- Vân tiểu tử, sao ngươi làm được như vậy? Ta không tin tất cả đám tiểu tử này đều có năng lực gặp qua là không quên được!
Con mắt Đổng Tề Thiên như muốn trừng rớt ra ngoài.
- Cái này thực sự không phải công lao của ta, ta chỉ đem công pháp chiêu thức tỉ mỉ truyền cho bọn nó, còn bọn nó có thể học nhanh như vậy, đại khái chỉnh bởi trước đó bọn hắn từng chịu quá nhiều khổ sở, vừa rồi ta lại cho bọn hắn áp lực quá lớn. Đến mức tất cả bọn nó đều tập trung tất cả tinh thần hấp thu truyền thụ, như vậy nào có lý không nhớ được.
Vân Dương nói rất có lý, kỳ thực lại không phải thật.
Nguyên nhân chân chính của kỳ tích này, chính là Lục Lục, Vân Dương để Lục Lục cẩn thận phân biệt tư chất của mỗi người, sau đó lựa chọn công pháp trúc cơ phù hợp nhất, sau đó lại dựa trên đặc điểm của mỗi người, truyền thụ đao pháp kiếm pháp thích hợp nhất…
Riêng chuyện này đã có thể giúp đám nhỏ làm ít công to, chớ nói chi trong quá trình truyền thụ, Lục Lục còn bí mật phóng thích tinh thần lực, giúp đám nhỏ ghi nhớ, càng có năng lực suy một ra ba, nghe một lại hiểu mười.
Nhưng điểm này liên quan tới bí mật lớn nhất của Vân Dương hắn, không thể nói ra cho Đổng Tề Thiên.
- Kỳ thực ngươi có thể sử dụng ngọc giản ghi lại, sau đó trực tiếp để ngọc giản truyền vào trong thức hải đám nhỏ, như vậy chẳng phải càng đỡ tốn công hơn sao?
Đổng Tề Thiên hỏi.
- Đỡ tốn thời gian, thường đồng nghĩa với việc khó mà đạt tới hiệu quả tốt nhất, thực sự làm như thế, rất dễ tạo thành tình huống cơ sở không bền vững, nhận biết thiếu hụt.
Vân Dương nói:
- Bởi như vậy, chẳng khác nào còn chưa cạnh tranh, đã xuất hiện khác biệt cơ bản, hiện ta muốn cho bọn nó một cảm giác: Mỗi một bước tiến lên, đều cần dùng tới toàn bộ lực lượng mới làm được, mới có thể có thành tựu. Có như thế, đám tiểu quỷ này mới có thể càng liều mạng cố gắng, một đi không trở lại.
- Lấy thần thức đưa vào ngọc giản, không thích hợp cho tình huống trước mắt, phương thức thích hợp nhất trước mắt, chính là để bọn nó dùng cố gắng của mình thu hoạch cơ hội…
Vân Dương nói:
- Tại Cửu Tôn phủ, không tồn tại việc không làm mà hưởng, càng sẽ không có bất cứ chiếu cố đặc biệt nào, nhất định phải dùng cố gắng của bản thân mà thu hoạch lợi ích. Những kẻ không cố gắng, hoặc không đủ cố gắng, sẽ chỉ rơi vào kết cục bị đào thải.
Đổng Tề Thiên im lặng không nói.
Phương thức của Vân Dương có thể nói là tàn khốc cực đoan, thế nhưng chỉ những môn nhân đệ tử được dạy như vậy, trong tương lai, mới có thể hướng tới mục tiêu… đệ nhất!
Hơn nữa mỗi lần cạnh tranh đệ nhất, phía sau vẫn có một đám người tâm cao khí ngạo không cam rớt sau, dưới không khí cạnh tranh như vậy, coi như không muốn tiến bộ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Ngươi không lo bọn hắn sẽ tự tương tàn lẫn nhau sao?
Đổng Tề Thiên bỗng nhiên hỏi, đi thẳng vào quan khiếu yếu hại.
- Ta không hề lo chuyện đó, tiếp tục như vậy, chuyện tương tàn sẽ tất có xảy ra, tuy nhiên thực đến lúc đó, giết gà dọa khỉ là được!
Vân Dương lạnh nhạt nói:
- Hiện tại đề cao quy định thiết hạn, xa xa kém việc đến lúc xảy xa việc mà đưa ra trừng phạt.
Đổng Tề Thiên im lặng hồi lâu.
Một hồi lâu sau, Đổng Tề Thiên nhẹ nhàng thở dài:
- Ta thực muốn nhìn xem, đệ tử được ngươi dạy như vậy, mười năm trăm năm sau… sẽ tạo nên cục diện thế nào, là chói lọi hay tàn lụi.
Vân Dương mỉm cười:
- Ta cũng muốn biết.
Mười chín đứa nhỏ, tất cả đều đã về phòng luyện công tiềm tu. Mỗi người đều dùng trạng thái chuyên cần nhất mà khổ luyện, có người ngồi, có người nhíu mày trầm tư, có người chuyên cần luyện tập thân pháp kiếm pháp…
Mỗi người một việc, nhưng tất cả đều có một tinh thần, toàn lực ứng phó, không chút dư lực.
Điểm này, bất luận của nào cũng có thể thấy được.
Mới chỉ nửa canh giờ, mặt đất phòng luyện công đã loang lổ đầy mồ hôi, ướt thành cả mảng.
Vân Dương nhìn qua một lát, không nói một câu, trực tiếp quay người rời đi, hành động này, càng tạo thêm áp lực cho đám nhỏ.
Tiền Đa Đa đứng bên hỏi:
- Làm như thế, có hơi quá đáng hay không a? Nếu chẳng may có… người không chịu nổi áp lực như vậy thì sao?
Vân Dương quay đầu nhìn hắn đầy kỳ quái:
- Không chịu được thì đào thải… ngay cả chút áp lực như thế cũng không chịu nổi, như vậy còn có thể làm được gì? Ta thu nhận đệ tử để truyền thụ, chứ không phải thu hài tử để làm bảo mẫu.
Khôn mặt tròn trịa của Tiền Đa Đa run rẩy:
- Quá tàn khốc… ta thực may mắn, không phải là đệ tử của ngươi…
Vân Dương hừ một tiếng, mắc liếc nhìn Tiền Đa Đa:
- Tiền đại tổng quản… khi Cửu Tôn phủ uy lâm thiên hạ, Cửu Tôn đều đạt tới tu vi siêu phàm nhập thánh… nếu tu vi đại tổng quản còn dừng lại phía sau, xa xa không kịp, như vậy ngươi biết đó.
Sắc mặt tiểu mập mạp lập tức trắng bệch:
- Đại ca, đừng đùa ta chứ…
- Đùa? Ngươi cho rằng ra đang đùa với ngươi sao? Thực đến lúc đó, coi như ta không bãi miễn ngươi, chính ngươi còn mặt mũi làm tiếp sao? Nếu ngay cả đồ tử đồ tôn đều có tu vi vượt ngươi… ngươi còn mặt mũi làm đại tổng quản cả Cửu Tôn phủ sao?
Vân Dương nghiêng mắt nhìn Tiền Đa Đa, không nói thêm lời nào nữa.
Tiểu mập mạp nghiêm túc tự hỏi, sắc mặt lập tức trở nên khẩn trương.
- Không sai, nếu thực sự đến lúc đó… ta còn mặt mũi gì chiếm vị trí đại tổng quản… không được, ta cũng phải tranh thủ tu luyện, coi như không thể bước đến đỉnh phong, chí ít cũng không thể bị bỏ quá xa!
…
- Nhưng coi như có dùng áp lực như vậy để dạy dỗ, trận tranh đoạt Thiên Vận kỳ nửa năm sau, cũng nhất định không thể đuổi kịp a.
Đổng Tề Thiên nói:
- Ngươi còn có dự định nào khác sao?
- Sao lại không đuổi kịp? Ta lựa chọn khai phủ lúc này, chính mà muốn bắt lấy kỳ tranh đoạt nửa năm sau, lấy được Thiên Vận kỳ.
Vân Dương nhìn linh khí ngày càng nồng đậm trong Cửu Tôn phủ, khẽ thở dài:
- Sau một tháng, các loại đan dược tăng tu vi, còn cần Đổng lão luyện chế một lần nữa.
- Được.
Đổng Tề Thiên thầm thấy thú vị, đáp ứng rất thoải mái.
…
Vân Dương cùng Giang Lạc Lạc đánh cược, tự nhiên là Vân Dương thắng.
Việc sau đó, Giang Lạc Lạc tự tới chúc mừng:
- Chúc mừng đại ca, cược thắng ta rồi a.
Khóe miệng Vân Dương khẽ giật giật, nở nụ cười hòa ái:
- Thắng thua chỉ là một trò chơi, nhưng ngươi lại là gia quyến thứ nhất của Cửu Tôn chúng ta, đại ca tự nhiên có lễ gặp mặt muốn tặng…
Giang Lạc Lạc nhảy cẫng lên:
- Ta muốn Tử Cực Thiên Tinh!
Vân Dương: “…”
Vốn muốn đem Tử Cực Thiên Tinh cho ngươi làm lễ gặp mặt, ngươi thắng là ngươi được, ngươi thua thì là ta thưởng, nhưng giờ ngươi thua mà còn đòi công khai như thế, trên đời có lý như thế sao?
Lạc Đại Giang đứng mọt bên, á hự không nói nên lời.
Vân Dương đua Tử Cực Thiên Tinh, lại nhịn không được mà thở dài:
- Đại Giang, mặc dù bản thân ngươi trung hậu thành thực, nhưng tìm được một thê tử như thế, cả đời này, tuyệt không lo phải chịu thiệt thòi.
Lạc Đại Giang hư hự:
- Lão đại… cái này, đều là mệnh a.
Vân Dương lập tức hết phiền muộn, nhịn không được mà cười ha ha.