- Sáng sớm sương nặng, lúc này mà uống trà sẽ không tốt cho cơ thể, hay là ngươi vào nhà nghỉ ngươi một chút đi.
Nguy Hành Lộ cũng không tiếp tục nhiều lời, lên tiếng đốc thúc.
- Không có việc gì, thực sự không có việc gì.
Vân Dương cười cười:
- Các ngươi cũng đã bận rộn một đêm, hay là về phòng nghỉ ngơi một chút đi, đêm nay ta đã ngủ đủ, lại uống thật nhiều nước trà, hiện tại tinh thần vô cùng sung mãn, còn muốn luyện quyền một chút, thế nào cũng không thể phụ lòng ông trời cho thời tiết đẹp này a.
Vừa nói vừa đứng lên, dường như muốn làm đi lên phía trước.
Thế nhưng vừa đứng dậy, hai cái đùi đột nhiên run lên, suýt nữa lại ngã ngồi xuống. Thoáng cái như ngồi cả đêm đến tê chân.
Nhưng hắn lập tức nghiêm nghị đứng thẳng, chỉ là xương cốt không tự chủ được mà phát ra tiếng răng rắc.
Nguy Hành Lộ ôn hòa:
- Lần này chúng ta trở về, sẽ không tiếp tục đi ra, tất cả mọi người cứ nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều chúng ta gặp lại nói chuyện sau ha?
- Được, tốt.
Vân Dương xoa xoa tay, một bộ đức hạnh thiếu niên ngây thơ tốt bụng.
Nguy Hành Lộ lôi kéo Cổ Cổ đi thẳng.
Từ lúc Nguy Hành Lộ mở miệng an ủi, Cổ Cổ cũng không nói lại một câu.
Hai người chậm rãi tiến lên, sau lưng vang lên một tiếng trầm thấp, đó là tiếng thở dài như trút được gánh nặng.
- Cổ Cổ, ngươi đã nhìn ra a?
Nguy Hành Lộ thấp giọng nói.
- Cái gì?
Thanh âm của Cổ Cổ cũng ép xuống rất thấp.
- Hắn thức trắng đêm, một mực ngồi đó uống trà chờ chúng ta. Trà của hắn, đã sớm không còn nhan sắc mùi vị, trà như vậy, cho dù ngươi có ngâm mười mấy lần cũng chưa chắc có thể làm được... Muốn uống một bình trà đến mức này, tối thiểu cũng phải tốn thời gian ba canh giờ trở lên a...
- Còn ấm nước kia, trong ấm vốn nên tràn đầy nước sôi... Không có người nào nấu nước lại dùng nửa ấm... Pha trà cũng vậy. Nhưng bây giờ, ấm trà của hắn cạn tới đáy, hắn cũng không phát giác, hiển nhiên ấm nước này cũng đã đun được hơn một canh giờ, may mắn độ lửa không quá vượng, nếu không cái ấm kia sợ là cũng đã bị đối thủng...
- Hắn đang suy nghĩ tâm sự a.
Trong mắt Nguy Hành Lộ toát ra ý vị sâu xa, nhìn Cổ Cổ:
- Ngươi nói, hắn nghĩ gì mà một đêm không ngủ?
Cổ Cổ cúi đầu, không nói một lời.
- Rõ ràng là hắn đang chờ chúng ta, chính xác hơn là chờ ngươi, hắn đang lo cho sự an toàn của ngươi, ta tuyệt đối không nghĩ tới tên Hà Hán Thanh kia không những bản thân đã là siêu cường hạng nhất, bên người lại còn có cao thủ còn mạnh hơn bản thân hắn, may mà có Thập Điện Diêm Quân của Sâm La đình cùng đến, nếu không căn bản không thể ngăn cản, đến giờ nghĩ lại mà ta cũng thấy run sợ!
Nguy Hành Lộ trịnh trọng nói:
- Mà đêm nay bên Hà Hán Thanh có động tĩnh lớn như vậy, Vân Dương sao có thể không biết? Ta nghĩ Vân Dương hẳn cũng ít nhiều hiểu biết về thực lực của Hà Hán Thanh, cho nên hắn mới lo lắng như vậy. Mà vừa rồi, khi hắn nhìn thấy ngươi trở về, xác thực ngươi không có chuyện gì, mới có thể thở ra một hơi.
- Lúc hắn đứng lên, kém chút lại ngã xuống, xương cốt kêu răng rắc, rõ ràng là ngồi đây trầm tư cả đêm, không cử động trong thời gian dài mới có thể tạo thành tình huống như vậy, tự ngươi ngẫm lại xem, hắn là võ giả, tu vi lại không tầm thường, sức chịu đựng lớn hơn người thường vô số lần, muốn để xương cốt một vị võ giả phát ra tiếng dị hưởng như vậy, có thể hiểu hắn đã ngồi đó không nhúc nhích bao lâu a?!
- Nhưng khi ngươi trở về, hắn liền đứng dậy.
Nguy Hành Lộ thở dài một tiếng:
- Càng khó hơn, hắn vẫn không chịu thừa nhận, tự nói bản thân đã ngủ đủ mới dậy, nhưng nhìn sương gió đầy trên mặt hắn, nào có cái gọi là đã ngủ một giấc?
- Vì sao hắn không thừa nhận?
Cổ Cổ thấp giọng nói.
- Nha đầu ngốc, vì sao ngươi có thể hỏi câu này, cổ quái tinh linh ngày thường của ngươi ở đâu? Hắn rõ ràng là sợ khiến ngươi lo lắng a...
Nguy Hành Lộ thở dài:
- Nam nhân chí tình chí nghĩa như vậy, thiên hạ hiếm thấy a...
Cổ Cổ cúi đầu, không nói.
Nguy Hành Lộ nói khẽ:
- Cổ Cổ, ta muốn nói với ngươi một câu, rất trịnh trọng nói với ngươi!
- Ừm? Đại sư huynh, ngươi muốn nói cái gì?
Thanh âm của Cổ Cổ có chút như người nói mê.
- Nếu tương lai...
Nguy Hành Lộ nhẹ giọng nói:
- ... Nếu tương lai các ngươi không thể đi chung đường, như vậy... Chí ít cũng đừng làm tổn thương hắn. Đưa bé này, rất tốt, vô cùng tốt!
Cổ Cổ im lặng không nói, thật bất ngờ nàng cũng không giễu lại.
...
Buổi chiều.
Nguy Hành Lộ cùng Cổ Cổ thu thập hành trang, đi ra:
- Vân công tử, chúng ta phải cáo từ, trong mấy ngày nay đa tạ Vân công tử khoản đãi, ngày khác nếu có rảnh rỗi đi qua Đông Huyền, nhất định phải đến Xuân Thu Môn tham thú một chút, sư huynh muội chúng ta nhất định quét dọn giường chiếu cung nghênh.
Trên mặt Vân Dương một mảnh bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Đại sư huynh, Cổ Cổ, thuận buồm xuôi gió, bảo trọng.
Cổ Cổ chuyển người, đứng một bên không nói.
Nguy Hành Lộ thở dài:
- Vân công tử, ngươi cũng phải bảo trọng nhiều hơn, nhớ nhất định phải tới bản môn làm khách.
Hắn vốn muốn nói, không cần lo lắng, hà đại nhân của các ngươi đã không thể uy hiếp được chúng ta, hắn có tốt nhất cũng đang trọng thương sắp chết, tuyệt đối không có khả năng cùng tâm tình đuổi giết chúng ta.
Chiến đấu đêm qua, Nguy Hành Lộ cũng nhận lấy thương tích đầy mình, đi rất sớm, nên cũng không giống như Sâm La đình xác nhận Hà Hán Thanh đã vẫn diệt, chỉ cho rằng đã bị Đao Tôn Giả mang đi, tuy thương nặng nhưng lại chưa chết.
Nhưng Nguy Hành Lộ nghĩ lại, lời này tuyệt không thể nói ra.
Dù sao lập trường trước mắt, Hà Hán Thanh chúng chính là lão thần đắc lực của Ngọc Đường, là văn tông lãnh tụ. Mà Vân Dương cũng là người Ngọc Đường, hai người có thể nói là cùng có lập trường, nếu nói thẳng chuyện này ra, ngoại trừ sẽ tạo thành đả kích với Vân Dương, càng có thể khiến bầu không khí hài hòa của hai bên biến mất, dù sao thương thế của Hà Hán Thanh, cũng có một phần đóng góp của Nguy Hành Lộ.
Lúc này, vẫn là không nên lấy chân tướng này kích thích Vân Dương thì hơn!
Nguy Hành Lộ rất chắc chắn lập trường của Vân Dương, người có thể vì quốc gia, mà tạm gác nữ nhi tình trường sang một bên, biến cố tỏa hồn châm bữa trước, chẳng phải chính là vì chuyện này mà tới sao, cho nên chuyện này, vẫn là không nói ra thì thỏa đáng hơn!
- Cổ Cổ, nếu ngươi còn có lời gì muốn nói với Vân Dương, hiện tại nói đi, cũng không biết đến bao giờ mới có cơ hội trở lại Ngọc Đường!
Nguy Hành Lộ mỉm cười thúc giục, bản thân mang theo đại ưng đi sang một bên.
Vân Dương mỉm cười ấm áp nhìn Cổ Cổ.
Cổ Cổ xoay người, lạnh lùng nói nhỏ:
- Vân Dương, sau này chúng ta còn gặp lại.
Vân Dương mỉm cười:
- Từ đây quan ải vạn dặm, đường giang hồ xa, ngươi phải bảo trọng nhiều hơn. Tương lai của Cổ Cổ, nhất định có thể giá lâm cửu tiêu, Vân Dương nâng cốc chờ đợi, chờ... Ngươi dương danh tứ hải, trở thành truyền kỳ, chắc chắn nâng chén xa khách, vì quân mà say.
Cổ Cổ hừ một tiếng:
- Ai mà thèm...
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Trên trời dưới đất, gặp nhau là có duyên, xa nhau cũng là duyên, lần này biệt ly, đi đường cẩn thận, thứ cho ta không thể tiễn xa.
Hắn vung tay lên, lão mai dâng lên một cái túi:
- Trong này có một chút lương khô, không phải thứ quý trọng, càng không lọt vào mắt hai vị. Nhưng xin hãy nhận lấy, trước đây đã đắc tội nhiều, từ đây từ biệt, sau này... Xa xa khó với, Cổ Cổ.. Cổ cô nương nếu vẫn để ý, chi bằng coi như mơ một hồi ác mộng. Vân Dương trước đây càn rỡ, ở đây tạ tội.
Hắn vừa chắp tay, trên mặt thể hiện ra một bộ mây trôi nước chảy, tiêu sái như ý.
Tựa hồ đối với lần ly biệt này, hoàn toàn không thèm để ý, vô cùng phóng khoáng.
- Ai muốn đồ vật của ngươi, đã biết là khó coi, còn bêu xấu trước mặt người khác làm gì?!
Cổ Cổ cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, lặng lẽ đối mặt, lời còn chưa dứt, trực tiếp xoay người rời đi.
Vân Dương lộ một tia cười khổ, trên mặt tràn đầy vẻ đắng chát.
Một cánh tay duỗi ra, tiếp lấy cái túi vào trong tay, Nguy Hành Lộ cười ha ha:
- Thực đúng lúc, vừa rồi ta còn nghĩ dọc đường ăn nghỉ ở dâu, Vân huynh đệ thực chu đáo, ta cũng không khách khí, Vân huynh đệ, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại, ngày khác nến có nhàn rỗi, nhất định phải tới Lưỡng Cực sơn, Xuân Thu Môn, nguy mỗ lúc nào cũng đợi đại giá.
Vân Dương hít một hơi thật sâu, trên mặt khôi phục nụ cười ấm áp, nhưng dù sao cũng khó tránh khỏi mấy phần cứng ngắc, tựa như đeo lên mặt cái mặt nạ mỉm cười vậy, chắp tay nói:
- Vân Dương nhất định bái phỏng quý môn, hai vị... Thuận buồm xuôi gió.
- Cáo từ!
Nguy Hành Lộ chắp tay, kéo Cổ Cổ, nhảy lên lưng đại ưng.
Một tiếng ưng minh vang lên, kình phong bắn ra từ phía, đại ưng đằng không bay lên như diều gặp gió.
Cổ Cổ cùng Nguy Hành Lộ từ trên lưng đại ưng cúi đầu nhìn lại, xuyên qua cánh đại ưng, đã thấy Vân Dương bên dưới đuổi theo hai bước, nhưng lại chán nản dừng lại, ngước cổ, nhìn lên bầu trời, lưu luyến không bỏ.
Hắc ưng càng bay càng cao, Vân Dương đã biến thành một cái chấm đen nhỏ dưới đất, đã xa không thể gặp, chỉ thấy thân thể hắn lung lay một cái, chợt ngồi trên mặt đất.
Mây mù đúng lúc thổi qua, che khuất tầm mắt, hai bên không còn thấy thấy mặt.
Nguy Hành Lộ vẫn cúi đầu quan sát, nhẹ nhàng thở dài:
- Hắn đã nghĩ thông suốt...
Cổ Cổ cắn môi, không nói một lời, lắc cổ, nhìn về một bên, trầm mặc nửa ngày.
Sau một hồi lâu, trong cơn gió bấc, nhẹ nhàng hỏi:
- Nghĩ thông suốt cái gì?
Nguy Hành Lộ thở dài:
- Lúc gần đi, không phải hắn nói... Tương lai của ngươi, nhất định có thể bước lên chín tầng mây? Còn nói... Trên trời dưới đất, gặp nhau là có duyên? Còn nói... Từ đây từ biệt, sau này xa xa khó với?
Cổ Cổ cắn môi:
- Cái này không phải là lời cáo biệt khách sáo sao?
Nguy Hành Lộ cười ha ha một tiếng:
- Lời khách sáo?! Nếu là người thường thì đúng là lời khách sáo, thế nhưng ngươi là ai, ngươi là cao đồ của Xuân Thu Môn, nhất định là người đứng trên người! Hắn ý thức được điểm này, bản thân hắn là người trong hồng trần thế tục, còn ngươi là thiên kiêu chi nữ cao cao tại thượng... Hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, hơn nữa, coi như cùng tồn tại trong hồng trần, cũng là người của hai quốc gia đối địch, giữa các ngươi, vô luận từ góc độ nào mà nói, đều không có khả năng ở cùng một chỗ!
- Cho nên hắn mới nói như vậy. Cổ Cổ, chỉ sợ ngươi không thể tưởng tượng, lúc hắn nói như vậy, trong lòng khó chịu dường nào.
Con mắt Nguy Hành Lộ thẫn thờ nhìn hư không, giờ khắc này, đột nhiên nhớ tới một vài chuyện cũ, bỗng nhiên lại thấy chua xót.
- Hắn khó chịu cái gì? Ta thấy rõ là hắn vẫn luôn tươi cười, trên mặt bình tĩnh, càng giống như là trút được gánh nặng, ước gì ta sớm đi mau mới đúng.
Cổ Cổ hừ một tiếng.
- Ngươi không hiểu... Ngươi không hiểu suy nghĩ của nam nhân a... Nha đầu. Chờ khi ngươi hiểu, ngươi sẽ...
Hắn muốn nói, ngươi sẽ cảm thấy vô cùng chua xót khó chịu.
Nhưng nghĩ lại, cũng không nói ra được.