Ta Là Chí Tôn

Chương 136: Bắt đào phạm

Sớm hôm sau.

Trước cửa lớn Vân phủ tụ tập một đám nhân mã lớn, rõ là thủ hạ của Tứ hoàng tử.

Nhân thủ lần này Tứ hoàng tử phái ra thực không ít, 500 tên cấm vệ, khôi giáp sáng choang, gióng trống khua chiêng chặn lại cửa lớn Vân phủ.

Mấy người hôm qua phải tan tác mà về kia lại đứng ở trước nhất.

Mặc dù nhìn vào thì thấy khí thế đối phương vô cùng hùng hổ, nhưng cũng không dám trực tiếp xông vào cửa.

Cũng chỉ dám vây lấy cửa lớn.

Nhưng tư thái như vậy, lại biểu lộ rõ ý đồ không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Không ít người đia qua trước cửa Vân phủ, không hẹn mà cùng tăng tốc độ bước chân, e sợ ở thêm một chút thì chuốc vạ vào thân, người gan lớn cũng chỉ dám nhìn qua, cũng phải tranh thủ thời gian mà chạy trốn.

Nhìn bộ dạng này, chỉ sợ mà Vân Hầu phủ chọc phải phiền toái lớn a...

Ngay lúc này, mấy thanh âm táo bạo vang lên.

- Tránh ra, tránh ra! Đám người các ngươi kéo bè kéo lũ đến đây là muốn làm gì?

- Muốn làm gì hả? Sớm như vậy đã muốn xếp hàng thao luyện a? Nhường đường một chút, đừng ngăn cản đường đi của đại lão gia, chó ngoan không cản đường đâu!

- Nói các ngươi chặn đường là nói sai hả? Các ngươi không dám nhận là chặn cửa nhà người ta sao? Thế nào, ngươi còn dám trừng mắt với ta, có tin ta móc...

- Lão đại, ta là Đông Thiên Lãnh a, ta đến đây thăm viếng ngài nha.

- Lão đại, ta là Thu Vân Sơn, ta đến để đồng cam cộng khổ, vinh nhucj cùng hưởng, phúc họa chung gánh với ngươi a...

- Lão đại...

Bốn vị công tử quơ mạnh tay ra hiệu, mạnh mẽ lao lên, trực tiếp xuyên qua trận doanh 500 cấm vệ mà đi tới trước cửa Vân phủ.

Ngoài miệng bốn người hùng hùng hổ hổ, trên mặt lại tĩnh như nước, một bộ như đã chắc chắn mà không thèm để ý.

Coi như lão đại gây ra chuyện lớn, chẳng nhẽ chúng ta nhiều người như vậy mà còn không gánh được?

Trừ phi trời sập a!

Lão Mai mở cửa, nhìn thoáng qua 500 binh mã vây lấy bên ngoài, gương mặt vẫn trấn định như không nhìn thấy gì, nhiệt tình mà đón khách:

- A... Là bốn vị công tử tới chơi? Mau mau, mời vào, công tử nhà ta còn chưa có dậy, hôm qua uống hơi nhiều...

Đông Thiên Lãnh có chút hiếu kỳ hỏi:

- Uống nhiều? Uống với ai? Ai mà trâu bò như vậy? Thế mà có thể khiến lão đại uống quá chén, khẳng định là giậu đổ bìm leo, thừa dịp lão đại bệnh nặng mới khỏi mà chuốc hắn, quả là tiểu nhân hèn hạ...

- Đúng vậy đúng vậy, gọi hắn ra đây, chúng ta muốn báo thù thay cho lão đại!

Thu Vân Sơn ma quyền sát chưởng:

- Lại dám khiến lão đại uống tới không dậy nổi, xem ta một người chuốc sấp mặt hắn!

- Vẫn là để ta tới đi.

Hạ Băng Xuyên âm dương quái khí nói:

- Thu Vân Sơn người đừng có uống nhiều, nếu không lại bị người lừa gạt a... Lại khiến mấy huynh đệ chúng ta giúp người chùi đít... Con mẹ nó, đã thỏa thuận đền bù Long Hổ cao, vậy mà đến bây giờ còn chưa thấy hắn mang đến, cũng đã quá mấy ngày rồi a! Vốn tưởng còn có chút uy tín, ai ngờ đâu!

- Chắc la ngưởi ta thấy Thu Vân Sơn dễ lừa quá nên không thèm tuân thủ rồi...

Xuân Vãn Phong ở một bên đổ dầu:

- Ta lại thấy may mắn khi món đồ đó không đến, nếu đến, nói không chừng Thu Vân Sơn lại bị người ta chơi một vố a, bản thiếu gia cũng xấu hổ khi làm bạn với hắn...

Thu Vân Sơn tức đến xanh mặt:

- Mấy tên tiểu tử các ngươi cảm thấy khó ở sao? Con mẹ nó, tên nào nói thêm câu nửa, ta tuyệt giao với người đó! Ba tên bại gia tử nhà các ngươi, sớm tối đem vết sẹo của người ta ra làm trò cười, chơi đến nghiện sao? Xem ta có vạch cái bộ mặt đáng tởm của các ngươi cho lão đại thấy không...

Bốn người cãi nhau, nối đuôi nhau mà vào hậu viện,

Bên ngoài, đám người của Tứ hoàng tử đều giận giữ đầy mặt.

Không thấy bên này có đại binh vây cửa, khí thế hùng hổ sao?

Các ngươi chơi mấy trò đó là có ý gì?

- Mai quản gia!

Trung niên dẫn đội nghiêm mặt nói:

- Còn xin quản gia vào bẩm báo, chúng ta phụng mệnh đến bắt đào phạm, mời Vân công tử mở cửa lớn, chớ có là trễ nải thời gian bắt trọng phạm của chúng ta.

Đào phạm?

Hai chữ này, khiến tứ đại công tử đều giật mình một cái.

Lão đại chứa chấp đào phạm?

Muốn chơi trò gì sao?!

Lão Mai nói:

- Ừm, chuyện này ta sẽ báo cáo với công tử, còn mời chư vị đợi một chút, chớ có sốt ruột.

Bộp một tiếng, đại môn liền đóng lại.

Người bên ngoài cũng không thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Vân Hầu phủ khác với các Hầu phủ khác, Vân Hầu phủ có Thượng Phương bảo kiếm trấn gia, nếu tự tiện xông vào, e rằng Vân Dương cũng dám làm thịt bọn hắn, hơn nữa, có làm thịt bọn hắn, cũng là làm đúng, ai cũng không thể lấy công đạo cho bọn hắn...

Nhưng chuyện này, lại không thể không làm.

- Lão đại, ngài đã thức dậy sao? Quả nhiên là tinh thần vô cùng phấn chấn.

Đông Thiên Lãnh rất thân thiết tiến lên:

- Ngài vẫn khỏe chứ?

- Lão đại, tên hỗn đản Đông Thiên Lãnh thực không biết nói chuyện, lão đại đâu chỉ là tinh thần vô cùng phấn chấn, rõ ràng là thần thái sáng lạn, thần hoàn khí túc, thần thanh khí sảng như vừa chơi ba tiểu cô nương vậy...

Hạ Băng Xuyên vỗ mông ngựa nói.

- Ngươi chỉ biết chơi tiểu cô nương sao! Lăn sang một bên! Lão đại thực sự ngày càng đẹp trai, có đôi khi đứng chung với lão đại, ta chỉ ước mình là một cô gái, như thế liền có thể làm tiểu thiếp của lão đại, tránh khỏi nhìn thấy mà đụng không đến...

Thu Vân Sơn phản bác Hạ Băng Xuyên rồi nói.

- Lão đại là tốt nhất rồi!

Xuân Vãn Phong nói.

Vân Dương nghe thấy mà xạm mặt lại, làm gì có chút nào gọi là tinh thần vui mừng.

- Mấy người các ngươi chờ một chút.

Lại quay sang người đang đánh quyền bên cạnh nói:

- Lăng huynh, bên ngoài có người bắt đào phạm, đào phạm nhà ngươi mau ra ngoài xử lý một chút a!

Lăng Tiêu Túy tức xạm mặt lại: Ngươi mới là đào phạm, cả nhà ngươi đều là đào phạm!

Bất quá, vị Tứ hoàng tử này... Cũng quá mức bám dai đi?

Dù tính tình Lăng Tiêu Túy rất tốt, nhưng cho dù có tốt hơn đi nữa, cũng bị chuyện này làm tức giận.

Bốn người Đông Thiên Lãnh thì đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Người ta ở trong nhà ngươi, ngươi nên đứng ra che chở mới đúng, người không ra mặt giải quyết thì cũng thôi, lại còn ép người ta tự ra giải quyết?

Nhãn châu Đông Thiên Lãnh xoay động, tùy tiện nói:

- Vị này... Ách, bằng hữu, không bằng, để ta giúp ngươi?

Lăng Tiêu Túy bị tức đếu đầy một bụng khí, thản nhiên nói:

- Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí!

Nói xong liền quay ra cửa ra vào.

Tứ đại công tử đều thấy không vui.

Đông Thiên Lãnh bĩu môi nói:

- Lão đại, người này là ai vậy? Sao lại xấu tính thế?

Xuân Vãn Phong nói:

- Rất kiêu ngạo a... Tự cho mình là cao thủ nha.

Hạ Băng Xuyên:

- Sách sách, có chút ý tứ.

Thu Vân Sơn:

- Ta thấy lão gia hỏa này cũng không hiểu rõ thế đạo hiểm ác, thiếu giáo huấn, thiếu bị chỉnh a.

Vân Dương ho khan hai tiếng, cũng không đáp lời bọn hắn, nói:

- Tới tới tới, uống trà, uống trà.

Bốn tên gia hỏa vốn là muốn nghe ngóng nội tình của Lăng Tiêu Túy, thái độ như thế chính là muốn Vân Dương tỏ thái độ theo, Vân Dương cũng nhìn ra tâm tư chân chính của bốn người. Nhưng, điều Vân Dương ghét nhất... Chính là chơi tâm nhãn trước mặt hắn.

Nếu ngươi trực tiếp hỏi, ta còn có thể nói cho ngươi chân tướng.

Nhưng tứ đại công tử lại làm như vậy, chính là muốn đào hố để Vân Dương tự nhảy vào, điều này khiến Vân Dương không thích.

Nếu là trước đó, Vân Dương có thể sẽ thích.

Nhưng sau khi trọng thương, tứ đại công tử không tiếc đại giới cứu chữa. Vân Dương có chút không thích phương thức như vậy.

(Không hiểu cứ hỏi)

Lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh huyến náo rối loạn.

Sau đó, Lăng Tiêu Túy tựa hồ nói vài câu gì đó. Sau đó đối phương có vẻ như vẫn không buông tha...

Thế là, một cỗ khí thế đè nén đột nhiên bạo phát.

Lăng Tiêu Túy dùng phương thức truyền âm nhập mật nói gì đó với tên sĩ quan câm đầu.

Vị quan quân kia đột nhiên trợn mắt há mồm, ngây ngẩn cả ngươi.

Sau đó, Lăng Tiêu Túy cũng không tiếp tục nói nhảm, quay người đi thẳng vào trong.

Phía sau, có mấy người muốn tiến lên truy bắt. Nhưng vị si quan cầm đầu như phát điên lên, gầm lớn đập mấy tên xông lên ngã xuống đất, tiếp đó lấy phát ra mấy cái hiệu lệnh!

- Thu binh! Thu binh!

- Nhanh chóng thu binh!

- Nhanh! Nhanh! Rút lui... Ngươi còn dám gọi ta, ta cho ngươi gọi, cho ngươi gọi, cho ngươi gọi...

Đang ra lệnh, thấy tên trợ thủ níu níu muốn nói gì đó, sĩ quan cầm đầu như nổi điên, vung roi ngựa đánh tên trợ thủ thừa sống thiếu chết.

Cho đến khi tất cả binh lính rút đi, tên quan quân này thúc ngựa đi đầu, tựa như sau lưng có lão hổ đang vồ tới, chạy tóe khói mà về...

Nghe nói, mãi cho đến khi về lại phủ Tứ hoàng tử, vị quan quân này vẫn hoảng sợ! Đầu đầy mồ hôi, không khống chế nổi mà bốc hơi mù mịt.

Hùng hùng hổ hổ mà đi, lại mơ mơ hồ hồ mà trở lại, đám người hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, tâm tình bất mãn gặng hỏi. Chỉ có điều vị quan quân này đã bị dọa, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, môt câu cũng không định nói ra ngoài.

Mãi cho đến khi nhìn thây Tứ hoàng tử.

- Thất Lân Thần Tiên ta sai ngươi đi bắt ở đâu? Làm sao...

Tứ hoàng tử vô cùng kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía vị quan quân này, ý đồ rất rõ ràng: hỏi hắn! Chúng ta sao biết chuyện gì xảy ra!

Sĩ quan này vẫn không kìm chế được sự run rẩy, tiến lên mấy bước, đến bên tai hoàng tử, nói thầm một câu.

Thanh âm nhỏ tới mức tất cả những người ở đây đều không nghe được gì.

Sau đó mọ người cũng thấy, Tứ hoàng tử với khuông mặt hồng nhuận phơn phớt, thỏa thuê mãn nguyện như có thể quan lâm thiên hạ. Nghe xong mấy chữ, đột nhiên đặt mông ngồi bệt dưới đất!

Khuôn mặt hồng hào vốn có đột nhiên biến thành trăng bệch. Trong đôi mắt, tràn đầy cảm xúc sợ hãi, tay chân không kìm được mà run rẩy.

Vị trung niên hán tử kia, cũng chính là cậu của Tứ hoàng tử, vẫn bất mãn tiến lên tố cáo:

- Điện hạ, đến cùng xảy ra chuyện gì? Thất Lân Thần Tiên nhưng mà lại quan hệ đến...

- Quan hệ đến cái rắm!

Tứ hoàng tử đột nhiên bạo nộ, nhảy dựng lên, đổ ập xuống đánh cậu mình một trận:

- Ngươi biết ngươi chọc phiền phức bao lớn a? Ta... Ta bị ngươi hại chết...

Một hồi lâu sau, sau khi Tứ hoàng tử đã phát tiết chán chê, mới chịu buông người cậu đã bị hắn đánh biến thành huyết hồ lô, mất hồn mất vía lẩm bẩm:

- Hiện tại... Phải làm sao bây giờ?

Hắn hoàn toàn mất chủ ý.

Nghĩ đến bản thân thế mà chụp cái mũ đào phạm lên người Lăng Tiêu Túy, lại còn phái người truy bắt, Tứ hoàng tử cảm thấy, mặt trời trước mắt như tối sầm lại...

“Chuyện cười lớn như vậy, lại là do mình làm ra?”

Lăng Tiêu Túy là đào phạm? Vấn đề này nếu truyền ra ngoài, thanh danh hoàng tử của hắn, thực đúng là muốn vĩnh viễn rơi xuống đất. Vĩnh viên biến thành nhân vật chính cho câu truyện cười của thiên hạ!

- Ddienj ahj.

Vị tướng quân dẫn đội tiến lên một bước, thấp giọng nói:

- Vì kế hoạch hôm nay... Chúng ta nhất định phải chủ động tới nhận lỗi, bằng không hậu hoạn vô cùng a...

Tứ hoàng tử tràn đầy thê lương, vô lực nói:

- Cái này... Phải nên làm sao cho phải...

...

Đám người Đông Thiên Lãnh còn chưa kịp uống một chén nước, liền thấy tên “Đào phạm” kia thản nhiên bước vào cửa.

- Đã giải quyết?

Vân Dương hỏi, khẩu khí rất tùy ý.

Đối phương chẳng qua chi là là 500 tên cấm vệ, lệ thuộc vào Tứ hoàng tử, chỉ với chút số lượng đó, sao có thể gây khó dễ cho Lăng Tiêu Túy? Cho nên Vân Dương hoàn toàn không lo lắng.

- Đã giải quyết.

Lăng Tiêu Túy cũng rất đạm mạc, hãi đầu lông mày còn có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười.

Đối với chuyện buồn cười như vậy, đúng là lần đầu hắn gặp được.

- Uống tà, xin mời.

Vân Dương cười ha ha:

- Khó có cơ hội ở cùng Lăng huynh, duyên phận hôm nay, không biết ngày sau còn có thể nối tiếp hay không, nhưng mấy ngày nay, nhất định phải luôn vui vẻ.

...

-----------