- Sư phụ…

Sau lần so tài này, Vân Tú Tâm hai trận bại cả hai, trực tiếp tìm tới phòng Vân Dương, vành mắt Hồng Hồng, kéo tay áo Vân Dương:

- Ta làm cho sư phụ mất thể diện… có lỗi với ô ô ô…

Vân Dương nhìn tiểu nha đầu cúi đầu, hai bím tóc phóng lên tận trời, một hồi không biết nên khóc hay nên cười:

- Có có thể thu được kết quả này đã khiến vi sư rất hài lòng. Đừng có tự tạo áp lực quá lớn, ngươi tận tâm là được rồi, không cần quá miễn cưỡng.

Tiểu nha đầu mới có mười hai tuổi, có thể có thành tựu như vậy, Vân Dương đã rất thỏa mãn.

Nhưng tiểu nha đầu hiển nhiên còn tương đối không hài lòng, vây quanh sau lưng Vân Dương:

- Sư tôn, ta thấy hôm nay người đã ngồi cả ngày, nhất định là rất mệt mỏi… tú nhi bóp vai cho người…

Chịu khó bóp bóp, vừa bóp vừa nịnh Vân Dương.

Trên trán như khắc bốc chữ “Ta có ý đồ”.

Vân Dương hừ một tiếng:

- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, có chuyện gì nói thẳng.

Vân Tú Tâm vẫn nắm bóp bóp vai cho Vân Dương, nịnh nọt nói:

- Sư phụ tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt liền biết đệ tử có ý khác, hắc hắc… trận chiến hôm nay, đệ tử cảm thấy có lẽ lần tới còn nắm chắc trùng kích vị trí thủ tịch… nhưng Tôn sư huynh cùng Bạch sư huynh trở về, nhất định hai vị sư thúc sẽ thiên vị bọn hắn…

Vân Dương liếc mắt, nói:

- Ừm? Vậy ý của ngươi là?

Vân Tú Tâm cười hì hì:

- Lần luận võ tiếp theo, thắng thua không quan trọng, chút mặt mũi của đệ tử vốn không đáng mấy đồng tiền, thế nhưng… để sư phụ người mất mặt… lại là sai lầm của đệ tử…

Vân Dương hừ một tiếng:

- Ngươi nói thẳng là ngươi cũng muốn thiên vị là được, vô duyên vô cớ miệng ngọt lưỡi trơn!

Vân Tú Tâm le lưỡi, lấy lòng nói:

- Ngươi ta còn không phải là sợ sư phụ quá mệt nhọc, trong lòng không đành lòng…

Vân Dương thở dài:

- Không bằng ngươi tự mình chịu khó tu luyện đi, như vậy lòng cũng bằng phẳng, quang minh lỗi lạc.

Vân Tú Tâm lã chã như khóc:

- Thế nhưng nếu như đệ tử bị người ta đánh xuống, người ta là nữ nhi… tôn sư huynh cùng Bạch sư huynh không nhường nhịn tiểu nữ oa như ta… đàn ông đàn ang, gì mà chả có phong độ gì cả…

Vân Dương trợn trắng mắt, không biết nói gì.

Vân Tú Tâm ở bên xoay chuyển tròng mắt, khó chịu nắm vuốt bả vai Vân Dương:

- Kỳ thực đệ tử cũng không cần quá thiên vị… nhưng… lần trước đệ tử nhìn thấy sư phụ luyện kiếm, cảm thấy kiếm pháp của sư phụ thực lợi hại, kinh thiên địa khiếp quỷ thần… nếu đệ tử học được một chiêu nửa thức, hẳn là sẽ không để sư phụ mất thể diện…

Vân Dương trợn mắt, vẫn ngậm miệng không nói.

- Đệ tử thân là chủ phong đại đệ tử… mà vị trí thủ tịch lại luôn thuộc các phong khác… lòng đệ tử thực thấy khó chịu, các sư đệ sư muội nói đại sư tỷ như ta bất tranh khí, không có bản lãnh ô ô ô…

Thế mà trực tiếp khóc rống lên.

Vân Dương liếc mắt nhìn lại, thực sự nhìn thấy nước mắt cuộn trào rơi xuống.

Tiểu nha đầu này diễn kịch không tệ!

Vân Dương biết thừa nha đầu này giả khóc, muốn khiến hắn đồng tình.

Thế nhưng, thực làm khó cho nó… giả khóc lại có thể khiến nước mắt chảy ngang, thở không ra hơi như thế… có vẻ như cũng tính là một môn bản lãnh.

Vân Dương trầm ngâm:

- Để ta ngẫm một chút…

Vân Tú Tâm thấy có cơ hội, lập tức mừng rỡ, khóc càng thêm thương tâm:

- Đệ tử, đệ tử chỉ muốn cướp vị trí nên thuộc về chủ phong chúng ta ô ô ô…

Vân Dương làm bộ bị đánh động, xúc động nói:

- Được, nếu ngươi đã có lòng như thế, ta truyền cho ngươi ba thức kiếm pháp! Chỉ ba thức này, đủ để ngươi luyện trong mấy ngày tời.

- Oa!

Vân Tú Tâm nhảy lên thật cao, vui vẻ ra mặt:

- Sư phụ, người thật tốt, đệ tử yêu người chết mất! Oa ha ha ha…

Miệng nhỏ thơm lên mặt Vân Dương một cái, oa ha ha quái khiếu, nhảy nhót tung tăng, cái vẻ khóc lóc u oán vừa rồi, không biết đã bị tiếng cười quét tới tận nơi nào.

- Không biết lớn nhỏ.

Vân Dương hừ một tiếng:

- Nhìn cho kỹ, ta chỉ diễn luyện một lần, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, tất cả đều do ngươi!

Vân Tú Tâm lập tức an tĩnh, ngồi xuống ghế, mở to hai mắt nhìn, không chút nhúc nhích.

Nha đầu này, thực sự đúng là quỷ tinh linh.

Vân Dương cười khổ không thôi.

Hiện thực có vẻ như không phải là Vân Tú Tâm tự mình suy đoán hay là dùng bụng tiểu nha đo lòng quân tử, mà quả thực, khi Vân Tú Tâm cầu khẩn Vân Dương dạy chiêu thức, Sử Vô Trần cùng Khổng Lạc Nguyệt cũng thực sự thiên vị cho đệ tử của mình.

Bọn hắn đều có cùng một suy nghĩ, tận lực để đệ tử mình kiếm được một thứ tự tốt.

Mấy người Sử Vô Trần cũng đều cảm thấy buồn bực.

Đệ tử thân truyền của Vân Dương cùng đệ tử của bọn hắn có đãi ngộ hoàn toàn giống nhau, mặc dù tư chất cao hơn mọt chút, nhưng cũng không thể tạo thành áp đảo mang tính tuyệt đối như vậy a.

Phải biết, đệ tử đời thứ nhất Cửu Tôn phủ đều ở cùng một cấp độ, nhất là đệ tử của Vân Dương, tuổi các phổ biến còn nhỏ hơn một chút, điểm xuất phát càng ở tận cuối cùng, nếu không lần đầu tiên luận võ, đệ tử chủ phong không ai chiếm được xuất trong thập đại.

Đám người còn nhớ, khi đó chủ phong cũng chỉ có một mình Vân Tú Tâm tương đối xuất sắc, nhưng cũng chỉ là Ngọc Huyền cảnh, mặc dù là đệ nhất Ngọc Huyền, thế nhưng Ngọc Huyền vẫn chỉ là Ngọc Huyền mà thôi!

Hiện tại, từng người từng người cứ như ngồi hỏa tiễn, tốc độ tấn thăng cứ vun vút mà đi, nghe thôi cũng thấy dọa người.

Rõ ràng đệ tử của bọn hắn cũng đều rất cố gắng liều mạng, nhưng so với người ta, lại rõ ràng có chút thua chị kém em.

Chuyện quái gì vậy?

Vì chuyện này, tám người Sử Vô Trần từng không hẹn mà cùng tới chủ phong, ý muốn xem Vân Dương dạy đệ tử thế nào, xem có phải Lão đại ngay cả dạy đệ tử cũng hơn người không.

Nhưng sau khi bọn hắn tới, lại không thể nhìn thấy Vân Dương.

- Sư phụ ngươi đâu?

- Sư phụ trong đại điện.

Vân Tú Tâm ròn rã nói.

Nhậm Khinh Cuồng sửng sốt một chút:

- Hắn không ở ngoài xem các ngươi luyện công, tùy thời chỉ điểm?

- Sư tôn… xưa nay chưa từng xem chúng ta luyện công nha.

Đám người cùng ngẩn người tại chỗ.

Người không chịu trách nhiệm như thế, đệ tử lại có thể tiến bộ như vậy?

Có vẻ như, chuyện này càng ngày càng không hợp lý a?!

Nhìn Vân Tú Tâm vừa tự tu luyện, vừa chỉ đạo các sư đệ sư muội, tám người giật giật lông mày.

Ai có động tác sai lầm một chút, tiểu nha đầu này liền đi lên đá một cước:

- Ngươi nói có phải ngươi bị ngốc hay không, cái này nói bao nhiêu lần rồi, chút xíu động tác như thế mà còn không làm đúng tiêu chuẩn!

Người nào hơi mất tập trung, tiểu nha đầu cũng đi lên đá một cước:

- Nghĩ gì thế? Muốn để sư phụ mất mặt hả? Hay là ngươi là nội ứng các phong khác, ý đồ muốn làm rầu nồi canh chủ phong ta?!

Đám người Sử Vô Trần phải nỗ lực lắm, mới kiềm chế không trở mặt tại chỗ, tiểu nha đầu này nói năng không biết kiêng nể, có cũng nói mà không có cũng nói, còn có thể dịu dàng chút hay không!