tử...

- Các ngươi trở về đi.

Đông Thiên Lãnh nhanh chóng hạ quyết tâm:

- Các ngươi không cần làm chuyện điên rồ với ta. Ta muốn trở về là bởi... Không xác định Lão đại an toàn, ta không yên lòng.

Hạ Băng Xuyên nói:

- Nếu Tứ Quý lâu thực sự đối phó với Vân phủ của Lão đại thì sao? Ngươi có thể làm gì?

- Ta có thể...

Đông Thiên Lãnh thót ra ba chữ, lại đột nhiên ngừng lại.

- Ngươi có thể làm cái gì?

Thu Vân Sơn cắn răng hỏi. Mặt của hắn vì dùng sức mà trắng bạch.

Lời Thu Vân Sơn rất lạnh, rất vô tình, nhưng lại là lời nói thật. Trận chiến của đỉnh cấp tu giả, ngay cả Vân Dương cũng chỉ là sâu kiến, Đông Thiên Lãnh còn yếu hơn Vân Dương vô số lần, ngay cả sâu kiến cũng không được tính, có đi cũng không có tác dụng!

- Ta không thể làm gì!

Đông Thiên Lãnh đột nhiên cuồng loạn:

- Nhưng... Con mẹ nó ta có thể bồi tiếp Lão đại?!

- Được!

Xuân Vãn Phong hét lớn khen hay, lập tức nhàn nhạt nói:

- Đã như vậy, ta cùng ngươi trở về xem Lão đại, chẳng may ngươi cùng Lão đại đều chết, ta sẽ giúp các ngươi nhặt xác.

Hai người liếc nhau, không tiếp tục nói chuyện, trực tiếp xoay người bước đi.

- Công tử!

Thị vệ hai nhà Xuân Đông bị dọa đến hồn phi phách tán, tiểu tổ tông, không nên chơi lớn như vậy a.

Làm không tốt là muốn mạng người đó a!

Đang muốn tiến lên ngăn lại, đã thấy hai bóng người lóe lên, hai người Hạ Băng Xuyên cùng Thu Vân Sơn đồng thời cản trước mặt bọn họ, thản nhiên nói:

- Không cần lo lắng như vậy, chúng ta sẽ đi theo trông coi bọn họ.

Đám người Hạ gia Thu gia cũng muốn ngất.

- Ta với Hạ Băng Xuyên cũng đi.

Thu Vân Sơn bình tĩnh cười cười:

- Nghĩ một chút, có vẻ như cuộc đời này của bản công tử vẫn chưa làm được chuyện gì có nghĩa khí, hôm nay liền ngu xuẩn một phen, có chết cũng không hối tiếc.

Hạ Băng Xuyên cười ha ha:

- Đi đi đi, nghĩa khí nghĩa khí!

Hai người quay người, sải bước đuổi hướng Đông Thiên Lãnh cùng Xuân Vãn Phong đã biến mất trong gió tuyết.

Đám cao thủ tức đại gia tộc cùng trợn mắt hốc mồm, đứng yên như bùn tố mộc điêu.

- Sao các ngươi lại tới đây?

Trong gió tuyết truyền đến thanh âm của Đông Thiên Lãnh.

- Ta sợ không có ai nhặt xác cho các ngươi. Cho nên cùng đi xem sao, cũng đừng mong chúng ta cùng chết với các ngươi, ta không có ngu như vậy.

- Ha ha.

- Ha ha cái rắm.

- Hạ Băng Xuyên ngươi trở về đi, ở nhà ngươi cũng rất được coi trọng. Đi với chúng ta làm cái gì?

- Lão tử thích đi xem náo nhiệt không được hả?

Bốn người vừa đi vừa đấu võ mồm, công kích lẫn nhau, ngôn từ sắc bén, một bước không nhường.

Nhưng, trên khóe miệng mỗi người lại vẫn nở nụ cười thoải mái.

Mặc dù không nói ra miệng, nhưng ấm áp trong lòng lại lớn lên gấp bội. Dù gió tuyết lạnh băng, nhưng vẫn thấy toàn thân ấm áp khoái hoạt.

- Đi!

- Lão đại nhìn thấy chúng ta, nhất định sẽ giật nảy mình!

- Để cho hắn giật nảy mình!

- Ai... Các ngươi nói xem, khả năng chúng ta sẽ chết lớn bao nhiêu?

- ... Hiện tại ai còn lo được cái này?

- Ngươi sợ chết hả?

- Sợ!

- Ta cũng sợ!

- Ta rất sợ chết!

- Nhưng lần này đi rất có thể sẽ chết!

- Đi thì đi thôi, chết thì chết thôi. Các ngươi đều đi, ta cũng không thể ở lại! Ô nhục này ta không gánh nổi!

- Ta cũng không gánh nổi.

- Vậy thì đi! Chết thì chết!

- Ha ha ha...

Bốn người vừa nói, đột nhiên cười ha ha, tiếng cười vang vọng trong gió tuyết, khoa tay múa chân, tựa như bốn tên điên.