Ta Là Chí Tôn

Chương 207: Hàn Sơn Hà, vì cái gì?

Tu vi vị hộ vệ này cũng không đến mức kém cỏi như vậy, nhưng lúc này lại không chút phòng bị, ngay cả huyền khí cũng không kịp điều động, vì thế chịu một kích liền bể đầu.

Đạo bóng trắng kia không chút dừng lại, há to miệng rộng, một chùm sáng đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ bắn ra.

Hưu!

- đại soái cẩn thân!

Lại có hai vị tướng quân không chút do dự vọt lên, dùng toàn lực đẩy Tử Nguyên Long xuống ngựa, sau khi một tiếng “Oanh” bạo hưởng vang lên, sau lưng hai tên tướng quân đồng thời xuất hiện một cái lỗ lớn, mà Tử Nguyên Long bị bọn hắn đè lên cũng phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Bóng trắng bay vun vút trên không trung tạo ra từng đạo tàn ảnh, tới lui như gió, xuất kích như thiểm điện, khẽ dùng chân cào cào mặt đất, phốc phốc phốc, lại có ba viên quang cầu bắn ra. Hơn mười vị tướng quân dưới công kích cường liệt đồng thời nổ óc mà chết, tử trạng cực kỳ thê thảm, nhìn qua cũng không đành lòng nhìn nữa.

- ngăn nó lại!

Một vị hộ vệ khác của Tử Nguyên Long huy động huyền khí, Huyền khí màu xanh nhanh chóng bốc lên, sau một phen bối rỗi, cho tới bây giờ mới kịp phản ứng, lên tiêng nói:

- là cửu phẩm Huyền thú Thôn Thiên báo, mọi người cẩn thận!

Một tên hộ vệ khác phi thân lên, kiếm khí đao quang tung hoành vũ động, ý muốn hạn chế không gian cùng tốc độ của Thôn Thiên báo.

một đám tướng lĩnh khác của Tử U cũng bắt đầu vận khởi huyền khí, mở to hai mắt đến hết cỡ để quan sát, đối mặt với tàn ảnh đầy trời của Thôn Thiên báo, mấy trăm người đồng thời tiến công!

Cao thủ Tử U cuối cùng cũng chạy tới, trực tiếp hét dài một tiếng, thả người từ trên không trung, bổ nhào xuống!

Theo tiếng hét thảm vang lên, Thôn Thiên báo lộn vài vòng trên không trung, lui về một ngọn đại thụ cách năm mươi trượng, tốc độ nhanh như tia chớp, hiển nhiên công kích trong phạm vi này quá dày đặc, cho dù tốc độ di chuyển của Thôn Thiên báo có nhanh tới mức nào, cũng khó tránh khỏi việc sẽ phải trúng chiêu!

Đám người thấy sắp thắng lợi đến nơi, lập tức tiếp tục xuất kích, dốc hết toàn lực giết con cửu phẩm Huyền thú đáng giận kia, báo thù cho các huynh đệ đã chết.

Cao thủ Tử U dẫn đầu lăng không bay lên, hóa thành một đạo tàn ảnh bắn về phía ngọn cây.

Nhưng, đã thấy bóng trắng kia đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt đã lướt ra ngoài cả trăm trượng, lóe cái nữa liền biến mất không còn bóng dáng.

- meo...

Sau khi Thôn Thiên báo bị thương, lúc này nó như chim sợ ná, trốn về phương xa, hướng thẳng tới chỗ rậm rạp trong rừng...

Đường đường là cửu phầm Huyền thú, lại có thể bỏ chạy như vậy!

Lúc tới không thèm chào hỏi, lúc đi càng không chút dấu hiệu.

Nói đến là đến, nói đi là đi.

Để lại, chỉ có hàng chục bộ thi thể.

- đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao phải phọt vào đánh lén?!

Tử Nguyên Long ráng chống người đứng dậy, phía sau lưng lão đã là một mảng huyết nhục mơ hồ, ngay cả tóc trắng trên đầu cũng biến mất một mảng lớn.

Cho dù có hộ vệ liều mình ngăn cản, lại có hai tên tướng lĩnh liều chết tiếp viện, nhưng dư ba công kích linh lực của Thôn Thiên báo vẫn lan gần đến lão, mặc dù thương thế không nặng, nhưng cuối cùng vẫn là bị thương!

Hiện tại, hai mắt Tử Nguyên Long bốc lên lửa giận ngùn ngụt, không phải vì bản thân lão, mà vì trong nháy mắt vừa rồi, số người chết vượt quá con số hai mươi.

- kẻ đột kích chính là Thôn Thiên báo... cửu phẩm Huyền thú Thôn Thiên báo..

Đám hộ vệ nghiêm mật hộ vệ quanh lão, tất cả đám cao thủ cũng nhao nhao tập kết, hiển nhiên là đều sợ Thôn Thiên báo kia giết hồi mã thương.

Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh chóng, nhanh đến mức đám người còn chưa kịp hiểu hết đã lại kết thúc.

Sau một đợt công kích, Thôn Thiên báo lại bỏ đi không chút dấu vết.

- nơi này sao có thể có Thôn Thiên báo? Sao có thể có?!

Tử Nguyên Long nhìn rừng rậm an tĩnh, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, lại nhìn thảm trạng tử vong của hơn mười vị tướng lĩnh, bảy tám vị hộ vệ, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa chỉ muốn xẻ thịt lột da, nuốt gan uống máu quân thù... nhầm, lòng đau như cắt, khó mà ức chế nổi.

- từ xưa đến nay, ngay cả ba bốn phẩm Huyền thú cũng đều không thấy xuất hiện, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện bá chủ đỉnh cấp Huyền thú, lại còn tập kích chúng ta?

Tử Nguyên Long bốc lên lửa giận vạn trượng:

- tìm kiếm cho ta!

Tử U đại quân nhanh chóng chia thành mười tiểu đội, phân tán triển khai công cuộc tìm kiếm trong rừng.

Vừa mới bắt đầu triển khai hành động...

Đột nhiên, một tiếng hét thảm vang lên!

Đã thấy một vị tướng quân phụ trách dẫn đội ngã xuống co quắp, hai mắt sợ hãi lồi ra, hai tay bụm lấy đầu, miệng đầy máu tươi, máu... lại có màu xanh!

Sau khi phun một ngụm máu tươi, thân thể vị tướng quân kia trở nên mềm nhũn, vô lực.

- chuyện gì xảy ra?

Tử Nguyên Long gầm thét:

- chuyện gì xảy ra?!

đám tướng quân bên cạnh nhao nhao tiến lên, vỗn cho rằng lại bị Thôn Thiên báo tập kích, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện không phải.

- hình như là Bặc tướng quân trúng độc...

Toàn thân vị tướng quân ngã trên mặt đất phát xanh, hô hấp yếu ớt, nằm bệt trên mặt đất, duy chỉ có hai mắt vẫn còn chớp chớp, nhưng bộ phận khác hoàn toàn trở nên vô dụng.

- đang yên đang lành sao lại trúng độc?

- trúng độc từ bao giờ? Từ bao giờ mà Thôn Thiên báo lại có độc?

Tử Nguyên Long nhìn vị tướng quân có bộ râu quai nón, cực kỳ lo lắng nói:

- hắn trúng độc gì? Mau chóng cứu chữa a!

Vị dược sư bên cạnh sớm đã tiến lên xem xét.

Chỉ tiếc không đợi vị y sư kia tìm ra nguyên nhân cụ thể, đột nhiên lại có ba tiếng hét thảm vang lên, ba người liên tiếp ngã xuống đất.

Trạng thái của ba người này giống hệt với tướng quân có bộ râu quai nón vừa ngã xuống, toàn thân phát xanh, máu xanh bắn ra tung tóe, máu rơi trên mặt đất, phát ra nhan sắc màu thảm bích.

Tình trạng của ba người giống hệt với vị Bặc tướng quân kia. vô cùng nguy cấp!

Liên tiếp phát sinh các chuyện, lại hoàn toàn không có dấu vết. Tâm tư mọi người đồng loạt sụp đổ.

Rốt cục là có chuyện gì?

Trúng độc từ khi nào?

Còn nữa, đã có mấy người trúng độc, liệu có càng nhiều người bị trúng độc nữa không...

- đến cùng là trúng độc gì?

Tử Nguyên Long đẩy một vị tướng quân ra một bên, trực tiếp tiến lên trước dược sư hỏi:

- đã điều tra được chưa?

Vị tướng quân bị hắn đẩy ra, vừa quay đầu lại liền quát to một tiếng:

- Nguyên soái, ngươi...

Tử Nguyên Long cả giận quát:

- kêu cái gì mà kêu? Trong lúc nguy cấp, còn ra thể thống...

Còn chưa nói dứt câu, thần sắc trong mắt đã toát ra một tia cổ quái, thân thể lão bỗng lay động, chỉ thấy từng cơn choáng váng tập kích não bộ, cho đến khi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bàn tay, cổ tay đều đã biến thành màu xanh.

- Nguyên soái!

Mấy tên tướng quân kinh hô, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Tử Nguyên Long.

Lúc này, ngay cả trên mặt Tử Nguyên Long cũng đã biến thành màu xanh, thân thể lung lay như muốn đổ, đột nhiên phun ra một ngụm máu tưới, trực tiếp ngã quỵ!

Đám người thấy ngay cả Nguyên soái cũng gặp tai ách, hiện trường càng trở nên hỗn loạn.

- nhanh... nhanh về nước!

Tử Nguyên Lòng nỗ lực chèo chống, nói một cách khó khăn đứt quãng.

Đám người đều thấy được, trong mắt lão sớm đã biến thành một mảnh tro tàn.

Đám người cũng không lo được việc tìm Thôn Thiên báo nữa, chỉ để lại một phần binh mã áp tải rượu về, mà đám tướng quân y sư trực tiếp thoát ly đội ngũ, che chở Tử Nguyên Lòng cùng bốn tên trúng độc phi tốc về kinh.

Các y sư phi ngay bên cạnh, luống cuống tay chân triển khai chẩn trị, không cầu trị độc, chỉ hết sức trì hoãn độc tố công tâm, tránh trường hợp vô pháp xoay chuyển.

Đám người đồng thời đề cao tinh thần cảnh giác đề phòng, bọn hắn đều đang e ngại, liệu còn có ai tiếp tục bị độc phát hay không? Nào ai biết được, liệu có ai đang chạy liền cắm đầu xuống ngựa hay không.

May mà lúc này đã chạy được hồi lâu, những người khác chưa ai có dấu hiệu bị độc phát, lúc này đám người mới cùng thở dài một hơi.

Cơ bản có thể xác định, người trúng độc, chỉ có năm người này!

Đáng lẽ chỉ có năm người trúng độc thì nên ăn mừng, nhưng trong năm người lại bao hàm cả Tử Nguyên Long Đại Nguyên soái. Điều này khiến người ta không thể không lo lắng!

Đám y sư toàn lực chẩn trị, 7~8 khỏa đan dược liên tục được đưa vào miệng Tử Nguyên Long, sau một hồi lâu, sắc mặt lão vẫn vẫn phát xanh như trước, nhưng cảm giác hô hấp đã được thông thuận hơn một chút, hai mắt lão tràn đầy lửa giận, lẳng lặng chờ đợi các y sư chẩn trị.

Chốc lát, một vị y sư dừng động tác trên tay lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi nhìn đám y sư khách.

Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tất cả đều trầm mặt gật đầu ra hiệu.

- đại soái, đã có thể xác định. độc mà các ngươi trúng là độc gì.

Một vị y sư trầm thấp nói.

- là độc gì?

Tử Nguyên Long cố nén một hơi, kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, cơ hồ muốn bão nổi, nhưng lão biết không nên làm thế, mà cũng không thể làm thế, có muốn làm cũng không được.

- là... Tỏa Hồn châm...

Y sư nuốt nước miếng đánh ực:

- độc môn ám khí của Xuân Thu môn... mặc dù độc tính hơi yếu, nhưng đích thực là độc lực của Tỏa Hồn châm, điều này xác thực không thể nghi ngờ.

- Tỏa Hồn châm...

Tử Nguyên Long vốn định bốc lên lửa giận vạn trượng, lại đột nhiên ngẩn cả người.

Hai con mắt, trong một giây đó đột nhiên đọng lại.

Chúng tướng nghe được tin tức, nhanh chóng phi đến bên xe ngựa:

- Nguyên soái thế nào rồi? Không có gì đáng ngại a?

- đáng lý ra, độc của Tỏa Hồn châm không nên phát tác sớm như vậy a... nhưng, đầu Thôn Thiên báo kia xuất hiện, mọi người cưỡng ép vận chuyển huyền khí, gia tốc tốc độ bộc phát của độc tính...

Sắc mặt mấy vị y sư kia rất khó nhìn:

- đầu Thôn Thiên báo này... mặc dù giết chết mấy người, nhưng mục đích thực sự... có vẻ như chỉ muốn dẫn phát độc tố...

Sắc mặt Tử Nguyên Long vô cùng khó coi, chậm rãi phun ra mấy chữ:

- Hàn Sơn Hà? Vì cái gì?

Nói xong câu đó, Tử Nguyên Long sững sờ nhìn vào hư vô, tựa hồ khí lực toàn thân bị rút sạch, nghiêng đầu một bên, bất tỉnh nhân sự.

- Nguyên soái! Nguyên soái!

- Hàn Sơn Hà? Cái gì Hàn Sơn Hà? Việc này có quan hệ gì với Hàn Sơn Hà?

- đến cùng là trúng độc gì? Tại sao lại quỷ dị như vậy?!

Các vị tướng quân mồm năm miệng mười truy vấn.

Mặt mũi một vị y sư tràn đầy vẻ nặng nề:

- độc mà năm người bọn hắn trúng, chính là độc của Tỏa Hồn châm... sau khi đại soái nghe được mấy chữ Tỏa Hồn châm, sau đó liền ngất đi.

- Tỏa Hồn châm!

Ánh mắt Phó soái Vương Ngọc Đường trở nên lẫm liệt:

- Tỏa Hồn châm, độc môn ám khí của Xuân Thu môn? Có thể xác định chắc chắn không? Việc này can hệ trọng đại, chớ có ăn nói lung tung!

Chúng y sư trăm miệng một lời:

- chúng tiểu nhân tuyệt không dám nói lung tung, năm người đại soái đích thực là trúng độc của Tỏa Hồn châm, tiểu nhân dám lấy tính mạng người nhà để đảm bảo. Tuyệt không sai lầm!