Có bốn đầu mãnh thú đi đi lại lại, trên thân đầy khí tức Vương giả, khiến các đệ tử câm như hến, nhìn mà phát khiếp.
Đối mặt với uy áp như vậy, chúng đệ tử thực sự như vác núi mà tu luyện, hiệu quả còn tốt hơn cả trước đó.
- Mười lắm ngày.
Đổng Tề Thiên không chút biểu tình giao mười bình ngọc cho Vân Dương:
- Ngươi phải chú ý sử dụng, lần cuối ta nhắc ngươi, tỷ lệ thành công khi phục dụng Thanh Vân đan, nhiều nhất hai thành!
- Hung hiểm trong đó… ta hy vọng ngươi có thể vì đám nhỏ này mà suy nghĩ một chút.
- Ta hiểu ta hiểu!
Vân Dương vui mừng khấp khởi.
Cửu Tôn phủ có thể bay lên hay không, thực sự phải nhờ mấy bình thuốc này a!
Lần luyện dược này, dùng số lượng thiên tài địa bảo những hơn ba trăm vạn thượng phẩm linh ngọc.
Sau khi cẩn thận kiểm tra tu vi các đệ tử.
Vân Dương hạ một mệnh lệnh:
- Đệ tử toàn phủ, tối ngày mai, tập hợp tại đại điện chủ phong!
Lúc này, tu vi môn hạ đệ tử của cửu phong đều đã đạt tới Thiên Huyền, không có ngoại lệ.
Mà lúc này đây, cũng chính là thời cơ phù hợp nhất.
- Lục Lục, chuẩn bị sẵn sàng, tiếp đó phài nhờ vào ngươi đại triển thân thủ, sáng lập thần tích thuộc về Cửu Tôn phủ a!
…
Một ngày sau đó, cao tầng Cửu Tôn phủ tụ tập, bao gồm cả Đổng Tề Thiên vốn luôn thâm cư không ra.
Trên thực tế, ngoại trừ Vân Dương, cao tầng Cửu Tôn phủ dù biết trong phủ có một vị cường giả đỉnh phong tọa trấn, nhưng lại không có mấy người từng được gặp bản tôn, dù sao đối với Đổng Tề Thiên mà nói, hắn chỉ cần hoàn thành điều kiện liền có thể tùy thời rời khỏi Cửu Tôn phủ, đương nhiên sẽ không cần dính nhiều nhân quả.
Việc lo lắng cho đệ tử đời sau của Cửu Tôn phủ, đã là nhân quả lớn lao, đối với đỉnh cấp cường giả như Đổng Tề Thiên mà nói, điều kiêng kỵ nhất chính là nhân quả, dù có hảo cảm với hậu bối Cửu Tôn phủ, nhưng cũng không muốn tùy tiện kết nhân duyên.
Sở dĩ hôm nay Đổng lão gia tử hiện thân, chính là bởi hắn biết mục đích lần tập hợp này của Cửu Tôn phủ, phục dụng Thanh Vân đan, Đổng Tề Thiên là người có kinh nghiệm nhất tự nhiên muốn đến tọa trấn, một khi nhìn thấy đệ tử gặp nạn, lập tức kịp thời thi cứu.
Đổng Tề Thiên đoán chừng, có hắn ở bên tương trợ, hẳn có thể tăng thêm khoảng nửa thành cơ hội, hắn thực sự không nỡ hủy diệt đệ tử thiên tài của Cửu Tôn phủ, mong cứu được một người thì cứu được một người, không thể không nói, thực sự đủ dụng tâm lương khổ!
Bản thân Đổng Tề Thiên cũng không phát hiện, hiện hắn ngày càng quan tâm đệ tử Cửu Tôn phủ, nhiều phần thương hại chiếu cố, so với dự tính không dính nhân duyên ban đầu hoàn toàn khác!
Lúc này, bảy lăm đệ tử đời thứ nhất đã xuất hiện, đứng sau lưng sư tôn của mình.
Lúc này bọn hắn đều đang suy đoán, vì sao chưởng môn thủ tôn phải triệu tập toàn bộ mọi người? Chẳng lẽ là có đại sự gì xảy ra? Hoặc là… hiện tại liền xuất phát tiến về nơi cạnh chiến Thiên Vận kỳ?
Chốc lát.
Vân Dương chậm rã bước ra, gương mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như thường ngày.
- Thập đại đệ tử tiến lên.
- Vâng.
Mười đệ tử xếp đầu trong các đệ tử cùng nhau phi thân bay lên, xếp thành một hành trên bậc thang.
Vân Dương nhìn một cái, nhất thời âm thầm gật đầu.
Mới qua thời gian ngắn ngủi, mười tiểu gia hỏa này đã có tiến bộ không nhỏ.
Đại đệ tử Tôn Minh Tú, hiện đã đạt tới Chí Tôn nhất phẩm trung giai, tốc độ tinh tiến này, nói là rợn cả người cũng không chút quá đáng.
Sử Vô Trần đắc ý lướt ngang, nhìn đại đệ tử của mình độc chiếm vị trí đầu, cảm giác này… quá thoải mái.
Ngọc Thanh Hằng dù mới đột phá Chí Tôn nhất phẩm, nhưng cảnh giới cũng đã ổn định lại.
Các đệ tử khác cũng không tầm thường, cư bản đều đã đạt tới Thần Huyền nhị phẩm tam phẩm, người kém nhất cũng đã tới Thần Huyền nhất phẩm trung giai, với thời gian tu hành của đám đệ tử này, cảnh giới cỡ này đã nhanh tới mức khiến người khó tưởng tượng.
Đổng Tề Thiên vẫn cảm giác, tốc độ tiến bộ của đệ tử Cửu Tôn phủ, thỏa thỏa có một không hai Huyền Hoàng giới, tuyên cổ đệ nhất!
Trong thập đại đệ tử, người khiến Vân Dương cảm thấy ngoài ý muốn nhất, lại vẫn là Bạch Dạ Hành.
Bởi tu vi hiện tại của Bạch Dạ Hành, bất ngờ cũng đã đạt tới Chí Tôn, mặc dù mới chỉ đột phá, chưa ổn định lại, còn yếu hơn Ngọc Thanh Hằng một chút. Nhưng với người này, Vân Dương có một dự cảm, chỉ sợ lần thi đấu tiếp theo, vị trí thứ hai của Ngọc Thanh Hằng, e là không giữ được.
Đưa mắt liếc qua, quả nhiên nhìn thấy Lạc Đại Giang đang khó chịu, mà sư phụ Bạch Dạ Hành Khổng Lạc Nguyệt lại đầy đắc chí vừa lòng.
Nếu không có gì bất ngờ, sau khi sử dụng năm loại đan dược, cả bọn đều có thể đột phá mấy tiểu giai vị… Tôn Minh Tú, có thể đột phá tới Chí Tôn thượng vị cao giai… mà mấy người còn lại cũng phải đều đến Chí Tôn thượng vị…
- Mười người các ngươi, theo ta.
Vân Dương gật gật đầu:
- Còn nữa… Sử Vô Trần, các ngươi cũng theo ta.
Trong quá trình phục dụng Thanh Vân đan, khẳng định phải cần đám Sử Vô Trần ở bên hộ pháp.
Vô luận Vân Dương có bao nhiêu lòng tin, càng có Lục Lục ở bên bảo vệ, nhưng không ai hộ pháp, cũng là chuyện vô cùng hung hiểm.
Dù mấy người Tôn Minh Tú, Bạch Dạ Hành có tâm tính kiên nghị thế nào, cuối cùng cũng mới chỉ đặt chân lên tu đồ không lâu, quá trình này mà thuận buồm xuôi gió thì còn tốt, một khi gặp phải hung hiểm, năng lực ứng phó e là không đủ.
Nhất là đám chim non này cũng không có kinh nghiệm mượn ngoại lực, căn bản không biết phải tiến hành thế nào. Cho nên nhiệm vụ dẫn đạo, phải để đám Sử Vô Trần tới hoàn thành.
Nhưng mà chuyện mượn ngoại lực đột phá, mấy người Sử Vô Trần cũng thực không biết.
Cho nên sau khi đi vào, Vân Dương nói tình huống, cả đám đều cung rung động.
So với Đổng Tề Thiên, mấy người Sử Vô Trần cũng không quá để ý tới việc các đệ tử dùng đan dược tăng tu vi, dù sao trước đó, bọn hắn cũng từng dùng qua đan dược của Đổng Tề Thiên, tiến bộ không nhỏ, hoàn toàn không có tác dụng phụ đáng nói, mà điều khiến bọn hắn thực sự kinh ngạc, cũng chỉ là thứ đan dược này, dùng nhiều không hiệu quả, hoặc là hiệu quả giảm mạnh, cho nên lần thứ hai thực sự có ý nghĩa sao?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của đám Sử Vô Trần, Vân Dương bĩu môi:
- Đan dược lần này khác với lần trước, các ngươi nghĩ xem, nếu không có lần thứ hai tăng mạnh này, ta dựa vào cái gì đi tranh đoạt Thiên Vận kỳ trong năm nay?!