Không thể không líu lưỡi, Vân Tú Tâm chính là thủ tịch đại đệ tử của Cửu Tôn phủ, xưa nay luôn tự cao mình là đại sư tỷ, trừ trước mặt đám Vân Dương, tiểu nha đầu này còn diễn vai đáng yêu bé nhỏ, trước mặt những người khác, so với Tôn Minh Tú còn càng thêm bưu hãn, lúc này trước đối chiến, lại biểu hiện yếu đuối dịu dàng như thế, thực sự khiến người kinh hãi!
Hồ Tiểu Phàm liên tục nhỏ giọng:
- Móa, đùa quá rồi, diễn như vậy không ổn, quá giả! Toàn thân ta nổi hết cả da gà rồi…
- Đắc tội!
Một bên khác, trường kiếm trong tay Tông Thành Chí chém ra, phóng người mà lên, hiển nhiên là muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Đã thấy Vân Tú Tâm lui lại một bước, đặt mèo nhỏ trên đất:
- Bạch Bạch, đánh, nhớ phải cào hắn nha.
Bạch Bạch:
- Meo meo ~~~
- Cào xong nhất định phải về nha, không được chủ quan, phải dùng toàn lực ứng phó.
- Meo ô.
- Ta thực sự sợ làm người tổn thương nha.
- Meo.
Tông Thành Chí dở khóc dở cười:
- Vân sư muội, ý của ngươi là… ngươi không có ý định tự mình giao thủ với ta?
Vân Tú Tâm lui sau một bước:
- Đúng nha, ta để Bạch Bạch đánh với ngươi còn chưa đủ sao?!
Tông Thành Chí nổi đầy hắc tuyến:
- Cái gì? Chỉ vật nhỏ này?
- Đúng vậy a.
Vân Tú Tâm cười đáng yêu:
- Nếu ngay cả Bạch Bạch còn thua, ta có lên cũng vô dụng, ngươi có thể đánh thắng Bạch Bạch, ta trực tiếp nhận thua, ta sẽ giữ lời nha.
Bạch Bạch ngẩng đầu, ngạo kiều meo ô một tiếng, phi thường nhân tính giơ chân trước lên, nghiêng đầu quơ quơ với Vân Tú Tâm.
Biết rồi, yên tâm, ngươi ở bên xem kịch đi!
Thế là Vân Tú Tâm yên tâm lui lại vài chục trượng.
Tông Thành Chí ngơ ngác không biết làm gì.
Nhìn vật nhỏ đáng yêu trước mắt, cảm giác hoang đường không ngừng xông lên, nồng đậm chưa từng có.
Ta… ta phải tranh tài với tiểu gia hỏa trước mắt…
Ai!
Keng một tiếng, trường kiếm khẽ ngâm.
Mặc dù không thể làm gì, nhưng chiến vẫn phải chiến.
Coi như biết Cửu Tôn phủ đã từ bỏ, nhưng lúc này, bản thân hắn còn phải thắng thật đẹp.
Kiếm hoa bay múa, chỉ nghe một tiếng hét lớn:
- Ta công kích đây!
Thả người… lao xuống.
Ừm, chính là lao xuống!
Vật nhỏ đáng yêu thực sự quá nhỏ, ngồi xổm ở đó chỉ cao đến mắt cá chân, bản thân hắn nhất định phải cúi người mới có thể đánh đến nó a!
Giờ khắc này, Tông Thành Chí còn cảm thấy bản thân quá mức máu lạnh, quá bạo ngược, một con vật nhỏ nhắn đáng yêu như thế mà hắn cũng ra tay cho được, sau này chắc chắn sẽ không được các nữ nhân hoan nghênh!
Sau một khắc.
Bạch Bạch meo ô một tiếng, vừa thanh vừa đáng yêu, nhưng chỉ nghe một tiếng meo ô này, có thể thấy quyết tâm của nó.
Thế nhưng… đám người trên đài, sau khi nghe một tiếng meo ô, lập tức bật thốt kinh ngạc.
Bởi vì, vật nhỏ đáng yêu Bạch Bạch, đã lập tức biến lớn!
Nháy mắt liền biến thành một đầu cự thú cao tới mười mấy trượng!
Chỉ riêng bốn cái móng vuốt, đã lớn như kình thiên đại trụ, mà cái miệng như chậu máu, càng trực tiếp cắn tới Tông Thành Chí đang vọt tới!
Đúng thế.
Tiểu gia hỏa hé miệng, sau đó mới biến lớn, mà khoảng cách giữa Tông Thành Chí cùng nó vốn rất gần, sau khi Bạch Bạch biến lớn, miệng dưới tiếp đất, miệng trên nâng cao mấy trượng, so với cửa thành bình thường còn lớn hơn, trực tiếp nuốt Tông Thành Chí vào trong miệng!
Hàm răng sắc bén liền đóng lại…
Phốc thử!
Huyết quang bay ra ngoài.
Hình ảnh trong chớp mắt này, chỉ có máu tanh, bạo ngược. Không biết còn có tiểu nữ hài nào thích vật nhỏ đáng yêu này nữa hay không a?!
Thất Tinh môn Tông Thành Chí, chết.
Chết một cách gọn gàng lưu loát.
Một ngụm, liền cắn thành hai đoạn. Sau đó Bạch Bạch lại chán ghét phun thi thể ra.
- Meo ~~~
Thúi quá!
Ngay cả Phác Đức Song, cả đám xếp hạng trước trong trung phẩm Thiên Vận kỳ!
Tất cả cùng chỉnh tề há hốc miệng, trợn tròng mắt như gặp phải quỷ.
Một hồi lâu sau, mới nghe tiếng răng rắc rung động…
Đó là thanh âm của một cái cằm bị trật khớp!
- Ta con mẹ nó…
Vu sư muội của Đại La phái trợn tròn hai mắt:
- Chuyện này… chuyện này là sao… có vẻ như… vọt thẳng vào trong miệng cự thú a? Là tự vẫn hay làm gì vậy?
- Ta… còn chờ bọn hắn đánh một trận a… chuyện này…
- Ai da, vật nhỏ đáng yêu như thế, hóa ra lại là một con cự thú khổng lồ!
- Nhìn uy áp vừa rồi, Huyền thú này tối thiểu cũng phải đạt tới Thánh vương đi a?!
- Vừa rồi thực sự dọa lão phu a… mèo con đáng yêu như vậy, vốn nên ôm vào ngực chơi đùa, lại bị đối đãi như thế… kết quả há miệng một cái, mẹ nó, răng nanh còn to hơn cả eo lão tử, khép miệng lại, trời ạ…
Thất Tinh môn Đoàn Thiên Xung, trực tiếp thấy trời tối sầm lại!
Trời đất quay cuồng, khiến hắn sinh cảm giác sinh không thể luyến, thất hồn lạc phách ngồi tại chỗ, khung cảnh trước mắt như chỉ còn hai màu đen trắng đơn thuần.
Ngay cả khi Tông Thành Chí phục sinh, sau đó trở về, đến trước mặt hắn, Đoàn Thiên Xung vẫn ngồi đó ngẩn người, thân thể còn không kìm được mà run lên.
Thua!
Xong!
Xong hết rồi!
Cơ nghiệp đời đời lưu truyền xuống, vinh quang đãi ngộ của tông môn có trung phẩm Thiên Vận kỳ mấy ngày năm nay, lập tức mất ráo…
Hắn muốn mắng người, muốn nổi bão, nhưng hắn lại biết, hắn có làm gì, cũng không thể thay đổi được cục diện.
Hơn nữa… trận này bại, hắn cũng không thể trách được đệ tử của mình, trước mắt Tông Thành Chí mới đạt tới Thánh giả, hơn nữa mới chỉ là Thánh giả nhất phẩm!
Để hắn đi đối đầu với Huyền thú cấp Thánh vương, căn bản chính là cố ý làm khó người ta!
Dù tự bạo cũng chưa chắc tổn thương được đối phương, huống chi mới bắt đầu, đối phương còn giả bộ, có chủ tâm đánh lén…
Há có thể không bại?!
Bại là đương nhiên!
Trên dưới Thất Tinh môn, như chết cha chết mẹ.
…
Trên đài cao, sắc mặt ba người Phác Đức Song cũng không khá hơn đám Thất Tinh môn là bao, mặt mũi trắng bệch, tựa như thấy ma giữa ban ngày, toàn thân run rẩy.
Thua, Thất Tinh môn đáng chết, vậy mà thế liền thua?!
Các ngươi thua thì kệ các ngươi, nhưng vạn khối cực phẩm linh ngọc của ba chúng ta cũng vì ngươi mà biến thành của người khác!
Đây là cực phẩm linh ngọc a!
Ngay cả thượng phẩm tông môn cũng không có, thậm chí đừng nói là có, muốn nhìn thấy cũng đã là chuyện khó!
Cơ hồ chỉ có Thánh Tâm điện mới có siêu cấp bảo vật, hoàn toàn không đem ra ngoài, chỉ có chấp sự trở nên mới được hưởng, là bảo bối giá trị liên thành đó a… giờ chúng ta, mới đó mà đã mất một vạn khối, ròng rã một vạn khối…
A, ta muốn chết.
Hoắc Vân Phong đứng bên, cũng trừng tròng mắt, há to miệng, có vẻ như nói mớ:
- Ta con mẹ nó, thực sự quá ngoài ý muốn… quá ngoài ý muốn… Cửu Tôn phủ lại thắng, thắng gọn gàng như vậy, bốn trận ba thắng một hòa, thực sự có chút quá mức a, ta vốn còn đang chuẩn bị thua cơ chứ… cái này… hạnh phúc tới quá đột nhiên…