Ta Là Chí Tôn

Chương 1172: Chiến pháp này?

Đám người Thất Tinh môn kinh hãi cảm nhận, đứng trước lão đầu này, bọn hắn chẳng khác nào giun dế, chỉ có thể bị chà đạp, bị nghiền ép!

Một cỗ uy áp chữa từng có, đổ ập xuống đầu.

Phốc!

Đám người Thất Tinh môn tới chừng hai mươi người, vô luận là tu vi cao hay thấp, đều chỉ có một cảm giác, thân thể không thể chịu nổi, đầu gối khẽ cong, không tự chủ mà quỳ rạp xuống!

Không động thủ, chỉ dựa vào khí thế, liền áp đảo hoàn toàn bọn hắn, không chút sức phản kháng!

Vô luận tu vi của bọn hắn thế nào, đều như vậy, từ Ngô Dự cho tới đệ tử hậu bối!

Phải có tu vi tới mức nào, mới có thể làm được đến như vậy?!

Đoàn Thiên Xung lập tức hãi nhiên kinh hãi, hoảng hốt không thôi. Hắn lập tức ý thức được, lần này Thất Tinh môn đá phải tấm sắt rồi a. Lão đầu trước mắt này, tổi thiểu cũng phải có tu vi cỡ Thánh tôn!

Cửu Tôn phủ, các ngươi có cường giả như thế tọa trấn, chỉ cần lộ ra, cái gọi là tranh đoạt Thiên Vận kỳ cũng chỉ là chuyện cười, chớ nói trung phẩm Thiên Vận kỳ, dù ngươi muốn thượng phẩm Thiên Vận kỳ, cũng không có người nào dám ngăn cản, tại sao lại không nói chứ, đây chính là tồn tại cỡ Thánh tôn a!

Trời ạ, hóa ra, thất bại dưới tay Cửu Tôn phủ, không phải là ác mộng, mà chỉ là khởi đầu của ác mộng!

Cơ duyên này, tuyệt hảo vô song, thế nhưng cũng cơ duyên này, lại là thứ hủy diệt Thất Tinh môn!

- Tiền bối!

Đoàn Thiên Xung lớn tiếng kêu:

- Chuyện này… là hiểu làm!

- Hiểu lầm? Ta nhổ vào, lão tử mắng các ngươi là nghĩ tốt cho các ngươi, là duyên phận, là vận mệnh của các ngươi. Các ngươi không lĩnh tình thì thoi, còn dám mở miệng mắng lại ta, muốn kết nhân quả với ta, ta há có thể bỏ mặc không để ý, nếu không tâm cảnh há có thể thông.

Đổng Tề Thiên thấm thía nói:

- Yên tâm, ta cũng sẽ không quá phận, mỗi người các ngươi chỉ cần tiếp một tát của ta, vô luận là sống hay chết, ân oán nhân quả đều kết thúc, đơn giản trực tiếp ha.

Trên dưới Thất Tinh một mặt cắt không còn giọt máu, không khí tĩnh mịch lan tràn.

Tốt cho một câu vô luận sống hay chết, ân oán nhân quả đều kết thúc…

Lời này của ngài, đúng con mẹ nó thành thật!

Sống, ân oán nhân quả kết thúc. Không sống nổi, đương nhiên cũng là ân oán nhân quả kết thúc. Dù ngài có thần thông quảng đại, cũng không thể chạy tới Âm Tào Địa Phủ tìm chúng ta tính sổ tiếp a?

Thế nhưng chúng ta… có ai có thể chịu được một tát của ngươi?!

Trên dưới Thất Tinh môn, cùng mở miệng cầu khẩn.

Chỉ tiếc Đổng Tề Thiên hoàn toàn không để ý, cao hứng vươn tay, Ngô Dự lập tức bay lên, toàn thân cứng ngắc, trôi tới trước mặt Đổng Tề Thiên.

Đổng Tề Thiên nhẹ nhàng giơ tay, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt cầu khẩn của Ngô Dự, hời hợt vỗ một tát!

Sau đó là một tiếng cạch thật lớn, đệ nhất cao thủ Thất Tinh môn, ứng tát mà bay lên trời, trực tiếp xuyên qua điểm cao nhất trong hộ sơn đại trận, nghiêng nghiêng bay thẳng hướng mặt trời, thế đi tấn mãnh tới cực điểm!

Trong chớp mắt, đã hóa thành một điểm đen, sau đó liền biến mất.

Đám người Đoàn Thiên Xung cực lực chạy xa, mặt đầy bi thương tuyệt vọng.

Ngô Dự lao vun vút trên trời, sớm đã tự thử vô số bí pháp bí kỹ, nhưng tất cả đều vô dụng, tốc độ bay cao càng lúc càng nhanh, từ đầu tới cuối không chút suy giảm.

Lực lượng một tát kia vẫn cứ duy trì, khiến hắn không thể động đậy.

Toàn bộ thân thể hóa thành băng điêu, sinh mệnh, ly thể.

Đổng Tề Thiên đánh ra một tát, càng thêm hăng hái vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới tiếng “Hiểu lầm” “Tha mạng” vang lên không ngớt. Một tát lại một tát!

Từng tiếng vang giòn tan.

Kết quả, từng người bay lên không trung, tựa như cao thủ tuyệt thế bay lượn, bay về phương xa…

Đổng Tề Thiên như không biết mệt, từng tát đánh ta!

Hắn dùng sức, lại càng dụng tâm.

Tựa như muốn đem hết thảy phiền não, trong một tát này cũng hóa thành hư ảo!

Mãi cho đến người cuối cùng, dùng tư thế quỳ bay lên trời, Đổng Tề Thiên mới thở dài một hơi:

- Đã nghiền! Thoải mái!

Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương thấy hồi não kịch kết thúc, song song bước ra, mặt mũi đầy u oán.

- Tiền bối… cái này…

Hai người thực sự u oán.

Muốn tìm người gây chuyện dễ lắm sao?

Bọn hắn trấn thủ môn phái, việc này vốn là bọn hắn phải làm. Ngài, nói dễ nghe thì là tổng giáo đầu, nhưng thực tế không phải người của môn phái chúng ta, ra làm loạn cái gì?!

Có thể có chút công bằng, trách nhiệm không?!

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng, nhưng cũng không cần dùng ở đây chứ?!

Đổng Tề Thiên nghiêm mặt nói:

- Những kẻ này, thấy đám Vân Dương chưa về, ý đồ đến đây hủy sơn môn Cửu Tôn phủ, để bọn Vân Dương có nhà mà không thể về, loại người này, thực sự ghê tởm đáng hận! Quy củ giang hồ vốn là họa không đến người nhà!

- Loại hành vi tư dục này, ở ngoài không đánh lại người ta, lại đem tức giận chút lên người nhà của đối phương, thực sự khiến người khinh thường. Sau này nếu gặp loại người này, tuyệt đối không thể buông tha, ta xuất thủ cũng bởi lòng căm phẫn, hơn nữa cũng muốn tự kết thúc nhân quả, các ngươi không cần cảm ơn!

Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương thầm mệt mỏi.

Đạo lý này, chúng ta hiểu!

Có điều, ngài thấy chúng ta giống muốn cảm ơn không?!

- Đổng lão, những người này từ đâu tới, kỳ thực chúng ta không quan tâm. Ngài thường nói, gặp gì biết nấy, đám người kia có tu vi không tầm thường, kẻ cao nhất trong đó còn cao hơn cả hai chúng ta, hơn nữa mở miệng đầy phẫn hận, không khó có thể nhận thấy, đây chính là môn phái thua Cửu Tôn phủ trong tranh đoạt Thiên Vận kỳ!

Quách Noãn Dương phiền muộn:

- Những Đổng lão, sao ngài phải đánh bay tất cả bọn hắn? Ngài phải biết, những người này nếu vốn từng là môn phái có Thiên Vận kỳ, như vậy trên người nhất định có không ít bảo bối! Bọn hắn đến nhà chúng ta gây phiền toái, chúng ta giết bọn hắn, tài sản trên người bọn hắn nên là của chúng ta… ngài lại cứ thế đánh bay…

Bình Tiểu Ý cũng dậm chân:

- Đúng vậy a, Đổng lão, mấy tát này của ngài, đoán chừng đập bay tài phú chừng mấy ức, không, khả năng không dừng lại ở số này a.

Đổng Tề Thiên hừ vài tiếng:

- Nói cái gì đó? Lão tử xuất thủ là để kết thúc nhân quả, đó là ân oán cá nhân của lão tử, thế thì sao! Đây là chuyện bình thường, là chuyện…

Lời còn chưa dứt, đã lập tức biến mất, không thấy tung tích.

Hai tiểu hỗn đản.

Rõ ràng là lão tử giúp các ngươi giải quyết khó khăn, thế mà còn dám đến oán trách ta, còn biết liêm sỉ hay không…

Coi như hai tiểu tử ngươi mới tiến bộ, có năng lực ứng phó đám người này, nhưng có thể sạch sẽ lưu loát như vậy sao!

Thực sự lòng tốt mà không được báo đáp…

Mặc dù… đúng là ta đánh bay đại lượng tài phú, chỉ lo cho thoải mái của bản thân, nhưng lão tử quên chút thôi a…

Chuyện có chút như vậy, thế nào, làm sao?!