Ta Là Chí Tôn

Chương 129: Gian lận! Ai mà không biết a!

- Bẫy, sao có thể a.

Vân Dương mỉm cười:

- Sau khi biết rõ thân phận ngài, ta sao còn dám bố trí bẫy cho ngài a?

Lão đầu liếc mắt nhìn Vân Dương, gật gật đầu, hừ hừ nói:

- Tiểu tử ngươi, không đơn giản, thực không đơn giản!

- Ngươi bỏ ra cái giá lớn như vậy, lại chỉ muốn đánh cược với lão phu, ta hỏi ngươi, ngươi làm thế nào xác định ta có thể giúp ngươi?

Vân Dương cười ha ha, biết rõ nếu đấu cơ trí với người như vậy, chỉ có phản tác dụng, vậy liền dứt khoát thành thực nói:

- Việc này đúng là một sự trùng hợp, vốn ta chỉ nghe nói ở đây có người câu cá... Cho nên rất ngạc nhiên. Bởi vì theo ta được biết, cá trong hồ này căn bản là không thể câu được, đương nhiên cũng sẽ rất ít có người tới đây câu cá. Căn cứ vào lý do này, ta có một chút chú ý.

- Sau đó, cách ăn mặc của ngài khiến ta nghi hoặc.

- Lúc trước, ta chỉ có một phần nghi hoặc. Nhưng sau khi đến đây, thấy được ngài, một phần nghi hoặc biến thành hai phần. Mãi cho đến khi ngài đột phát khí thế, mặc dù rất yếu ớt, nhưng cũng tàm tạm, vừa phát lại thu, khiến ta lại nghi ngờ thêm một phần. Lại đến lúc sau, thấy hồ lô rượu của ngươi, mấy phần hoài nghi liền biến thành ba phần nắm chắc.

- Kỳ thực, đoạn cảm ngộ nhân sinh mà ta nói sau đó, càng có thể nói là một loại thăm dò. Người có cảnh giới cao sẽ có cảm ngộ, cảnh giới thấp sẽ thấy có đạo lý. Lời nói cảm tạ của ngươi sau đó, lại khiến ta có thêm một phần nắm chắc.

- Tiếp đo tiền bối nói về cá, càng đem đại bí mật Thất Lân Thần Tiên trong hồ này tùy tiện nói ra, rõ ràng là lão nhân gia ngài không muốn nợ nhân tình của ta. Cho nên trả lại cho ta một tin tức có giá trị đủ để vượt qua Tửu Trung Chí Tôn...

- Người có tính cách như vậy, không nhiều.

Đến lúc này, sự chắc chắn của ta đã biến thành năm điểm.

Vân Dương đột nhiên nói:

- Năm phần chắc chắn, đã đủ căn cứ để ta đưa ra phán đoán, ngươi có phải người trong suy nghĩ kia hay không, cũng không đáng kể. Vô luận ngươi có phải người kia không, ta đều muốn kết phần thiện duyên này. Đánh cược, chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi. Mặc kệ cược thắng hay thua, giao tình này của chúng ta, đều đã hình thành, khó mà ma diệt.

- Ta cược thắng, ta có thể yêu cầu ngươi làm một việc. Ta thua cuộc, với giao tình hôm nay, trên đường giang hồ trong tương lai, dù chân trời góc biển, nhưng có một ngày nào đó, chúng ta còn có thể gặp lại.

Vân Dương mỉm cười nói:

- Người giống như ta, sẽ không buông tha cho bất kỳ cơ hội nào mà ta có thể với được, mà người như ngươi, hết lần này đến lần khác lại không quan tâm chuyện mà ta quan tâm.

- Cho nên ta nhận ra ngươi, biết ngươi, đối với ngươi mà nói, cũng không có gì ảnh hưởng. Chỉ là một cuộc gặp gỡ đơn giản bình thường. Không phải sao?

Vân Dương cười hắc hắc:

- Càng trùng hợp hơn, trong thời gian này ta nhàn rồi không có chuyện gì để làm. Đi câu cá, cũng là cách giải trí thật tốt. Còn có người câu cùng, không phải càng tốt hơn sao. Vạn nhất may mắn thắng cược, lại càng thêm tốt hơn. Cho dù không thắng cược, cũng có thể lưu lại chờ sau này, vẫn tốt!

Lão giả cười ha ha:

- Tiểu gia hỏa nhà ngươi, thực vô cùng thú vị. Càng khó có được, ngươi lại nói thực trước mặt ta, mỗi câu ngươi nói đều là chân thực, đều là suy nghĩ trong lòng, điều này, rất tốt.

Vân Dương cười khổ:

- Nếu ta có nắm chắc có thể lừa gạt ngươi thành công, ta sẽ không do dự tiếp tục lừa gạt, thế nhưng, trước mặt ngươi, bất kỳ câu hoang ngôn, bất kỳ mưu kế tinh diệu nào, bất quá chỉ là một câu chuyện cười! Như vậy không bằng dứt khoát nói thực, ngươi thoải mái, ta cũng thoải mái, không cần thiết phí tâm lực vô ích!

Lão giả lại được một trận cười lớn.

Sau đó, lão hỏi:

- Không nhẽ ngươi thực muốn cùng ta cược câu cá a? Cùng với một người từng câu được Thất Lân Thần Tiên như ta mà lại cược câu Thất Lân Thần Tiên, lã gan ngươi cũng không lớn bình thường a!

Vân Dương nói:

- Đánh cược, nhưng chưa chắc đã thua, lão nhân gia ngài nói cũng chỉ là may mắn câu được một đầu Thất Lân Thần Tiên mà thôi, vạn nhất vận khí của ta tốt, may mắn có thể câu lên một đầu a?

Lão giả lại được một trận cười ha ha:

- Hảo tiểu tử, quả nhiên lớn gan lớn mật, cụ thể đánh cược như thế nào?

Vân Dương cũng cười nói:

- Đương nhiên là cược ai câu được Thất Lân Thần Tiên lên trước, hoặc là câu được càng nhiều Thất Lân Thần Tiên hơn, người đó thắng. Thời hạn ba ngày, có chơi có chịu.

- Tiền đặt cược thì sao?

Lão giả híp mắt cười hỏi.

- Tiền cược...

Vân Dương suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu ngươi thắng, ta lại nghĩ cách chuẩn bị cho ngươi thêm một vò Tửu Trung Chí Tôn. Nếu lão nhân gia không may mắn mà thua, giúp ta làm một chuyện là được!

Lão đầu hừ một tiếng:

- Ngươi cảm thấy vò rượu kia của ngươi đáng tiền như thế a?

Lão nghiêng nghiêng đầu nhìn Vân Dương.

- Vậy ngài nói.

Vân Dương rất thẳng thắn bỏ qua:

- Nếu ta thua, ngươi muốn ta làm thế nào?

Lời Vân Dương vừa nói ra, khiến lão đầu lại đột nhiên sửng sốt.

Tiểu cặn bã nhà ngươi, có thể làm gì cho ta?

- Không thì như vậy đi, nếu ta thua, vô luận điều kiện gì cũng được.

Vân Dương tích cực nghĩ biện pháp giúp đối phương:

- Chỉ cần ngươi thắng, xem như muốn làm cha nuôi của ta, hay sư phụ của ta, đều được.

- Ngươi nghĩ hay lắm!

Lão đâu trợn trắng mắt, hậm hực nói:

- Muốn làm con nuôi ta, muối báy ta làm thầy, với thể chất này của ngươi... Quả thực... Si tâm vọng tưởng, ý nghĩ hão huyền!

Vân Dương cười nhạt:

- Ngươi không muốn, ta cũng an tâm.

Lúc này lão đầu cũng không biết, lời cự tuyệt hôm nay của lão, sau này khiến lão hối hận cả một đời...

- Chờ một chút, nếu hai bên ngang tay thì thế nào? Không phải tiểu tử ngươi tính, sua khi ngang tay, tiền cược liền trao đổi, để lão phu giúp ngươi một chuyện, sau đó tiểu tử ngươi liền nhận ta làm cha nuôi, hoặc là bái vào môn hạ của ta a?!

Ánh mắt lão giả đột nhiên ngưng lại. Nếu đều câu không được, đương nhiên là ngang tay a.

Vân Dương nghe vậy cũng sững sờ, bởi vì người nào đó cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ hòa nhau, ngừng một chút nói:

- Ngài thực đã suy nghĩ nhiều, nếu là hòa nhau, đương nhiên hủy bỏ toàn bộ tiền cược... Nếu lão nhân gia ngài đã do dự như thế, hoặc lại sợ thua, như vậy trận cá cược này, không cược cũng không sao!

- Tiểu tử ngươi không cần khích tướng, lão phu đã đáp ứng ngươi thì không đổi được!

Lão đầu nhi tức giận, bộ râu dê cắm dưới cằm đều vểnh lên.

- Vậy tiền cược nếu ngài thắng thì sao?

Vân Dương truy hỏi.

- Được rồi, liền lấy một vò Tửu Trung Chí Tôn đi.

Lão đầu như ăn phải thiệt thòi lớn lão, rất hậm hực nói:

- Coi như lão phu chịu thiệt.

Nghĩ thầm, nếu lại có thêm một vò, mượn nhờ Đạo Cảnh trong đó, có lẽ mình thực có thể đột phá gông cùm xiềng xích hiện tại... Đến lúc đó, liền thực tuyệt...

Tiểu tử này muốn câu cá thắng ta, căn bản chỉ là suy nghĩ hao huyền a.

Lão phu vì đầu Kỳ Lân Ngư này, không biết đã ma luyện thủ đoạn câu cá bao năm, tâm cảnh cũng đá lắng đọng...

Lại nói, trong cái Bách Trượng hồ này có bao nhiêu Kỳ Lân Ngư còn không biết được, khả năng sau ba ngày, hai bên hòa nhau mới là cao nhất, lúc đó lão phu có thể khồng chút gánh nặng mà rời đi, như vậy mới là đúng đắn...

Tên tiểu tử họ vân kia, sao có thể biết Kỳ Lân Ngư là loài cá thông minh nhất thiên hạ, một khi có một đầu bị câu lên, những con Kỳ Lân Ngư khác đều sẽ có cảm ứng, vì vậy sẽ đều lập tức hóa thân thành nước, không thể tiếp tục câu được, trong vòng ít nhất một năm, cũng không hiện thân kiếm ăn.

- Lão trượng, ngài dùng mồi gì?

Vân Dương đưa đầu hỏi.

Lão đầu nhất thời lui thân thể lại một bước, lập tức thu tất cả mồi câu giấu sau mông, trừng mắt nhìn Vân Dương:

- Ngươi... Ngươi muốn tranh tài câu cá với ta, thế mà lại hỏi ta dùng mồi gì? Lão phu chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như ngươi!

Vân Dương ngượng ngùng sờ mũi một cái:

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng nha...

Hắn lúng túng ngồi xuống.

Lấy ra mồi câu đã chuẩn bị săn, vo thành một viên tròn nhỏ, treo trên mũi câu, đứng lên, đột nhiên không chút dấu hiệu vung dây câu ra ngoài.

Cần câu trong tay Vân Dương cũng rất có lai lịch, chính là dùng hồng mao trúc chế thành, không những nhẹ nhàng chắc chắn mà còn đủ dài, khoảng chừng ba trượng.

Dây câu, lười câu, mồi câu đều là loại cao cấp nhất, duy chỉ, trình độ ném câu của hắn, thực vô cùng thể thảm, khó coi, chỉ đơn giản hắt cần một cái, lão giả đứng bên nhìn liền nở nụ cười câm hiểm.

“Tuyệt đối là một tên thái điểu!”

“Ngươi hất cần lên như vậy, có tác dụng hay không tạm thời không nói, thế nhưng, ngươi lại tung đến mất cả mồi câu...”

“Thế mà còn muốn câu cá? Dùng nước để câu cá a?”

“Chỉ với tài nghệ như vậy, thế mà còn to gan muốn đánh cược với ta...”

“Chẳng nhẽ là tiểu tử này cố tình muốn thua, sau đó đưa rượu cho ta, hối lộ ta đi?”

“Chỉ tiếc, như thế cũng vô dụng thôi!”

“Ta thắng, ta thắng, một chút tình cảm cũng không có!”

Nhãn lực tối thiểu Vân Dương vẫn phải có, rất nhanh liền phát hiện mình vừa làm trò cười, cấp tốc thu cần, lần nữa gắn mồi. Vung cần.

Lần này tốt hơn lần trước nhiều.

Sau nửa canh giờ, lão đầu bên kia liền có cá cắn, mặc dù là cá bình thường, nhưng một đầu nối tiếp một đầu, tựa như không ngừng có thu hoạch.

Tốc độ đó, quả thực nhanh chóng, hơn nữa cá câu được, càng lúc càng lớn.

Con đầu tiên chỉ lớn bằng bàn tay, sau đó hơn một cân, hơn hai cân, hơn năm cân... Một hồi đã có cá hơn mười cân, hai mươi cân, năm mươi cân lần lượt mắc câu...

Ân, câu được thì câu được, lão giả kia cũng không có thu lấy cá đã cắn câu, mỗi lần có cá mắc câu, lão giả kia đều búng tay một cái, đánh ngất xỉu con cá câu được, sau đó lại thả vào nước, con cá kia ngửa bụng lềnh phềnh một hồi, sau khi tỉnh lại liền chạy đi.

Chỗ tốt nhất mà cách đó mang lại, là trong mấy ngày nó cũng không dám cắn câu nữa...

Nếu chỉ nói đến xác suất thành công, lão đầu đã lục tục câu được cả trăm con các, còn bên Vân Dương, ngay cả phao câu còn chưa từng nhúc nhích tí nào.

“Cá trong Bách Trượng hồ là khó câu nhất, lão nhân này có thể liên tục câu được cá, như vậy mồi câu của hắn tuyệt đối có vấn đề!”

Vân Dương thầm tức giận trong lòng.

“Lão gia hỏa này gian lận!”

Hơn nửa ngày trời mà Vân Dương vẫn chưa câu được cá, lại thấy lão nhân kia như hạ bút thành văn, các sưu sư bay lên không ngừng, con sau còn lớn hơn con trước, rốt cục oán giận.

“Giạn lận thì ai mà không biết a!”

Vân Dương vốn định ngày mai mới bắt đầu gian lận, nhưng nhìn tình huống trước mắt, nếu hắn còn không gian lận, khẳng định sẽ thua.

Dù sao lão đầu kia cũng từng có chiến tích câu được Thất Lân Thần Tiên!

Vạn nhất bị lão đầu kia câu được trước, mấy con khác đều hóa thành dòng nước... Như vậy hắn có gian lận cũng đã muộn.

Ý niệm khẽ động.

“Lục Lục! Mau ra đây.”

“Ấy da da...”

Lục Lục đang không ngừng đắc ý vung vẩy đằng mạn trong không gian thần thức, nghe vậy liền lập tức thu dây leo, truyền đến một cỗ tin tức kinh ngạc: làm gì làm gì? Làm gì mà gọi ta à nha?

“Cho ta chút năng lượng, ta muốn câu cá!”

----------