- Tỏa Hồn châm, không có giải dược, người trúng không cứu nổi. Điểm này, thiên hạ đều biết.
- Nhưng mà Tỏa Hồn châm lại đến từ Xuân Thu Sơn Môn... Chính là độc môn ám khí của môn phái này.
- Thiếu niên này, chẳng lẽ lại có quan hệ với Xuân Thu Môn? Còn có, Xuân Thu Môn này liệu có quan hệ với Tứ Quý lâu hay không? Xuân Thu? Chiếm lấy một nửa của bốn mùa, là trùng hợp, hay còn có huyền cơ khác...
- Còn nữa, độc tố của Tỏa Hồn châm này, có một bộ phận rất tương tự với độc mà Hoàng đế Bệ hạ trúng phải... Chẳng lẽ nói...
Đại não Vân Dương, tựa như một cỗ máy tính tinh vi, cẩn thận tỉ mỉ vận chuyển...
Vân Dương cảm thấy rõ ràng, bản thân như bắt được cái gì đó, tìm được cái gì đó...
...
Một đêm này, Vân Dương không ngủ, hắn chỉ đang vờ ngủ, từ đầu đến cuối đều vờ ngủ, say như chết nhưng vẫn là vờ ngủ, nhưng cũng không chỉ có mình Vân Dương không ngủ, rất nhiều người đều ngủ không ngon, ân... Chính xác hơn là toàn bộ Thiên Đường thành đều không được ngủ ngon.
Ròng rã đến gần sáng, tiếng sấm sét vang rội, tiếng cuồng phong gào thét, mãi cho đến lúc hừng đông, mới xem như dừng lại.
Thanh âm lôi điện ầm ầm cùng cuồng phong gào thét, khiến nửa cái Thiên Đường thành đều rung động.
Tới về sau. Lại có mấy tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, liên miên không ngừng, nhưng cũng đều bị tiếng sấm vĩnh cửu bao phủ...
Tất cả mọi người đang chờ.
Chờ một kết quả.
Nhưng, trong nhận biết của mọi người, đêm nay, Vân Dương ngủ đến rất ngon. Sở dĩ đạt được kết luận như vậy, bởi vì trong lúc hắn vờ ngủ, có không ít người tới quan sát đánh giá, nhưng từ đầu tới cuối, ngay cả tử thế ngủ của hắn cũng không đổi, chỉ như một con heo đang say giấc, tiếng ngáy như sấm, người đến đều im lặng lắc đầu.
Con hàng này đúng là có thể ngủ a.
Sấm sét vang dội như vậy, mặt đất còn phải rung động như sắp đổ sụp, bên ngoài như cảnh tận thế hàng lâm, thế mà tiểu tử này có thể ngủ say tới tận bây giờ, chẳng nhẽ là dùng tiếng ngáy như sấm để đối kháng với tiếng động bên ngoài a...
Cái gọi là tiếng ngáy như sấm, thực sự có hiệu quả như vậy sao?
Có điều, mọi người cũng không có hứng thú chú ý đến hắn.
Bởi chuyện tối hôm qua, thực sự khiến người rung động, sợ hãi không thôi.
Tổn thất của chư quốc, không thể coi là nhỏ.
Vân Dương đoán không sai, ban ngày bọn hắn dò đường, mà ban đêm, mới là tiết mục áp chảo nhằm vào Cửu Tôn phủ của bọn hắn.
Cửu Tôn phủ nằm tại Ngọc Đường, đối với các quốc gia mà nói, chính là một thanh lợi kiếm treo trên đầu, ngẫm lại thần uy cái thế của Cửu Tôn, ngẫm lại Cửu Tôn tuy không có tu vi cao cường, nhưng phối hợp với lực lượng mà Cửu Thiên trận ban cho, lại có thể quét ngang chiến trường, bễ nghễ vô địch.
Có thể không mơ ước sao?
Hiện tại, Cửu Tôn tựa hồ đã chết, biến mất. Nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy, Cửu Tôn còn có người sống! Coi như có thể xác định người trong đó chết hơn phân nửa, nhưng còn lại mấy người kia, vẫn không thể khinh thường, vẫn có thể quấy đảo phong vân, lật đổ càn khôn.
Lại nói, Cửu Thiên trận vẫn ở đây, vạn nhất Ngọc Đường có thể bổ sung Cửu Tôn thì sao?
Cái này, không phải là không có khả năng a?
Nhất định phải hủy diệt tai họa ngầm này, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện!
Coi như không để đem Cửu Thiên trận chuyển về nghiên cứu, biến cho bản thân sử dụng, nhưng... Hủy đi, hẳn là cũng có thể a?
Chính vì tâm lý này, coi như ban ngày Đại Nguyên bị trọng thương, thảm bại trước mắt, các quốc vẫn xuất động đại lượng nhân thủ, trọn vẹn mười tám tên cao thủ đỉnh cấp, còn có sáu đầu cao giai Huyền thú!
Đội hình này, có thể nói là vô cùng xa hoa, đội hình như vậy, nếu những người này đồng loạt ra tay, bọn hắn có thể có tự tin, chính diện đối đầu Lăng Tiêu Túy, cũng có thể tự tin chém xuống.
Chiến lực cường hoành được chư quốc kỳ vọng này, chia 24 hướng, đồng thời đánh vào Cửu Tôn phủ.
Đáng tiếc, cuối cùng một cái cũng không thoát được.
Không riêng gì đông đảo cao thủ đỉnh cấp, ngay cả sáu đầu cao giai huyền thú, nhất là trong đó có hai đầu Huyền thú phi hành bát phẩm cũng không thể đi ra!
Trong Cửu Tôn phủ, lôi điện oanh minh, cuồng phong gào thét kéo dài suốt một đêm, mãi cho đến rạng sáng mới khôi phục bình tĩnh. Nhưng đập vào mắt, Cửu Tôn phủ vẫn là Cửu Tôn phủ. Không có nửa điểm dao động, không hề khác trước. Nhưng mười tám cao thủ cùng với sau đầu cao giai Huyền thú đi vào đều biến mất vô tung, không còn sinh tức.
Tựa như trâu đất xuống biển,sụp đổ, không ai còn gặp lại họ.
Tổn thất nhiều cao thủ như vậy, nhưng ngay cả một chút tình báo cũng không nhận được! Thậm chí ngay cả một mảnh ngói của Cửu Tôn phủ cũng không bị phá hư!
Thậm chí, ngay cả hình dạng mây mù trên không trung cũng không thay đổi.
Kết quả này, khiến chư quốc không thể nào tiếp thu nổi, ngoại trừ Đông Huyền đế quốc ra, tam quốc khác đều hối hận đến phát điên!
Lần này đúng là thiệt phu nhân lại còn tổn binh...
Sớm ngày thứ hai, Vân Dương rời giường, lão đảo bước ra ngoài, ngã trái ngã phải mới rửa xong cái mặt, rốt cục cũng trông bình thản hơn nhiều.
Trong đại sảnh, Hàn Sơn Hà cùng thiếu niên áo đen đều dời con mắt chú ý lên người hắn.
Vân Dương mới bước hai bước, không biết cố ý hay vô tình dùng tay gãi đùi, hung hăng gãi, dùng lực gãi, đi hai bước lại gãi một cái, tiếp tục dùng sức gãi...
- Ngứa chết ta, sao lại ngứa thế a...
Vân Dương cau mày:
- Trong phòng khách của Tiếp Thiên lâu, lại có thể có nhiều muỗi như vậy, danh bất kỳ thực, cái thanh danh vang dội này thực là lừa đảo...
Thiếu niên áo đen lộ ra ý cười, đó là một ý cười đắc chí vừa lòng.
Hàn Sơn Hà cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tỏa Hồn châm kia, đã dung nhập huyết mạch của tiểu tử Vân Dương này, như vậy, cũng coi như có chút thu hoạch...
- Hôm nay chúng ta đi đâu chơi a?
Không biết lấy từ đâu một khối thịt Huyền thú, Vân Dương hung hăng gặm một miếng, miệng mồm đầy mỡ, vẫn mồm miệng không rõ mà hỏi:
- Các đại lão, đến cùng là các ngươi muốn đến kỹ viện nào đây? Suy nghĩ một đêm vẫn chưa có kết luận sao? Cứ sảng khoái mà nói một tiếng không phải là tốt sao? Cái nào cũng được, không có vấn đề a.
Thiếu niên áo đen nhíu mày, không nhịn được nói:
- Ngươi có thể nói mà không nhắc đến hai chữ kỹ viện được không?
Vân Dương gật đầu, như biết nghe lời phải:
- Được rồi, như vậy các ngươi muốn đến quán kỹ nữ nào?
Thiếu niên áo đen tức xạm mặt:
- Nói thế không phải càng thêm thấp kém sao?
- Cũng đúng a, vậy các ngươi muốn đi nhà thanh lâu nào a? Cái này đủ văn nhã đi?
Vân Dương hỏi.
“...”
Chúng tướng Đông Huyền không thèm để ý tới hắn. Tướng quân các nước khác cũng âm trầm, nửa ngày cũng không có người nào đáp lời.
Hiện tại không một ai có tâm tình tốt cho được. Nào có hứng thú trả lời hắn? Ngay cả cãi nhau cũng không muốn làm ầm ĩ.
Hàn Sơn Hà thở dài:
- Hôm nay, chúng ta đến bái tướng môn đi...
Vừa nói câu này, Hàn Sơn Hà nhất thời thầm cảm thấy khó chịu.
Bởi, điều này biểu thị, hành động nhằm vào Cửu Tôn phủ của chư quốc, hoàn toàn từ bỏ.
Đêm qua, Đông Huyền không có phái người ra, cố nhiên là bảo toàn sinh lực, nhưng càng như vậy, Hàn Sơn Hà càng thêm cảnh giác: Cửu Tôn phủ nếu đã có uy năng như thế... Tương lai, có thể bị lợi dụng hay không? Có thể có Cửu Tôn mới xuất hiện hay không?!
Bước tiếp theo, nhất định phải tìm cho được mấy người còn sống kia, không tiếc giá nào, phải hủy diệt toàn bộ.
Bằng không...
Thanh lợi kiếm lơ lửng trên đầu này, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống a.
Đề nghị của Hàn Sơn Hà, được lão soái chư quốc nhất trí đồng ý.
Cho dù những người đang mặt ủ mày chau kia, cũng nhao nhao gật đầu.
Cho đến lúc đi ra khỏi cửa, Vân Dương tựa như hữu ý vô tình mà đếm lại quân số, kinh ngạc kêu lên:
- Không đúng a, nhân số không đúng, các ngươi tổng là 200 người, coi như hôm qua có một người bị hãm trong Cửu Tôn phủ, một người bị trọng thương không dậy nổi, tối thiểu cũng phải còn 198 người a, sao hiện tại chỉ có 180 người? Những người khác đâu cả rồi? Lên trời sao?
Các vị tướng quân nhao nhao dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn hắn.
Miệng con hàng này thật là tiện, nhắc chuyện gì không nhắc, lại nhắc đúng nỗi đau của bọn hắn.
Nhưng... Vân Dương hỏi như vậy cũng là hoàn toàn hợp tình hợp lý, Vân Dương là người mà Ngọc Đường phái ra dẫn đường, hắn kiểm kê quân số, thậm chí hỏi thăm người biến mất đi đâu, cũng là chuyện đương nhiên, thế nhưng các tướng lại không biết phải trả lời như thế nào, cũng không thể trả lời: những người kia, tối qua ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều đã chết a?
Chúng ta tới làm khách a, chí ít thân phận bên ngoài là như vậy...
- Nhanh đi tìm xem.
Vân Dương hảo tâm nhắc nhở:
- Để lạc người, sẽ không tốt. Có phải đêm qua uống say quá nên còn đang ngủ không? Tửu lượng đúng là có chút kém a, mới có uống chút rượu vậy à...
Một tên tướng quân mặt đen nói:
- Không cần tìm, nếu bọn hắn còn không đi ra, như vậy liền đại biểu không muốn tham dự hành động hôm nay.
- Nói vậy là có ý gì?
Vân Dương buồn bực nói:
- Chẳng nhẽ bọn hắn không tôn kính Thượng Quan tướng môn?
Lời còn chưa dứt, ngữ khí đã biến thành căm phẫn, giận giữ nói:
- Vì sao bọn hắn không đi bái tướng môn?! Các ngươi có ý gì! Mau gọi bọn hắn tới, quá khi dễ người, khinh người quá đáng a!
Một đám tướng quân đồng thời sinh ra một cảm giác muốn bóp chết người: những người kia đều đã chết, chúng ta phải đi nơi nào để gọi a? Nếu chúng ta thực sự đi gọi, chẳng những không gọi được, chúng ta còn đều không trở về được!
- Trên chiến trường, mấy đời Thượng Quan tướng môn cùng tướng sĩ các quốc không ngừng chém giết, ai nấy đều có thâm cừu với nhau, chưa hẳn tất cả mọi người đều hoàn toàn kính ngưỡng, lập trường đối địch, không đến là không muốn đi, chỉ cần những người chúng ta tiến đến là được.
Hàn Sơn Hà trầm mặt nói:
- Không cần quá chú trọng vào mấy chuyện nhỏ không đáng kể này!
Vân Dương trừng mắt, không nói gì thêm nữa, nhưng lại hùng hổ lẩm bẩm, không biết mắng cái gì. Một tên xích lại gần, nghe được: “... Một đám vương bát đản, đến Ngọc Đường bái tướng môn, nguyền rủa cả nhà các ngươi chết hết, đoạn tử tuyệt tôn, mộ tổ bốc khói xanh...”
Lập tức lảo đảo suýt ngã nhào.
Hỗn đản này, thực là nguyền rủa quá độc!
...
------------
Phóng tác: xonevictory