- Đáng tiếc mập mạp Tiền Đa Đa kia không ở chỗ này, bằng không hắn nhất định sẽ thao thao bất tuyệt tuyên bố, thương gia thương chiến cũng tàn khốc đến cực điểm. mặc dù chưa chắc có núi thây biển máu, nhưng âm mưu tính toán lục đục với nhau trong đó sẽ kém hơn một bậc? Vì có thể đạp người khác xuống, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Bán đứng, lừa gạt, đe doạ, thậm chí võ lực uy hiếp... Các loại thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp, chỉ có ngươi không nghĩ tới, liền không có không thể xuất hiện.

- Còn muốn sâu hơn một tầng, cho dù là người bình thường bình thường nhất, vì có thể sống sót trên đời, ai không phí hết tâm tư, đau khổ luồn cúi? Nhưng mà rất nhiều luồn cúi, cuối cùng cả đời cũng chưa chắc đạt tới mục đích. Muốn nói không công bằng, chẳng phải những người kia càng không công bằng. Rất nhiều người thời điểm ra đời đã đứng ở đỉnh nhân sinh. Ví dụ như con đế vương, hậu đại công hầu, như con của cự phú... Người bình thường phấn đấu cả đời còn không thể chạm tới bàn chân con của người ta.

- Cho nên thế giới người bình thường, nhìn an tĩnh tường hòa, nguy cơ không hiện, nhưng cái gọi là không có nguy hiểm, chẳng khác gì không có công bằng tồn tại! Công bằng cho tới bây giờ chính là quá trình trả giá khi tranh đoạt!

- Tranh Thiên Vận Kỳ, mặc dù tràn ngập huyết tinh tàn khốc, thắng được tất cả. thua sẽ mất mạng, nhưng sẽ tồn tại một bình đài, cung cấp đường tắt cho ngươi đi tranh đi liều mạng! Cũng không phải chưa liều mạng đã bị ép không thể không nhận mệnh!

Lạc Đại Giang lúc này tràn đầy cảm xúc nói:

- Cho dù biết rõ hi vọng xa vời, cực kỳ bé nhỏ, nhưng tất cả mọi người vẫn không từ bỏ chút hi vọng, ngươi thắng, ngươi liền có! Ngươi thua, ngươi không có cái gì, chỉ vì năng lực của ngươi không mạnh, số phận không đủ, không có gì không công bằng!

- Có lẽ thế nhân dùng ánh mắt thế tục nhìn người giang hồ, sẽ cảm thấy đám người này quá ngu! Người sống mới có tiếp sau, mới có tương lai, giữ lại mạng làm chút gì đó có gì không tốt? Chết tử tế còn không bằng sống nhục, vì cái gọi Thiên Vận Kỳ không thể ăn không thể uống, chết hết mấy vạn mấy chục vạn mấy trăm vạn người, quá ngu.

- Nhưng mà, thật ngu sao?

- Truy cầu khác biệt, ngu hay không ngu, mỗi người một ý mà thôi!

- Người khác dùng tiền đi tranh, dùng quyền đi tranh, dụng tình đi tranh, dùng mưu trí đi tranh... Mà võ giả, dùng mệnh đi tranh. Trả giá khác biệt, lấy được, tự nhiên sẽ không giống nhau.

- Dùng tiền dùng quyền dùng mưu... Tranh luận đến cuối cùng lấy được đơn giản chính là tiền quyền địa vị... Mà võ giả chúng ta dùng mệnh tranh, tranh được... Là con đường phía trước, là thiên vận. Còn sống, chính là vận, vẫn còn con đường phía trước, chết rồi, chính là mệnh, nửa đường chết yểu. Sao mà tàn khốc, càng không có công bằng hay không.

- Đứng ở lập trường người bình thường nhìn võ giả, tàn khốc, không thể lý giải, nhưng đứng ở góc độ võ giả nhìn võ giả, sẽ chỉ cảm thấy... Việc này hợp tình hợp lí, có cái gì không đúng? Không gì hơn cái này. Tất cả mọi người giống nhau, lấy mạng đi liều, chỉ thế thôi.

Sử Vô Trần nói một câu lạnh như băng:

- Tu đồ xưa nay gập ghềnh khó đi, không lấy mạng đi liều, lại muốn dùng cái gì đi liều? Người khác đều đang liều mạng, chúng ta lại vọng tưởng không cần liều mạng, có thể liều qua hay sao?

Sử Vô Trần dứt lời, tất cả mọi người đều cười ha ha, chỉ có Vân Dương vẫn im lặng, ngừng lại một chút liền nói:

- Võ giả Huyền Hoàng giới đều nghĩ như vậy sao?

Thiết Kình Thương kỳ quái hỏi:

- Đây là đương nhiên... Huyền Hoàng giới, cường giả vi tôn, tất cả dùng thực lực nói chuyện... Lão đại, chẳng lẽ ngươi không phải nghĩ như vậy sao?

Vân Dương cười ha ha, không tiếp tục nói chuyện.

Nếu thật nói, Vân Dương không có nghĩ như vậy. Hắn xuất thân Thiên Huyền đại lục, luôn cảm thấy tất cả trong Huyền Hoàng giới đều khác biệt lớn với Thiên Huyền, cũng không hợp với bản thân.

Trên thực tế có rất nhiều thời điểm, Vân Dương đều suy nghĩ một vấn đề: Nhiều người giang hồ vốn không quen biết như vậy, vì tranh luận một cái danh ngạch, nói giết liền giết, nói chết thì chết. Có chút võ giả vốn không quen biết, chỉ vì một câu nói, sau đó sẽ mất mạng…

Vân Dương cảm giác, như vậy có quá cực đoan hay không? Thật sự cần thiết hay không?

Mặc dù chiến dịch này đối với Vân Dương mà nói, hắn có thu hoạch nhiều hơn những người khác, có một đám lớn nhân quả chi khí nhập sổ, biểu lộ những người chết khắp nơi tuyệt đối không phải vô tội như mình nghĩ, thậm chí là chết chưa hết tội, chết không có gì đáng tiếc, nhưng mà, một người hành tẩu trên giang hồ, trong tay sao có thể không dính nhân quả?

Trên tay một người giang hồ hơi có danh tiếng, chưa hẳn không có trăm nhân mạng?

Rất nhiều thị phi ân oán, cũng không phải bởi vì chính tà tranh đấu.

Thậm chí lấy chính mình mà nói, cho dù đi tới hôm nay, giữ được sơ tâm, vì nước vì nhà, nhưng có rất nhiều binh sĩ nước khác chết trong tay mình, số lượng có thể tính được lại nhiều kinh người.

Cho nên Vân Dương mới thỉnh thoảng thì thào nhắc tới: Thiên vận, thiên vận...

Cũng không phải là khát vọng với thiên vận, mà là mê võng nhìn thiên vận.

Nhưng giờ phút này nghe được đám người Sử Vô Trần nói chuyện, lại nhìn thấy những môn phái kia vì Thiên Vận Kỳ mà không quan tâm sinh tử đi liều, đi cược. Vân Dương mơ hồ cảm giác, dường như chính mình đã hiểu cái gì.

Cũng không phải chính mình không quả quyết, mà là... Toàn bộ Huyền Hoàng giới này, tất cả võ giả, người người đều như thế, toàn bộ không khí chính là như vậy, cần gì bàn luận mặt khác!

Thiên quân vạn mã qua một đầu cầu độc mộc, mỗi ba năm, cũng có mấy người có thể thu hoạch được cơ hội, có thể đi đến một giai đoạn khác. Những người khác, không phải bị giết trên cầu, chính là muốn bị dồn xuống cầu, những kẻ nhận mệnh bỏ quyền, đồng thời giữ được tính mạng, nhưng cũng tương đương con đường võ đạo phía trước kết thúc, sẽ khó tiến thêm!

Tất cả mọi người chỉ có thể tàn khốc như vậy, cũng chỉ có tàn khốc như vậy mới có tiến thêm một bước. Mọi người, đều đã sớm tiếp nhận hiện thực này: Chuyện này, chính là số mạng của võ giả.

Nếu ngươi lựa chọn muốn có được lực lượng mạnh hơn người bình thường, như vậy, những người phấn đấu vì mục tiêu này phải trả giá!

Việc này nói ra cũng chính là như vậy, chỉ thế thôi.

...

Vân Dương thở ra một hơi thật dài, mỉm cười lẩm bẩm nói:

- Thì ra là thế, ta hiểu rồi.

Vào thời khắc này, hắn thật cảm giác được trong lòng mình dễ dàng hơn rất nhiều!