Bảy người còn lại trầm mặc.
Sử Vô Trần nói:
- Ý Lão đại, các ngươi còn không rõ sao? Giữ bí mật, có lẽ sẽ là một loại tổn thương với hai huynh đệ khác, thế nhưng… nói ra chưa hẳn đã không phải là tổn thương càng lớn hơn. Chẳng lẽ điểm này, các ngươi cũng không thấu?
Đám người trầm mặc nữa ngày, chợt cùng nhau thở dài.
Sử Vô Trần nói không sai.
Nếu nói chuyện hôm nay với hai người kia, bất kể là với Bình Tiểu Ý hay là Quách Noãn Dương đều là tổn thương cực lớn.
Tất cả mọi người đều có quyền lợi này, duy chỉ hải người bọn hắn không có.
- Chúng ta có thể cân nhắc một chút, làm chuyện gì đó để bồi thường cho hai người Tiểu Ý, tối thiểu cũng phải để tu vi hai người bọn họ đuổi kịp chúng ta. Lúc này, cần phải suy nghĩ cho huynh đệ một chút, càng phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, mà không phải mù quáng chấp nhất nghĩa khí giang hồ, nghĩa khí thực sự, không phải như vậy.
Sử Vô Trần hừ một tiếng, trầm giọng nói.
Bảy người vui lòng phục tùng, đồng thời nói:
- Nhị ca nói rất đúng.
Sử Vô Trần gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, lại nghe được tiếng Vân Dương truyền đến:
- Vô Trần.
Sử Vô Trần ừ một tiếng, cẩn thận chú ý.
- Hiện tạ đang nói chuyện với một mình ngươi, những người khác đều không nghe thấy.
Vân Dương nói:
- Ngươi chớ lên tiếng, tránh tiết lộ thiên cơ.
Sử Vô Trần gật gật đầu, càng thêm kinh ngạc, hóa ra còn có thể nói chuyện riêng.
- Chuyện của Thiên Tàn Thập Tú, hiểu biết của ta cũng chỉ có hạn, cơ bản đều là từ ngươi giới thiệu.
Vân Dương nói:
- Cho nên, chuyện của các ngươi sau này, ăn ở cảm xúc tình nghĩa thế nào, đều cần ngươi tốn tâm sức chú ý.
- Ta hy vọng có thể cùng các ngươi làm huynh đệ cả đời, không phải chỉ là hợp tác trong thời gian ngắn.
Vân Dương nói:
- Vô Trần, nhiệm vụ của ngươi tương đối gian khổ, gánh nặng đường xa.
Sử Vô Trần cảm thấy một tòa núi trách nhiệm ép lên người, trong lúc nhất thời thấy lòng nặng trĩu:
- Lão đại yên tâm, có Sử Vô Trần ta ở đây, đám huynh đệ chúng ta, tuyệt không xuất hiện tình trạng chia cắt!
- Vậy ta an tâm.
Vân Dương dặn dò:
- Sau này bất luận là gặp chuyện gì, nhất định phải nghĩ đến các huynh đệ của ngươi, nhất là tâm tình của từng người, ngươi không chỉ có kiếm, còn có chúng ta, tuyệt đối không được quên…
- Ta hiểu, nhất định sẽ không quên.
Sử Vô Trần nghiêm túc đáp ứng.,
Vân Dương không nói thêm gì nữa, cảm giác lo lắng cũng buông xuống.
Dựa theo lời Đổng Tề Thiên, Sử Vô Trần mới chỉ vào đường rẽ, cách cái gọi là Kiếm Ma không đường về, chân chính chỉ có kiếm, không còn gì khác vẫn còn khoảng cách tương đối.
Nếu tiếp tục để hắn đi tiếp, tất sẽ có một ngày, bước lên con đường chấp ma.
Nhưng nếu, từ giờ trở đi để hắn phụ trách mảng tình cảm huynh đệ, trải nghiệm tình nghĩa huynh đệ, như vậy dù muốn lạc lối, dù muốn chỉ còn mỗi kiếm, cũng sẽ bị “huynh đệ” kéo về.
Dù sao Sử Vô Trần ngươi là Thứ Tôn, là nhân vật số hai trong Cửu Tôn, chuyện lớn như này, không để ngươi chịu trách nhiệm thì còn có thể giao cho ai?
Chỉ cần có phần ràng buộc này, dù Sử Vô Trần muốn theo con đường tuyệt tình, tương lai cũng tuyệt không thể đi!
…
Đổng Tề Thiên cảm nhận linh khí biến động một cách vi diệu.
Linh khí nơi đây vốn đã dị thường nồng đậm, lần này lại đột nhiên tăng vọt thêm gấp đôi! Thậm chí trong tông mông Cửu Tôn phủ, còn có một sợi tử khí quanh quẩn lưu động trên không trung.
Mặc dù tử khí rất nhỏ yếu, cơ hồ không thể cảm nhận được, thế nhưng Đại Đạo chi khí này lại là tồn tại chân thực, lọt hết vào trong mắt Đổng Tề Thiên.
Đổng Tề Thiên nóng lòng điều động thần thức kiểm tra, đã thấy sợi tử khí kia lập tức phân tán, không còn tìm được nữa.
Thế nhưng Đổng Tề Thiên lại phát hiện một sự thật kinh hãi khác, đó chính là tử khí vốn có định số, trong Cửu Tôn phủ có bao nhiêu người, liền có bấy nhiêu tia tử khí.
Mỗi một tia tử khí, đều tìm tới từng người một, lặng yên dung nhập vào trong.
Vô số đệ tử Cửu Tôn phủ, không ai cảm giác được khác thường, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn một chút, nhưng căn bản không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Thế nhưng, đám cao giai tu giả lại như được thể hồ quán đỉnh, cả người hiện lên một cỗ khiếp sợ không tên.
Cái này, có chuyện gì xảy ra?!
Trong số đó, Đổng Tề Thiên có cảm giác rõ rệt nhất.
Vào thời khắc này, hắn nhạy cảm phát hiện kinh mạch gân cốt toàn thân giãn ra không ít, tạp chất tích lũy bao năm trong kinh mạch, theo tử khí nhập thể, ẩn ẩn có chút ba động.
Mà tu vi của hắn, cũng bởi một sợi tử khí này, mà bước thêm một bước nhỏ.
Lấy tu vi thực sự của Đổng Tề Thiên, một bước nhỏ này của hắn cơ hồ có thể so với mười năm khổ tu của đám Thiên Tàn Thập Tú.
- Rõ ràng chỉ là một tông môn vừa mới thành lập, hơn nữa còn chưa có Thiên Vận kỳ tăng vận khí, tại sao lại có thể thu được Đại Đạo chi khí?
Đổng Tề Thiên kinh ngạc ngồi bệt xuống:
- Đại Đạo chi khí, chí ít cũng phải là môn phái cấp Điện… không, coi như môn phái cấp Điện, cũng không hẳn có…
Thàn thức của hắn nháy mắt liền phân tán ra ngoài, quét sạch toàn bộ Cửu Tôn phủ, muốn xác nhận tình huống.
Vừa nhìn xuống, hắn liền giật nảy cả mình.
Trong thần thức của hắn, rõ ràng có thể cảm ứng được, tia nhỏ Đạo Đạo chi khí, đang dần dần quán trú vào thân thể mỗi đứa nhỏ trong Cửu Tôn phủ.
Mà những đứa nhỏ này, từ giờ trở đi, chẳng khác nào đều có một viên hạt giống đại đạo!
Tương lai có thể nảy mầm mọc rễ hay không thì còn phải trông vào cơ duyên cá nhân, thế nhưng chung quy cũng đã có hạt giống!
Chỉ riêng điểm này, đã bước trước đệ tử các môn phái trong thiên hạ một bước dài!
Hạt giống đại đạo, đâu phải thứ có thể tùy tiện lấy được?
Phàm là người có cơ duyên này, có ai không phải trải qua thiên tân vạn khổ, trăm ngàn năm nghịch thiên tu luyện, mới có thể cướp lấy một tơ nhỏ trong Thiên Đạo, thành công đâm lộc nảy mầm, trở thành cường giả đỉnh phong đương thế?
Hoặc có thể nói: Ngươi có hạt giống đại đạo, chưa chắc có thể trở thành cường giả tuyệt thế, thế nhưng nếu ngươi không có hạt giống đại đạo, vậy ngươi nhất định không thể trở thành cường giả tối đỉnh!
Thế nhưng… đám môn nhân Cửu Tôn phủ hiện giờ, tùy tiện một đứa đều đạt được dễ như trở bàn tay!
Ngay cả Đổng Tề Thiên cũng thầm khiếp sợ, số Đại Đạo chi khí này nhanh chóng dung nhập rồi biến mất, rốt cục không ai có thể cảm giác được hơn nó nữa!
Thế nhưng, cũng vì thế, kinh hãi trong lòng Đổng Tề Thiên lại càng như dấy lên kinh đào hải lãng, ngày càng khó kìm nén!
Hắn nhịn không được mà tự hỏi bản thân.
- Đưa ta nhốt hơn bốn ngàn năm, lại cho ta ra ngoài nhìn thấy một môn phái như vậy, cuối cùng là… thiên ý, hay là người làm? Là trắc trở? Hay là cơ duyên?!
- Từ xưa đến nay, chưa từng có môn phái như vậy xuất hiện qua?
- Trọn vẹn mấy ngàn đệ tử có được hạt giống đại đạo! Môn phái như vậy, phải nghịch thiên tới cỡ nào a?!
- Ta có thể đứng trong môn phái này, là nhất thời may mắn, hay là mệnh đã định lượng?!