Sau một phen giải hoặc của Đổng Tề Thiên ngày đó, hai chữ khẩn trương như hoàn toàn biến mất khỏi từ điển của Vân Dương, cả ngày treo một nụ cười ấm áp!

Việc này, khiến Đổng Tề Thiên buồn bực không nhẹ.

Không phải ta đã nói rồi sao, đáng ra phải khẩn trương mới đúng chứ?

Nhưng… thế nào mà lại càng thêm buông lỏng như thế?

Trái tim ngươi phải lớn bao nhiêu a?

Mặc dù nụ cười ấm áp phối với với gương mặt tuấn tú này nhìn rất đẹp mắt, thế nhưng có chút quá không hợp.

Vân Tôn đại nhân rất chú tâm dạy bảo đệ tử.

Sau đó hắn phát hiện, mặc dù chỉ có mười mấy người, thế nhưng… vấn đề thực không ít.

Sau khi Vân Tú Tâm được hắn giao quyền lực, mỗi ngày đều có chuyện đến đâm thọc.

Mỗi lần nhìn thấy nha đầu này lén lút ngoài cửa, đôi mắt nhỏ như châu chớp chuyển, Vân Dương liền muốn đau đầu.

- Sự phụ, ai ai không nghe lời…

- Sự phụ, người kia luyện công không tích cực…

- Sư phụ… ai ai nắm bím tóc của sư muội, kết quả đánh nhau…

Vân Dương thực sự vô cùng hối hận khi giao quyền lực cho tiểu nha đầu này.

Phiền chết ta mất thôi.

Ví như hiện tại.

- Sư phụ, Hồ Tiểu Phàm lại đánh Lộ Trường Mạn…

Vân Tú Tâm lấm la lấm lét đến cáo trạng.

- Lần này lại là vì cái gì?

Vân Dương vuốt vuốt mi tâm, nụ cười thường trực biến mất không thấy.

- Lần này là do… trang phục của Lộ Trường Mạn, Hồ Tiểu Phàm chê hắn mặc đồ da thú, mà không phải là đồ vải, nói Lộ Trường Mạn nhìn khó chịu, sau đó liền ra tay, bắt đầu đánh một trận…

Vân Tú Tâm trợn trắng mắt nói.

Vân Dương thở dài.

Hồ Tiểu Phàm này thực sự khiến hắn đau đầu, bảy ngày gần đây, đánh Lộ Trường Mạn không dưới mười lần, thực sự muốn chửi bậy mà…

Hoặc là thấy Lộ Trường Mạn không rửa mặt, hoặc là quần áo xộc xệch, không đội nón… đúng là không thiếu lý do…

Lý do trâu bò nhất là đêm qua, Lộ Trường Mạn ăn mười cái bánh màn thầu, nhiều hơn Hồ Tiểu Phàm một cái, Hồ Tiểu Phàm thấy thế giận tím mặt, quát:

- Mẹ nó, ngươi lại dám ăn nhiều hơn ta một cái, rõ ràng là muốn khiêu khích ta mà…

Không nói hai lời, lập tức lại đánh Lộ Trường Mạn một trận.

Hồ Tiểu Phàm làm vậy đương nhiên cũng là có nguyên nhân, hơn nữa, thù hận giữa hai người còn không nhỏ… sau một cơn mưa nào đó, Hồ Tiểu Phàm đang đi nhà xí, Lộ Trường Mạn ném một tảng đá chừng trăm cân đập vào trong hầm phân, Hồ Tiểu Phàm đương nhiên dính chưởng đầy mặt, tức đến điên người…

Thực ra không phải là Lộ Trường Mạn cố ý, lúc ấy Lộ Trường Mạn đang luận bàn với Trình Giai Giai. Trình Giai Giai nhờ Lộ Trường Mạn ném đá để luyện kiếm, tập đối phó với công kích từ xa.

Lộ Trường Mạn trung thực chất phác, sư tỷ nhờ đương nhiên tận tâm tận lực.

Lúc đầu ném đá nhỏ, Trình Giai Giai đều có thể nhẹ nhõm ứng phó, về sau Trình Giai Giai thấy nhàm chán, yêu cầu Lộ Trường Mạn dùng đá lớn: Trực tiếp dùng đá lớn, đứng xa đứng cao một chút, dùng toàn lực, ta đỡ được.

Lộ Trường Mạn thật tâm tìm một tảng đá lớn, cũng dùng toàn lực đập tới.

Lần này hoàn toàn khác với những lần trước, tu vi khí lực của Lộ Trường Mạn cũng không tầm thường, lần này dùng toàn lực, đá lớn bay ra mang theo phong lôi chi thế.

Tu vi Trình Giai Giai cao hơn Lộ Trường Mạn một đoạn, thế nhưng cũng không hơn quá nhiều, trường kiếm trong tay cũng không phải binh khí hạng nặng, đối mặt với thế công như thái sơn áp đỉnh như thế cũng không thể đỡ được, cấp tốc tránh đá lớn, thuận thế chém một phát, đẩy đá lớn sang một điểm rơi khác.

Sau đó… tảng đá to lớn, cường thế nện vào hố phân…

Thủy mạn kim sơn…

Hồ Tiểu Phàm hú lên một tiếng quái dị, toàn thân đầy chất thải kéo quần nhảy ra ngoài, phát cuồng tại chỗ.

Đối mặt với tai ách đột nhiên xuất hiện, dù là ai cũng khó tránh khỏi lên cơn điên, chớ nói chi đây còn là Hồ Tiểu Phàm, không có việc cũng tạo việc đi trêu chọc người kahcs!

Chuyện này, phàm là người có chút suy nghĩ liền có thể biết, rõ ràng là Lộ Trường Mạn vì Trình Giai Giai mà phạm lỗi, còn không được tính là đồng phạm, thậm chí Hồ Tiểu Phàm cũng hiểu rất rõ.

Lộ Trường Mạn bị hãm hại.

Nhưng Hồ Tiểu Phàm tự nhận là đàn ông con trai, không thèm chấp nhặt với phụ nữ, hơn nữa sau Trình Giai Giai còn có Vân Tú Tâm làm chỗ dựa, hắn thực sự không đánh lại.

Kết quả là, tự nhiên đem tà hỏa phát tiết lên người Lộ Trường Mạn.

Bảy tám ngày này, Lộ Trường Mạn sống không bằng chết, thảm không tả nổi.

Nhưng dù Lộ Trường Mạn phản ứng hơi chậm một chút, lại là một người kiên nghị ngoài ý liệu, kề chết cũng không chịu cúi đầu nhận thua.

- Ta không sai!

- Ta không cố ý!

- Ngươi đánh ta, ta cũng không sai!

Hồ Tiểu Phàm cũng bị kìm nén tới bực bội, muốn tìm chỗ phát, mà lại không hề được đáp lại…

Cũng chỉ có thể, tiếp tục kéo dài.

Lộ Trường Mạn bị đánh, bi phẫn tới cực điểm.

Hồ Tiểu Phàm giận không chỗ tiết, lửa giận càng ngút trời.

Tình thế ngày càng chuyển theo hướng xấu.

Hai người đã buông lời: Đời này kiếp này, không đội trời chung!

Vân Dương xoa mi tâm, lần nữa cảm thấy mệt mỏi, mệt muốn chết mà.

Ta con mẹ nó…

Còn có thể nói gì?!

- Lúc đó là Trình Giai Giai vô tâm gây nên? Hay là tân lực tạo thành, muốn chỉnh Hồ Tiểu Phàm?

Vân Dương nhìn đại đồ đệ của mình.

Vân Tú Tâm lắp bắp, ấp a ấp úng, ánh mắt né tránh.

- Nói!

Vân Dương vỗ bàn, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ tức giận, lại khiến Vân Tú Tâm không rét mà rùng mình.

Nghe tiếng quát của Vân Dương, gương mặt của Vân Tú Tâm lập tức trắng bệch, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt như đưa đám:

- Lần luận võ trước… Hồ Tiểu Phàm đánh rớt Giai Giai… bởi vậy…

- Lý do này ngươi đã nói bảy tám lần.

Vân Dương hừ một tiếng, mắc liếc Vân Tú Tâm:

- Thứ ta cần biết, trong chuyện này, ngươi có vai trò gì?

- Ta…

- Hừ, nếu không có ngươi giở trò quỷ, lấy cá tính ngoan ngoãn của Trình Giai Giai, coi như bị thua cũng không thể làm chuyện như thế. Nếu trong đó không có bóng dáng của ngươi, sao ngươi có thể vô duyên vô cớ làm chỗ dựa cho trình giai gia? Nếu không nói thật…

- Sư phụ…

Vân Tú Tâm ấp a ấp úng, mũi chân cọ đất, xoa xoa góc áo, gương mặt đỏ bừng:

- … cái này… là ta nghĩ ra… khụ khụ… cho Hồ Tiểu Phàm ăn chút thuốc… nhắm thời gian, sau đó ta truyền âm cho Trình Giai Giai…

- Ai…

Vân Dương thở dài thật dài.

Trăm vạn đầu thần thú gào thét lao qua.

- Mấy người các ngươi, không để ta bớt lo một chút được hả?!

- Đệ tử biết sai rồi… sau này không dám nữa…

Vân Tú Tâm cúi đầu, trong mắt loạn chuyển.

Hừ, Hồ Tiểu Phàm dã tâm bừng bừng, dám ngấp nghé vị trí đại sư tỷ của ta… dã tâm đáng chém! Lại nói từ khi gia hỏa này ăn được trái cây gì đó, tốc độ tu luyện quá nhanh… hừ! Uy hiếp địa vị của bản sư tỷ.

Nhất định phải chèn ép!