Hàn Không Quần đứng giữa sân giận dữ không nhỏ, đang muốn nói chuyện tranh luận, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở phía sau hắn, sau đó một cước đá tới, càng ủy khuất và giận dữ nói một câu:

- Đi... Đi con bà ngươi…

Chính là Hoắc Vân Phong.

Hàn Không Quần bay đi như đằng vân giá vũ, oanh một tiếng đập thẳng vào đài cao của Thiên Sơn môn, cũng không biết là tai hoạ sát nách, đám người không kịp phản ứng hay nhân duyên của con hàng này tệ cỡ nào, dù sao không có người nào đỡ hắn, cho nên hắn từ trên bậc thang lăn xuống đất, lúc này mới phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị heo bị chọc tiết.

Đám người kia kinh ngạc ngạc nhiên!

Đây là ai, tại sao lại dám trực tiếp đánh người như thế, còn không nhìn người ở đây? Hơn nữa còn ủy khuất và giận dữ như thế?

Ngươi ủy khuất giận dữ cái gì?

Là ai chứ?

Đám người cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy Hoắc Vân Phong chấp sự ngang nhiên đứng trên đất, đảo mắt nhìn bốn phương, hắn nghiêm túc nói:

- Tất cả mọi người chú ý, một khi thắng bại rõ ràng, phải lập tức rời sân, chớ có trì hoãn thời gian, càng không cho phép nói năng lỗ mãng!

- Lại có kẻ vi phạm, không những bị đuổi ra bên ngoài... Môn phái liên quan cũng bị đuổi ra ngoài.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây câm lặng như ve mùa đông!

Lại là chấp sự đại nhân nổi giận phát tác!

Hiển nhiên, Hàn Không Quần hành động vừa rồi đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của chấp sự đại nhân!

Nhất định phải lấy đó mà làm gương.

Kỳ thật nghĩ lại cũng phải, Hàn Không Quần vừa rồi diễn xuất làm cho người ta oán trách, khó trách dẫn động vị đại nhân này giận dữ ra tay!

Nhưng trong lòng rất nhiều người còn nói thầm: Qua nhiều năm như thế, Hoắc Vân Phong đã nhiều lần chủ trì cuộc chiến thiên vận, trước có chuyện quá đáng hơn hiện tại... Hắn khi đó cũng không nổi giận.

Lần này không chỉ nổi giận, hơn nữa còn mắng người... Chuyện này, có vẻ có chút không tầm thường.

Hoắc Vân Phong dứt lời liền trở về, cũng không nói năng rườm rà, thế nhưng đám người Thiên Sơn môn lại mất mặt xấu hổ.

Chuyện này không vẻ vang gì, đại sư huynh của mình, đại đệ tử, đại đồ tôn... Chiến bại, hơn nữa còn bị mắng tổ tông... Thậm chí suýt nữa gây họa toàn môn phái.

Việc này... Đơn giản, đơn giản...

Hàn Không Quần đã tỉnh táo lại, hắn sợ hãi rụt rè đi tới trước mặt Đỗ Dương Phàm, còn chưa tới kịp nói chuyện giải thích một hai, Đỗ Dương Phàm đã tức giận gào thét:

- Cút xuống đi!

Bên phía Vân Dương vẻ mặt ôn hòa nói:

- Ai, Đỗ chưởng môn, cao đồ vừa rồi sơ suất chủ quan, cần gì trách móc nặng nề như vậy? Người trẻ tuổi khó tránh khỏi khiếm khuyết kinh nghiệm lịch duyệt, trải qua trận chiến ngày hôm nay, tất nhiên sẽ càng thận trọng, lui một vạn bước mà nói, thực lực lệnh đồ không yếu, chí ít trong mắt của ta, càng vượt qua tiểu đồ, trận chiến này không phải thất chiến, thắng mà không võ... Nếu tái chiến một trận, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.

Nói đến chỗ này, hắn nhân cơ hội gật đầu ra hiệu nói với Hàn Không Quần:

- Hàn thế huynh, ngàn vạn lần đừng để ý, thắng bại chính là chuyện thường tình của binh gia, trận chiến này ngươi không phải thua trên thực lực, mà là kinh nghiệm lịch duyệt, nên lấy đó làm gương, sẽ có thu hoạch lớn lao.

Đỗ Dương Phàm lúc này cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, hắn suýt nữa phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Thắng bại chuyện thường tình của binh gia?

Chuyện thường tình của binh gia mà ngươi nói liên quan tới bài vị Thiên Vận Kỳ đấy.

Còn nữa... Lão phu tự nhận ánh mắt không tồi, tiểu tử ngươi mới mười mấy tuổi, còn nói Hàn Không Quần trẻ tuổi bất tranh khí, còn thuyết giáo như ông cụ non, thật có ý tốt sao?

- Trận chiến thứ hai!

Hoắc Vân Phong khó chịu lên tiếng. Hắn như một tòa núi lửa sắp bộc phát.

Nghẹn chết ta!

Ta còn ủy khuất hơn cả Thiên Sơn môn!

Thiên Sơn môn còn có thể phát tác ra, nhưng mà ta...

- Vân chưởng môn, trận chiến thứ hai, chiến như thế nào?

Đỗ Dương Phàm nhìn Vân Dương.

Nguyên bản định trận chiến thứ hai chính là trung kiên chiến. Nhưng bây giờ, Đỗ Dương Phàm lại muốn đổi thành trận chiến.

Rất hiển nhiên, Hàn Không Quần bị thua, làm rối loạn bố trí của Đỗ Dương Phàm, hắn nhu cầu cấp bách thắng một trận ổn định đại cục.

Trận chiến thứ hai, nhất định phải thắng gọn gàng.

Nếu không, ba trận chiến phía sau, toàn bộ sẽ là kịch chiến thảm thiết, hơn nữa còn là chủng loại chiến thắng xa vời!

Vân Dương cười ấm áp nói:

- Tự nhiên muốn làm gì cũng được. Không phải ta lúc trước nói rồi sao, Đỗ chưởng môn nói chiến thế nào, ta sẽ chiến thế nào!

Lời lẽ đúng quy đúng củ, thế nhưng giọng nói mang theo ý mỉa mai nồng đậm không che giấu.

Đỗ Dương Phàm Thiên Sơn môn là môn phái xếp hạng Thiên Vận Kỳ cao hơn Cửu Tôn phủ, lâm trận dùng mưu, chế định trình tự xuất chiến có lợi cho mình, mặc dù không đủ lỗi lạc, nhưng vẫn nằm trong quy tắc hạn định, thế nhưng hiện tại lâm trận lật lọng, còn thay đổi như chong chóng, hành vi không chịu nổi, lại không chỗ trống cãi lại!

Đỗ Dương Phàm nóng mặt, quay đầu nhìn Vân Dương, ra vẻ hào phóng nói:

- Vân chưởng môn, bản môn chiến trận xuất động bảy người, hơi nhiều một chút, mong rằng Vân chưởng môn thứ lỗi, ta cáo lỗi trước.

Vân Dương tươi cười lễ độ:

- Đâu có đâu có, chiến trận vốn là tổng hợp chiến lực của mọi người, quý phái chiến trận có bảy người, có thể tăng thêm, chiến trận bản phủ do chín người tạo thành, câu thứ lỗi này, ngữ điệu xin lỗi, nên do Vân mỗ nói mới phải.

Đỗ Dương Phàm ngây ra một lúc.

Chín người?

Người của ngươi còn nhiều hơn ta... Chẳng lẽ toàn phái xông lên?

Đột nhiên sắc mặt thay đổi, nói:

- Đầu người nhiều ít cũng không có nghĩa chiến trận mạnh mẽ! Nội tình chiến trận chính là phối hợp!

Vân Dương chậm rãi gật đầu:

- Đỗ chưởng môn nói không sai, nói trúng trọng tâm, trực chỉ điểm trọng yếu.

Đỗ Dương Phàm nghe thấy Vân Dương không quan tâm nhiều, sắc mặt hắn chuyển thành màu xanh, quay đầu:

- Bảy đại đệ tử ra khỏi hàng!

Khi Đỗ Dương Phàm ra lệnh một tiếng, dùng Hàn Không Quần cầm đầu bảy đệ tử trẻ tuổi Thiên Sơn phái tiến lên một bước.

Vân Dương cũng quay đầu, nhìn thoáng qua các đệ tử, nói:

- Trừ Lộ Trường Mạn ra, những người khác tiến lên một bước.

Vân Tú Tâm, Tôn Minh Tú, Hồ Tiểu Phàm, Bạch Dạ Hành chín đệ tử cùng tiến lên, tách mọi người ra, chỉ còn lại Lộ Trường Mạn lưu lại tại chỗ.

Vân Dương nhìn thoáng qua, nói:

- Tôn Minh Tú phối hợp tác chiến, Bạch Dạ Hành tự do công kích. Vân Tú Tâm giữ nghiêm phương vị Mậu Thổ, ngăn cản tất cả công kích của đối phương!

- Đi thôi!

- Đúng!

Chín đại đệ tử Cửu Tôn phủ trăm miệng một lời đáp ứng một tiếng, cùng nhau phi thân xuống, người người đều mặc áo trắng, cùng nhau xông ra, giống như một đám mây trắng đang tung bay.

Chỉ có nha đầu Vân Tú Tâm mang đai lưng màu tím chói mắt nhất.

Hàn Không Quần oán hận nhìn chằm chằm vào Vân Tú Tâm, trong mắt bắn ra tia sáng màu xanh tàn nhẫn như sói, không đợi chưởng môn hạ lệnh, hắn đã vung tay lên, mang theo các sư đệ cũng phi thân xuống, ý muốn nhanh chóng thi triển chiến trận không thể nghi ngờ.

- Thất Tinh chiến trận!

Hàn Không Quần hô to một tiếng.

Bảy người trong sân vừa đáp xuống đất đã sắp xếp trận hình, đương nhiên đó là phương vị Bắc Đẩu Thất Tinh. Hàn Không Quần có tu vi số một trong bảy đệ tử, đứng hàng Thiên Quyền, chính là chủ vị thất tinh, vừa mới bày trận, hắn cầm trường kiếm trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Hiển nhiên, hắn đã hấp thu giáo huấn trong trận chiến vừa rồi, lần này còn chưa bắt đầu, trường kiếm đã nơi tay, cũng không dám lãnh đạm chút nào, càng có sát cơ lộ ra.

- Sát trận!

Hàn Không Quần dùng ánh mắt hung dữ nhìn Vân Tú Tâm, thấp giọng nói một câu.