Nhìn thân thể không nhuốm bụi trần của Vân Dương, thậm chí ngay cả lỗ nhỏ trên quần áo cũng không có, hắn hiểu rõ, đối phương căn bản không hề bị đống ám khí dày đặc kia động đến dù chỉ một cây.

Thẩm Ngọc Thạch nhìn Vân Dương ngồi trên ghế, hỏi từng chữ:

- Ngươi là ai?

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Câu hỏi này, nên là ta hỏi ngươi mới đúng. Thẩm Ngọc Thạch, ngươi là ai?

- Bằng hữu, người mắt sáng không nói tiếng lóng.

Thẩm Ngọc Thạch đứng chắp tay, nhàn nhạt nói:

- Nếu ngươi có thể tìm tới nơi này, tin rằng là có mục đích riêng, đại khái có thể nói thẳng. Ngươi đã biết bản tọa là người Tứ Quý lâu, vậy ngươi hẳn phải biết, Tứ Quý lâu là tồn tại như thế nào!

Hắn chậm rãi nói:

- Ngay cả thiên hạ đệ nhất cao thủ như Lăng Tiêu Túy, năm đó cũng phải nhượng bộ lui binh, nếu ngươi muốn chọc vào Tứ Quý lâu, cần phải tự đánh giá lại năng lực của mình.

- Ồ?

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Nói như vậy, ngươi chính là người Tứ Quý lâu?

Thẩm Ngọc Thạch cười hắc hắc:

- Bây giờ còn hỏi câu đấy, ngươi cảm thấy thú vị lắm à?

Sắc mặt hắn biến đổi, ngoan lệ nói:

- Nói thẳng mục đích của ngươi đi, nếu không quá đáng quá, ta có thể thả ngươi đi, coi như... Kết giao một người bạn! Nếu là... Hắc hắc, bằng hữu, ngươi cứ đợi sự truy sát của Tứ Quý lâu đi!

Vân Dương nghiêng đầu:

- Thẩm đại nhân, Thẩm thị lang, ngươi nghĩ Tứ Quý lâu có thể làm gì ta?

Thẩm Ngọc Thạch thản nhiên nói:

- Ta đã nhìn thấu tu vi của ngươi, có lẽ ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cũng không có bất cứ hy vọng nào có thế bắt được ta!

Hắn chắp một tay ra sau lưng, một tay khác chỉ về bốn phía:

- Nếu ngươi có thể đến đây, hẳn cũng biết chỗ ảo diệu của Càn Khôn Ám Môn... Trong mật thất này, có tới mười cánh cửa thông tới các nơi bên ngoài.

- Mặc dù ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng vẫn có thể chống trả một hai, nếu ngươi không thể bắt ta trong nháy mắt! Chỉ cần ta có thể thoát được từ bất cứ cửa nào, như vậy từ nay về sau, ta có thể cam đoan...

Trên mặt Thẩm Ngọc Thạch hiện lên thần sắc tàn khốc, nói từng chữ:

- ... Cả đời ngươi, sẽ mãi không có ngày yên tĩnh! Không chết không thôi!

- Quả là rất có lực uy hiếp.

Vân Dương nói:

- Ta rất sợ hãi, ác mộng cả đời a! Làm sao bây giờ?

Khẩu khí nhẹ nhõm, làm gì có cái gọi là sợ hãi?

Thẩm Ngọc Thạch khẽ đảo cổ tay, một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện, lạnh nhạt nói:

- Đã khuyên bảo còn không biết nghe, như vậy đừng trách ta ra tay độc ác vô tình.

Vân Dương vẫn ung dung ngồi trên ghế, cười nói:

- Ngươi biết rõ không phải đối thủ của ta, còn không mau mau chạy trốn, lại còn dám ở lại chiến đấu với ta, hiển nhiên... Là có mục đích.

Sắc mặt Thẩm Ngọc Thạch biến đổi.

Vân Dương nói:

- Vậy để ta đoán một cái, đoán mục đích của ngươi là gì có được không?

Vẻ tàn khốc trong mắt Thẩm Ngọc Thạch lóe lên, thân thể lắc lư, trường kiếm hóa thành một đạo thiểm điện, hiển nhiên không có ý định để Vân Dương nói tiếp.

Vân Dương triển khai Thiên Ý bộ pháp, nhẹ nhàng du tẩu trong kiếm quang như thiên la địa võng, thản nhiên nói:

- Mục đích của ngươi, nhất định chính là... Ân, trong mật thất này, có đồ vật mà ngươi vô cùng quan tâm, hoặc là thứ đồ không muốn bị người ngoài nhìn thấy, cho nên, ngươi không thể đi.

- Coi như ngươi muốn đi, dù không phải là đối thủ của ta, ngươi cũng muốn mượn danh nghĩa chiến đấu, tìm cơ hội đem thứ kia lấy đi, hoặc chí ít là phá đi, sau đó ngươi mới có thể yên tâm rời đi, đúng không?

Vân Dương càng nói, biểu lộ trên mặt Thẩm Ngọc Thạch càng khó coi, kiếm quang càng lúc càng dày đặc, dần dần tích lũy đến một mức độ khủng bố.

- Để ta đoán xem nó là cái gì?

Vân Dương càng lúc càng nhanh, tiếp tục du tẩu trong Kiếm vong dày đặc.

Nhưng kiếm khí của đồi phương càng lúc càng nhanh, cơ hồ nối liền thành một mảnh, ẩn ẩn phát ra tiếng xé gió, xu thế như phong lôi, theo một tiếng xùy vang lên, thanh quang lóe lên trên người Vân Dương, hắc bào bất ngờ bị xé một góc.

Ba động của công pháp, rốt cục lộ ra.

Thẩm Ngọc Thạch nhìn cảm ứng mà giật mình, lập tức cười lạnh một tiếng:

- Ta còn tưởng nhân vật thông thiên triệt địa thế nào, hóa ra chỉ là một tên lục trọng rác rưởi?! Chỉ dựa vào chút thủ đoạn quỷ dị thì tự cho có thể làm được mọi việc sao?!

Ngay vừa rồi, Thẩm Ngọc Thạch xuất một kích toàn lực, tu vi bát trọng đỉnh phong lập tức bức ra thực lực chân chính của Vân Dương.

Sau khi các nhân thực lực chân chính của Vân Dương, Thẩm Ngọc Thạch đã lập tức yên tâm, lúc này hắn không còn muốn chạy nữa, ngược lại muốn giữ Vân Dương ở lại đây!

Trường kiếm hoa lên một cái, đã thu về trước ngực, bích quang trên thân càng lúc càng đậm, hiển nhiên là đang xúc thế chờ công.

Trên mặt Thẩm Ngọc Thạch như nắm chắc phần thắng:

- Tiểu tử, còn không lột khăn che mặt, tự thú lai lịch của ngươi ra? Nếu không, đừng trách một kiếm này của bản tọa, tiễn ngươi tới tận Hoàng tuyền!

Cùng với một kiếm của Thẩm Ngọc Thạch thu lại, Vân Dương lập tức cảm thấy kiếm khí lít nha lít nhít bốn phía biến mất.

Tất cả kiếm khí lúc này đều tập trung trên mũi kiếm trong tay Thẩm Ngọc Thạch.

Trên mũi kiếm của hắn, đã tạo thành một vòng xoáy khổng lồ!

Thậm chí ngay cả không khí trong mật thất, cũng bị lỗ đen này hấp thụ.

Mới chỉ một lát, hắn đã cảm thấy hít thở không thông.

- Ngươi hẳn biết, lấy tu vi mới đột phá lục trọng của ngươi, tuyệt đối không thể đỡ được một kiếm Vạn Pháp Quy Nguyên này của ta.

Thẩm Ngọc Thạch đã chắc thắng trong lòng, dứt khoát dùng tư thái mèo vờn chuột đối với Vân Dương.

Mới rồi còn bị thủ đoạn xuyên thẳng tới mật thất của tiểu tử này dọa sợ, còn tưởng rằng đối phương là cao thủ tuyệt thế.

Kết quả chỉ là một gia hỏa dựa vào thân pháp mà dọa người!

Mặc dù thân pháp của ngươi có xảo diệu cỡ nào, nhưng một kiếm này của ta phong tỏa toàn bộ không gian trong mật thất. Có thể nói, dưới một kiếm này, coi như con muỗi có tốc độ sấm sét cũng không thể nào chạy trốn!

Huống chi còn là một người sống sờ sờ?

Gia hỏa áo đen này, phải chết không thể nghi ngờ!

Đã như vậy, hắn không ngại dừng một chút để tiết lửa giận, trả thù lúc nãy bị hù dọa a!

Nghĩ đến vừ rồi hắn bị dọa thiếu chút chạy luôn, Thẩm Ngọc Thạch lại cảm thấy phẫn nộ khó hiểu!

Nếu không phải nơi này có bí mật như gia hỏa này nói, nói không chừng hắn thực đã bị dọa chạy!

Đó thực là một điều vô cùng nhục nhã, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Thẩm Ngọc Thạch xúc thế chờ phát động, trong mắt toát ra hào quang vững như đại sơn.

Mà hắn nắm chắc mười phần, có thể dùng một kiếm trảm diệt tên tiểu tử trước mắt này.

Tuyệt đối không thể đào thoát!

Đối phương đã hoàn toàn bị khí thế của hắn khóa chặt.

Trong khoảng cách gần như thế, lại có khí thế khóa chặt. Cho dù là gió thổi tóc bay, lông mày khẽ động, hắn cũng có thể dùng một kiếm chém sợi lông mày khẽ động kia xuống!

Đã có nắm chắc như vậy, dĩ nhiên có thể làm như tất cả nắm trong lòng bàn tay, đương nhiên có thể tùy ý đùa bỡn đối thủ, rửa sạch khuất nhục lúc trước!

Cho dù Thẩm Ngọc Thạch hiểu rõ vừa rồi hắn bị thân pháp quỷ dị của Vân Dương chấp nhiếp mà sinh ảo giác, nhưng vẫn giận không kiềm chế được, nhất định phải tự tay giải khúc mắc này!

Hắn vốn là người có lòng dạ nhỏ nhen, lúc này càng là lửa giận vạn trượng.

Vân Dương vẫn giữ tư thế bất động ngồi trên ghế, thản nhiên nói:

- Giết ta? Thẩm đại nhân, ngươi chắc chắn vậy sao?

Thẩm Ngọc Thạch cười tàn nhân:

- Có nắm chắc hay không ngươi có thể thử một lần, thử rồi chẳng phải sẽ rõ sao?!

Thẩm Ngọc Thạch rất muốn để Vân Dương thử một chút, thử sau đó gặp thất bại, lại một lần nữa cảm nhận hơi thở khủng bố của tử vong, hắn được thỏa thích đùa bỡn, đùa chết mới thôi, như vậy không phải vui vẻ hơn nhiều sao?!

Vân Dương thở dài:

- Bị ngươi phát hiện rồi...

Thẩm Ngọc Thạch cười lạnh:

- Ngươi cho rằng, còn có thể lừa ta sao?

Vân Dương chậm rãi đứng dậy, mũi kiếm trước ngực Thẩm Ngọc Thạch vẫn bất động, nhưng ngàn vạn đạo kiếm khí đã ngưng thành thực chất, không ngừng phun ra nuốt vào.

Vân Dương vòng qua cái bàn, từng bước tiến lên phía trước, thẳng tới cách mũi kiếm ba thước, lần nữa dừng lại. Thản nhiên nói:

- Xem ra hôm nay ta trốn không thoát?

Vẻ tàn độc trong mắt Thẩm Ngọc Thạch càng lúc càng đậm, tựa như một con kền kền trong sa mạc. Gằn từng chữ:

- Nếu như đã đến đây, đề nghị ngươi thu lại vẻ ngây thơ vừa rồi mới tốt.

Vân Dương thất lạc nói:

- Xem ra, mật thất này là nơi ta táng thân...

Thẩm Ngọc Thạch nói:

- Ngươi hiểu rõ là được rồi.

Vân Dương thở dài:

- Không thể hù dọa ngươi, lại còn đưa bản thân vào tuyệt cảnh. Âu cũng là số mệnh. Có điều, trước khi chết, Thẩm đại nhân có thể giải thích cho ta mấy điều hay không?

Thẩm Ngọc Thạch cảm thấy đối phương đã hoàn toàn nằm trong khống chế của mình, nói:

- Ngươi có điều gì thắc mắc?

Vân Dương nói:

- Thắc mắc mà không hỏi rõ, có chết cũng không thoải mái, nếu Thẩm đại nhân có thể giải đáp cho ta, như vậy vô luận Thẩm đại nhân cần gì từ ta, ta tuyệt không chối từ!

Thẩm Ngọc Thạch lạnh lùng:

- Nhưng ngươi vẫn phải chết, hiện tại, ngươi không thể không chết, dù có dùng bất cứ tình báo nào cũng không thể đổi được cái mạng của ngươi!

- Ta biết ngươi không giết ta diệt khẩu không được, nhưng chết thì chết, nếu có thể trở thành quỷ minh bạch, vẫn tốt hơn a.

Vân Dương rất thức thời mà nói.

- Vậy trước phải cho ta thấy thành ý của ngươi, lấy mặt nạ của ngươi xuống!

Thẩm Ngọc Thạch lạnh lùng nói.

Vân Dương rất sảng khoái lấy mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trung niên thon gầy hơn bốn mươi tuổi.

Trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.

- Kỳ thực nghi ngờ của ta cũng không nhiều, vấn đề thứ nhất... Tai họa của nhà Ngô Liệt, là ngươi làm?

Vân Dương nói.

- Ngô Liệt?

Thẩm Ngọc Thạch đột nhiêu chau mày:

- Là gia hỏa kia phái ngươi tới? Nếu đúng là hắn phái ngươi tới, thực đúng là ngoài dự liệu của ta a...

Vân Dương không đáp.

Nhưng Thẩm Ngọc Thạch lập tức phủ nhận:

- Không, tuyệt đối không thể là lão cố chấp kia. Hắc hắc... Lão cố chấp kia một là không có tài lực, hai là hắn tuyệt đối không làm chuyện như vậy, nếu nói hắn phái ngươi tới, chi bằng nói trong lúc vô tình, ngươi biết tao ngộ của hắn, bởi vậy nên tìm tới ta, mới thành cuộc gặp gỡ hôm nay!

Vân Dương chỉ nhìn hắn, không nói một lời.

Cách nói này của Thẩm Ngọc Thạch không sai, chí ít cũng đúng một nửa, không có Ngô Liệt, Vân Dương sẽ không sớm ra tay với hắn như thế!

- Nếu như thực vì Ngô Liệt mà tới, vậy ta không ngại nói cho ngươi, tao ngộ của Ngô Liệt, đúng là ta làm! Tại sao?