Ta Không Thành Tiên

Chương 199: Bọ Ngựa, Tạ Bất Thần

"Cuối cùng cũng ổn rồi."

Cảnh tượng vừa rồi quả thực làm Tả Lưu nhìn mà toát mồ hôi, trái tim suýt nữa không chịu nổi.

Như Hoa công tử cũng có cảm nhận như vậy, có điều sau khi nhìn Tạ Bất Thần một cái liền phi thân tới, thuận miệng nói: "Có điều dường như mới tách ra một lát, sức chiến đấu của Kiến Sầu đạo hữu lại tăng lên một đoạn rồi".

Bọn họ không phải chưa thấy Hồng Nhật Trảm của Kiến Sầu, có thể nói đây là chiêu mạnh mẽ nhất của Kiến Sầu nếu không tính Phong Lôi Dực Đế Giang.

Lúc trước thấy Kiến Sầu sử dụng còn có một chút trúc trắc, nhưng vừa rồi bọn họ tận mắt thấy Kiến Sầu vung búa chém xuống, không ngờ lại trót lọt thuận lợi như mây trôi nước chảy, chiếc búa nặng nề lại như rất nhẹ nhàng.

Vị đạo hữu này đúng là càng ngày càng khó chơi.

Nụ cười trên mặt Như Hoa công tử sâu thêm một phần, trong lúc nói chuyện đã vượt qua trận pháp hoàn toàn bị hủy hoại, bay qua bên cạnh Tạ Bất Thần, nhanh chóng hạ xuống gần Kiến Sầu.

"Kiến Sầu đạo hữu không sao chứ?"

"Ta không sao".

Bàn tay Kiến Sầu đỡ sau gáy Lục Hương Lãnh, cẩn thận đặt nàng xuống.

Lúc này Lục Hương Lãnh hai mắt nhắm nghiền, dường như đã ngất đi.

Vừa rồi còn ổn lắm cơ mà?

Như Hoa công tử nhìn Lục Hương Lãnh, lập tức nhíu mày: "Sao thế?"

Tả Lưu và Hạ Hầu Xá cũng nhanh chóng hạ xuống, đừng quanh Kiến Sầu: "Chuyện này..."

"Ta đã kiểm tra rồi, không có gì trở ngại, chỉ là kiệt lực ngất đi thôi".

Kiến Sầu lấy ra một viên đan dược trắng như tuyết từ trong túi càn khôn, cho vào trong miệng Lục Hương Lãnh, lại đưa tay kiểm tra lần nữa.

Dược lực nhanh chóng lan ra trong cơ thể Lục Hương Lãnh, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bình phục lại được.

Kiến Sầu yên tâm, nói với mọi người: "Không có vấn đề gì, nàng chống đỡ trận pháp nên kiệt sức, vừa rồi ta vừa cứu lên, nàng liền ngất đi. Thương thế trên người đều không nặng, có điều linh lực trong thân thể cạn kiệt, ta đã cho nàng nuốt một viên đan dược, một lát nữa sẽ tỉnh lại".

Lục Hương Lãnh sắc mặt trắng bệch nằm trên một chỗ bằng phẳng tạm coi như khô ráo, nhắm chặt mắt, đã mất ý thức. Mái tóc dài óng ả như thác nước buông xõa trên mặt đất, có chút bừa bộn.

Y bào vốn màu trắng nhạt cũng dính nước bùn, đâu còn có phong thái của dược nữ khi xưa?

Tả Lưu lúc trước được Lục Hương Lãnh cứu, bây giờ nhất thời yên lặng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Ngập ngừng một hồi lâu, hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói.

Kiến Sầu không cần quay lại cũng biết trong lòng hắn chắc chắn rất phức tạp. Nàng đưa tay ra, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua gạt bỏ hết nước bùn, vạt áo Lục Hương Lãnh lại biến thành màu trắng nhạt sạch sẽ. (Hình như LHL trắng tinh, KS mới trắng nhạt chứ nhỉ? - ND"

"Chúng ta đồng hành tới giờ, chính là đồng đội, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện rất bình thường. Ngươi tu vi hơi thấp, Hương Lãnh đạo hữu cứu ngươi cũng là nên".

Tả Lưu vốn không môn không phái, lúc đầu tu luyện chính là mua bừa một quyển sách cũ, chính là công pháp bình thường nhất trên Thập Cửu Châu, sau đó đánh bậy đánh bạ thế nào cũng thành công luyện khí trúc cơ.

Trong Hắc Phong Động, hắn cũng coi như là có vài phần kì ngộ.

Sau khi ra ngoài không lâu lại gặp may thế nào mà kết đan một cách thần kì, đến bây giờ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.

Không cha không mẹ, không môn không phái, trên thế gian không có gì vướng bận.

Đột nhiên có người cứu mình, còn có đồng đội, Tả Lưu vẫn chưa quen lắm, nhưng nghe câu này của Kiến Sầu lại cảm thấy trong lòng ấm áp.

Hắn không nhịn được mạnh miệng lẩm bẩm: "Ta không nói, sư tỷ làm sao biết ta nghĩ gì... Ta có cảm động gì đâu..."

Kiến Sầu quay lại nhìn hắn.

Như Hoa công tử quay lại xem hắn.

Hạ Hầu Xá cũng lặng lẽ liếc hắn.

Thế là Tả Lưu vội vã tự tát một cái: "Ta nói vớ nói vẩn, ta khẩu thị tâm phi, ta biết sai rồi!"

Thấy hắn như vậy, mấy người mới như cười như không.

Tình cảnh hết sức khôi hài.

Kiến Sầu không nhịn được cười một tiếng.

Lúc này Lục Hương Lãnh nằm dưới đất, nàng nửa ngồi bên cạnh, ba người Như Hoa công tử, Hạ Hầu Xá, Tả Lưu thì đứng sau lưng nàng, trở thành nửa vòng tròn.

Thoạt nhìn...

Dường như đích xác là một nhóm người rất hòa hợp.

Tạ Bất Thần đứng xa xa nhìn, một lát sau mới hạ xuống.

Kiến Sầu đương nhiên nhìn thấy hắn, nét cười trên môi nhạt đi một chút, nói: "Tạ đạo hữu cũng tới rồi, bây giờ Hương Lãnh đạo hữu đã không có gì phải lo, chúng ta liền ở đây nghỉ ngơi một lát, nhân tiện nói qua tình hình ẩn giới".

Tạ Bất Thần gật đầu một cái, không có ý kiến gì.

Đám Như Hoa công tử không ai rõ quan hệ của hai người này bây giờ là thế nào, không tiện xen miệng, càng huống chi Kiến Sầu nói cũng hợp ý bọn họ, vì thế liền lập tức tìm chỗ khô ráo ngồi xuống.

Kiến Sầu tùy ý ngồi bên cạnh Lục Hương Lãnh.

Như Hoa công tử trên mặt mang nụ cười ung dung quý phái, trải xuống đất một lớp hoa thơm không biết lấy ở đâu ra, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.

Hắn quay sang thấy Kiến Sầu đang nhìn mình bằng ánh mắt một lời khó nói hết, liền hỏi: "Ngươi cũng muốn à?"

"Đa tạ hảo ý!"

Nhưng không cần.

Kiến Sầu ngồi xếp bằng xuống, vạt áo trùm trên đầu gối, bên trên còn có vết máu lờ mờ, có máu của chính nàng, có máu của đối thủ.

Tả Lưu suy nghĩ một lát, cũng ôm quyển sổ ngọc ngồi xuống bên cạnh Kiến Sầu: "Ta ngồi gần Kiến Sầu sư tỷ cho an toàn".

Hạ Hầu Xá yên lặng ngồi xuống bên cạnh Tả Lưu.

Còn lại chỉ có Tạ Bất Thần còn đứng hơi xa.

Kiến Sầu thoáng nhìn hắn, không nóng không lạnh, giọng nói rất bình thản: "Tạ đạo hữu, mời ngồi!"

Trên mặt đất có một ít cỏ khô, vị trí còn trống nằm ở giữa Tả Lưu và Hạ Hầu Xá.

Tạ Bất Thần chậm rãi đi tới, nhìn nàng một cái, không nói một lời, cũng chậm rãi ngồi xếp bằng xuống.

Thương thế trên người hắn đích xác rất nặng, có điều động tác tung vạt áo bào ngồi xuống vẫn lộ ra một sự nhã nhặn rất tự nhiên.

Nguy cơ trùng trùng không ngăn được vẻ ung dung của hắn, vết thương đầy người dường như cũng không khiến phong độ của hắn suy giảm chút nào.

Chỉ là có chút yên lặng.

Tạ Bất Thần dáng vẻ chật vật, lại có vẻ mặt lạnh nhạt nhất.

Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy cảnh này thực ra rất khôi hài.

Bất kể là cô đảo nhân gian hay là đại địa Thập Cửu Châu, đại đa số thời gian, Tạ Bất Thần đều là con cưng của trời.

Hầu phủ có vàng ngọc đầy nhà, hắn thân là tam công tử, lúc xuất hành thường có người tiền hô hậu ủng, tất cả mọi công việc đều được người trong phủ sắp xếp thỏa đáng.

Sau đó đến Thập Cửu Châu, hắn cũng là đệ tử chân truyền của Hoành Hư chân nhân Côn Ngô, luôn luôn ăn trên ngồi trước.

Nghĩ lại cặn kẽ, sau khi hầu phủ bị sụp đổ, những ngày chạy nạn đó có lẽ là quãng thời gian khổ sở nhất của hắn.

Bây giờ nàng còn nhớ, nàng kéo hắn lên một chiếc xe ngựa thuê được rồi thoát khỏi kinh thành.

Trên chiếc xe ngựa đó có nhiều bụi, đó là một chiếc xe ngựa cũ nát, chủ xe bình thường cũng không lau chùi cho nên không hề sạch sẽ.

Kiến Sầu thu xếp xong xuôi, vén rèm xe lên, liền nhìn thấy Tạ tam công tử yên lặng nhìn lớp bụi trên xe.

Kiến Sầu cho rằng hắn thân phận sang quý, bình thường luôn ăn ngon mặc đẹp, bây giờ không chịu ngồi lên chiếc xe bẩn như vậy, vì thế nàng định lau sạch bụi đi.

Hắn lại trầm giọng nói không cần.

Tạ Bất Thần, lúc đó vẫn là Tạ Vô Danh, quay đầu sang nhìn nàng, lần đầu tiên lộ ra một nụ cười sau ba ngày âm trầm kìm nén.

Đó là một nụ cười nặng nề, nói không rõ ý nghĩa.

Trong cuộc sống sau đó, Kiến Sầu không còn nhìn thấy một Tạ Bất Thần được cưng chiều từ nhỏ nữa, ngược lại hắn thậm chí còn có thể nhẫn nại hơn cả những người đã quen kham khổ trong phố phường, không bao giờ than vãn, không khi nào quát mắng, cũng không hề suy sụp.

Hắn trở nên trầm lặng, hắn chú ý đến tin tức về vụ án Tạ hầu phủ, hắn đi qua giữa những người đang bàn tán về tung tích của hắn.

Đó là một sự nhẫn nại thấm đẫm máu tươi, một sự điên cuồng ấp ủ trong kìm nén.

Kiến Sầu từng gặp hắn đứng ngóng nhìn bên cửa sổ trong đêm tối không trăng không sao, lại không nói một lời.

Mỗi lần như thế nàng lại cảm thấy trong lòng khó chịu, đứng ở phía sau nhìn hắn, lại lặng lẽ tắt đèn đi, để mặc một mình hắn đứng, suy tư.

Lòng phụ nữ luôn tương đối mềm mại.

Ngoài tình yêu cũng luôn có rất nhiều những tình cảm khác đan xen hỗn tạp.

Thế là tình cảm của họ đối với người nào đó liền chậm rãi tăng lên, phức tạp, khó có thể rạch ròi, cuối cùng biến thành sự ràng buộc không thể thoát ra.

Gặp nhau trong hầu phủ là nhất thời rung động, nắng xuân gặp tuyết trắng, hắn nhã nhặn cơ trí, nàng mộc mạc nhạy bén.

Trên đường mai danh ẩn tích với muôn vàn đau khổ thì biến thành khắc cốt ghi tâm, là lặng yên kề vai sát cánh, là chăm sóc và chờ đợi lẫn nhau, là nàng chu đáo quan tâm, hắn ẩn nhẫn và khát vọng.

Tạ Bất Thần không còn là tam công tử tôn quý của hầu phủ ngày xưa, vùi mình vào đầm lầy phố phường, không còn khách khứa đầy phủ, chỉ có những bữa cơm rau dưa trong căn nhà nhỏ.

Khi đó, Kiến Sầu cho rằng cuộc sống như thế cũng rất tốt.

Mưa gió sẽ đến, nhưng dù sao cũng còn chưa đến.

Có điều ai cũng không ngờ, cuối cùng lại là kết quả như vậy.

Dù thế nào, anngf cũng đã từng yêu người trước mặt này.

Những gì tốt đẹp trước kia, Kiến Sầu không bao giờ phủ nhận, cũng vĩnh viễn sẽ không quên. Còn những gì xấu xí hiện nay, nàng càng sẽ không trốn tránh, cũng sẽ không để mặc nó tiếp tục thối rữa.

Có lẽ là suy nghĩ miên man, Kiến Sầu có một chút phân tâm.

Lúc nàng bừng tỉnh lại, Như Hoa công tử vừa mới nói được một lát.

"Cho nên lúc chúng ta đi vào liền gặp gã Tống thiếu tông chủ đó. Ta nhìn kẻ này không vừa mắt lắm, chính tà gặp nhau dù sao cũng phải chiến một trận mà".

Chiếc quạt giấy có hình hoa mẫu đơn đỏ rực che bên môi hắn khiến nụ cười vô tội càng trở nên ngứa mắt.

Tả Lưu gật đầu, sau đó thở dài: "Đáng tiếc cuối cùng vẫn để hắn trốn mất".

"Trốn rồi?"

Kiến Sầu nghe vậy hơi nhướng mày, nhớ lại từ lúc đi vào đén giờ, những bố trí hoặc hữu ý hoặc vô ý của nàng trên đường.

Nụ cười bên môi sâu hơn, nàng nói lạnh nhạt: "Trốn thì trốn thôi, hắn cũng rất đáng thương..."

Đáng thương?

Tả Lưu rất kinh ngạc, suýt nữa không nhịn được mở miệng hỏi vì sao.

Nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt thương xót đầy dối trá của Kiến Sầu, không biết tại sao đột nhiên lại rùng mình một cái, trong đầu lập tức hiện ra một hình ảnh...

Đầu con đường bạch ngọc, bên rìa vực sâu, Kiến Sầu vung tay, sáu trận bàn bay ra.

Thát thập nhị sát liên hoàn trận.

Trời ạ!

Tả Lưu suýt nữa bị hình ảnh này làm nghẹn họng, trợn to mắt nhìn Kiến Sầu: "Kiến Sầu sư tỷ..."

"Ta làm sao?"

Kiến Sầu cười rất vô tội.

Khi đó nàng không đuổi theo Tống Lẫm cũng có nguyên nhân.

Tả Lưu vô cùng đau đớn đấm đầu gối mình: "Mặt người dạ thú, mặt người dạ thú!"

Kiến Sầu nghe vậy nhắc lại một câu đã nói lúc trước: "Quá khen!"

Tâm không thẹn, nàng không có gì phải ngại.

Đường bạch ngọc chính là con đường tất cả mọi người phải đi qua để ra khỏi ẩn giới, Kiến Sầu lại bày sẵn thất thập nhị sát liên hoàn trận hung tàn ở đó.

Khi đó bọn họ còn hỏi dụng ý của Kiến Sầu, kết quả là nàng không mặn không nhạt đáp một câu là để phòng khi cần dùng đến.

Ai có thể ngờ được, lời này của nàng mới nói ra được bao lâu mà bây giờ đã thành hiện thực rồi?

Nhớ lại Tống Lẫm lúc trước thật là kiêu ngạo, thật là oai phong, thật là đắc ý?

Ha ha...

Bấm đốt ngón tay tính toán, chỉ sợ hắn đã đến đường bạch ngọc rồi.

Trong lòng bốc khí lạnh vù vù, Tả Lưu không nhịn được thầm thắp cho vị Tống thiếu tông chủ nghe có vẻ rất lợi hại này một cây nến trắng.

Huynh đệ, ra đi thanh thản!

Khi đó mọi người đều nhìn thấy Kiến Sầu bố trí trận pháp trên đường bạch ngọc, người duy nhất không biết việc này chính là Tạ Bất Thần, nhưng bây giờ nghe mọi người nói chuyện, hắn cũng đoán được Kiến Sầu đã động tay chân trên đường. (Hình như lúc đó Tiểu Kim cũng thấy mà nhỉ? - ND)

Đang yên đang lành đi vào ẩn giới, cần gì phải động tay chân?

Thực ra Kiến Sầu chuẩn bị cho người nào, hắn không cần hỏi cũng biết.

Tạ Bất Thần ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt mang nét cười nhàn nhạt của Kiến Sầu.

Kiến Sầu không để ý tới hắn.

Nàng kể lại mọi chuyện đã gặp từ lúc vào ẩn giới tới nay, phần lớn đều xem như tỉ mỉ, những gì thấy trên đường, những linh thú gặp phải, đủ loại bất ngờ và nghi hoặc đều nói hết.

Chỉ có làm khó dễ Tạ Bất Thần là không kể lại.

Như Hoa công tử vốn vẫn tò mò về quan hệ giữa hai người này, Nhân Hoàng kiếm của Tạ Bất Thần ở trong tay Kiến Sầu, chuyện này mọi người đều biết, nhưng Kiến Sầu lại hoàn toàn không nhắc tới chuyện đó.

Tặc tặc...

Hắn như cười như không nhìn Kiến Sầu: "Hết rồi à?"

Kiến Sầu cũng nhìn hắn, bình tĩnh tự nhiên: "Hết rồi!"

Hay lắm!

Như Hoa công tử không nói nữa.

Từ chỗ Kiến Sầu chắn chắn là không khai thác thêm được gì nữa, thấy ánh mắt đối phương nhìn lại mình đã mang một chút hơi lạnh, Như Hoa công tử vô tình vuốt phải râu hùm, dứt khoát quay sang hỏi Tạ Bất Thần, cực kì hữu hảo lên tiếng: "Tạ đạo hữu và bọn ta tách ra sớm nhất, dường như cũng trải qua một phen kì ngộ?"

Bầu không khí lập tức trở nên kì lạ.

Kiến Sầu nhìn Như Hoa công tử một cái, sau đó mí mắt khép lại, dứt khoát nhắm mắt bắt đầu điều tức, không hề thấy hứng thú với đoạn đối thoại sắp diễn ra.

Như Hoa công tử không trêu chọc thành công, trong lòng không vui cho lắm, nhưng hắn cũng rất tò mò đối với những gì Tạ Bất Thần sắp nói ra.

Tạ Bất Thần và đám Như Hoa công tử không hề thân quen, có điều trên đường đi cũng có thể cảm thấy đây là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Hắn lạnh nhạt mở miệng: "Sau chuyện ngoài ý muốn ở hành lang bích họa, ta liền qua sông tối, bất ngờ gặp phải tu sĩ Sơn Âm tông, trên đường bạch ngọc giết một, trước lúc vào Ý Trịch Trục lại giết một nữa, đóng giả đối phương trà trộn vào trong đó. Không lâu sau khi ra khỏi Ý Trịch Trục liền gặp Kiến Sầu đạo hữu cải trang giả dạng, nhất thời không nhận ra, vì thế có một chút hiểu lầm".

"Cũng hết rồi à?"

Như Hoa công tử đã sắp không giữ nổi nụ cười nữa, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Tạ Bất Thần khẽ gật đầu một cái, không nói gì thêm.

Sắc mặt Như Hoa công tử trở nên rất đặc sắc.

Tả Lưu nhìn một cái đầy thông cảm, trong lòng lại sinh ra một cảm giác run sợ vô cớ: Bầu không khí thật là kì lạ...

Nhìn Kiến Sầu nhắm mắt ngưng thần, lại nhìn Tạ Bất Thần mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, hắn quả thực lo sợ hai người này sau chốc lát sẽ lại rút đao lao vào đánh nhau.

Không có biện pháp, trên đường đi hai người bọn họ đã để lại cho mọi người ấn tượng thật sự là quá đáng sợ.

Ngón tay vuốt ve cuốn sổ ngọc, Tả Lưu nhìn trái nhìn phải, mấp máy môi, lại có chút nhát gan, sợ một câu của mình lại đụng chạm vào bầu không khí đáng sợ này.

Hắn vặn vẹo người, lộ ra vài phần bất an khó nói.

Mí mắt Kiến Sầu nhếc lên, ánh mắt trong trẻo liền nhìn thẳng vào người Tả Lưu, không nhìn những người khác: "Tả Lưu đạo hữu có việc à?"

"Sao?"

Tả Lưu ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, không biết mình rốt cuộc nên mở miệng hay là không mở miệng.

Có điều...

Một chuyện không dễ gì suy xét ra được, bây giờ bắt hắn từ bỏ thì quả thực không cam lòng.

Tả Lưu cắn răng, nhìn Kiến Sầu, mở miệng nói: "Việc thì có, bất quá có chút mạo muội. Ta... ta muốn nhờ các vị đạo hữu, à ờ, cho ta mượn một giọt máu..."

"Máu?"

Kiến Sầu lập tức nghi hoặc.

Những người còn lại đều cảm thấy yêu cầu này có chút kì lạ, không hiểu cho lắm.

Tả Lưu sợ bọn họ hiểu lầm mình có tà thuật gì, vội vàng giải thích một hồi.

"Nói đơn giản là ta đã nghiên cứu ra một phương pháp, có thể dùng máu của tu sĩ, thông qua một pháp khí đặc biệt để liên hệ với bản lãnh của tu sĩ. Chẳng hạn như sử dụng đạo ấn nào đó phát động công kích, đây chính là một loại bản lãnh".

Mọi người gật đầu.

Tả Lưu nói tiếp: "Trong mấy ngày ở Côn Ngô, ta đã đến tàng kinh các tìm kiếm, thời thượng cổ quả thật có phép thuật, có thể thông qua bộ phận thân thể yêu thú thái cổ hoặc thượng cổ, hoặc là cốt tủy, máu tươi của chúng, suy diễn ngược lại đạo ấn bản mạng của chúng để tu sĩ sử dụng. Quyển sổ ngọc này chính là do ta tham khảo vạn pháp quy tông luân dùng trong phép thuật đó để chế tạo ra".

Nghe có vẻ lợi hại đấy!

Vừa nghe thấy đạo ấn bản mạng, vạn pháp quy tông luân, Kiến Sầu lập tức thấy hứng thú.

Phong Lôi Dực Đế Giang của Kiến Sầu chính là do Phù Đạo sơn nhân dùng vạn pháp quy tông luân tạo ra.

Trong số những người ở đây, không có ai hiểu rõ nguyên lí của thứ này hơn nàng.

Nàng tò mò hỏi: "Không phải là ngươi muốn suy diễn ngược đạo ấn đấy chứ?"

"Ta không có bản lãnh đó".

Đừng nói phép thuật đó đã thất truyền, cho dù Tả Lưu là kì tài ngút trời, có thể suy diễn ngược phép thuật thì cũng không nhất định có thể tu luyện được.

Tả Lưu cười hê hê mấy tiếng, lộ ra một nụ cười thô tục: "Nhưng ta có thể thông qua máu tươi để tạo ra một hóa thân của tu sĩ, nếu như thành công, hóa thân của tu sĩ này sẽ có thể phát ra một đòn tấn công mà tu sĩ đó đã từng tu luyện. Cho nên..."

"Có dễ thành công không? Uy lực thế nào?"

Trên đời này không có phép thuật dễ dàng như vậy, có khác nào là không làm mà hưởng?

Kiến Sầu lập tức nhìn ra vấn đề trong đó nên hỏi lại ngay.

Tả Lưu lập tức xụ mặt: "Ta còn chưa chém xong, Kiến Sầu sư tỷ đã vội vàng bóc mẽ rồi".

"Nói đi!"

Kiến Sầu không khỏi cảm thấy buồn cười.

Tả Lưu đành phải thành thật khai báo: "Tỷ lệ thành công phải xem vận may, tu vi của tu sĩ càng cao càng dễ thành công. Nhìn từ bản thân máu, máu trên người sẽ kém hơn máu ở đầu ngón tay, máu đầu ngón tay lại không bằng máu ở mi tâm, tốt nhất đương nhiên vẫn là máu ở tim. Còn tấn công phát ra đều chỉ dùng được một lần, phụ thuộc vào tu vi và máu, uy lực cơ bản từ một thành đến bốn thành của tấn công do tu sĩ thi triển".

Hừ!

Thế mà chém như đúng rồi!

Như Hoa công tử suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Bản lãnh này của ngươi có khác nào gân gà, ai lại có thể cho ngươi hai thìa máu từ tim hay sao?"

Tả Lưu đương nhiên cũng biết trong thời gian ngắn đúng là không thể, có điều cũng không ai cấm hắn tự sướng về chuyện tương lai.

"Hừ, biết đâu đấy. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tu sĩ đại năng cũng không biết ta có bản lãnh này, sau này bọn họ đánh nhau, ta sẽ ở bên dưới hứng máu, bọn họ còn có thể đánh ta hay sao?"

"..."

Giỏi thật, đã nghĩ ra cách sau này kiếm lợi như thế nào rồi cơ đấy.

Mọi người lập tức không nói gì nữa.

Trên mặt Tả Lưu lộ ra nụ cười mỉm cười, rõ ràng xem như một thanh niên khôi ngô nhưng lúc này lại lộ ra vẻ thô tục hết sức.

Kiến Sầu nhìn mà than thở, trong đầu hiện ra một hình ảnh.

Tu sĩ đại năng lên trời xuống đất, đánh nhau đất rung núi chuyển.

Trường kiếm xuất ra, máu thịt tung tóe, làm người ta không thể không chấn động, không suy nghĩ được gì khác nữa.

Phía dưới lại có một tên quái vật co đầu rụt cổ, nắm chặt nắm đấm, hai mắt phát ra ánh sáng hưng phấn.

"Đánh, đánh! Đâm mắt hắn! Chặt tay hắn! Đúng rồi! Ai da, đao pháp quá không chuẩn! Tốt tốt tốt, đánh tốt lắm!"

Sau đó liền thấy một bóng người lặng lẽ lần mò trên mặt đất, thu thập máu tươi từ trên trời rơi xuống...

Chỉ nghĩ đã thấy đau đầu rồi!

Kiến Sầu thật sự hoài nghi hình ảnh này sẽ trở thành sự thật, nhất thời không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng đưa tay bóp trán cắt ngang suy nghĩ của chính mình.

Thực ra suy nghĩ từ một góc độ khác, Tả Lưu nhìn có vẻ lưu manh nhưng lại có một sự chuyên cần kinh người, lần nào cũng có thể làm cho mọi người bất ngờ.

Nếu không phải mấy ngày nay đi cùng nhau, tính tình hắn đích xác là như vậy, không nhìn ra có vẻ gì là vờ vịt, sợ là mọi người sẽ phải nghi ngờ gã này là một cao thủ giả nai ăn thịt hổ.

Hóa thân do hắn tạo ra dường như chỉ có mấy thành sức tấn công của tu sĩ, nhưng lời này của Tả Lưu thật sự chưa nói sai, biết đâu được ấy.

Vạn nhất một ngày nào đó hắn thật sự gặp may, lấy được một giọt máu của tu sĩ đại năng thì sao?

Tu vi của tu sĩ, đến giai đoạn sau, mỗi khi vượt qua một tầng, sức mạnh đều tăng vọt mấy lần, thậm chí là mấy chục lần. Một tu sĩ Nguyên Anh kì cho dù chỉ còn lại ba thành sức mạnh cũng có thể thoải mái giết chết một tu sĩ kim đan.

Nếu có đầy đủ "nguồn máu", Tả Lưu sẽ trở thành một tên biến thái nghịch thiên.

Nàng định thần lại, bình tĩnh mở miệng nói: "Nếu ngươi có phép thuật này thì đúng là đáng thử. Máu trong tim ta cho không nổi, có điều máu mi tâm thì không vấn đề gì".

Kiến Sầu vừa nói vừa đưa tay lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Đầu ngón tay lành lạnh vuốt qua mi tâm, liền có một giọt máu đỏ tươi chảy ra, nằm trên bụng ngón tay nàng.

Kiến Sầu nhìn về phía Tả Lưu.

Tả Lưu quả thực không ngờ nàng lại quyết đoán nói cho là cho ngay như vậy.

Hắn ngẩn ra một lát mới vội vàng mở quyển sổ ngọc ra, nhanh chóng lật đến tờ có tên họ Kiến Sầu: "Quyển sổ ngọc này là pháp khí ta làm ra bằng cách tham khảo ấn phù của vạn pháp quy tông luân trong sách cổ, sư tỷ cho giọt máu vào đây là được".

Quyển sổ ngọc toàn bộ có màu xanh, cực kì ấm nhuận.

Có điều khi Tả Lưu bỏ tay ra, mọi người liền thấy rõ trên quyển sổ có vô số đường nét ngang dọc như là nhiều con sông nối lại với nhau.

Kiến Sầu chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra vài phần đặc điểm của vạn pháp quy tông luân.

Nàng nhẹ nhàng búng tay, giọt máu đó liền rời khỏi ngón tay nàng, tách một tiếng rơi chính xác vào trang có hai chữ Kiến Sầu.

Xẹt!

Trên chất ngọc màu xanh lập tức lóe lên ánh sáng tím đậm, trong nháy mắt lại có vô số kí hiệu màu vàng lấy một giọt máu tươi này làm trung tâm lan rộng ra cả quyển sổ.

Tuyệt đẹp!

Cả Kiến Sầu cũng không khỏi hoa mắt một lát.

Những kí hiệu từ giọt máu lan rộng ra xung quanh rồi lại một lần nữa hội tụ cùng nhau, ngưng kết thành một ấn phù.

Màu sắc đỏ vàng, ánh sáng thấp thoáng, hình dạng như mây mang sét.

Rất đơn giản, lại cũng rất đẹp.

Thế này chắc là thành công rồi?

Kiến Sầu nhìn về phía Tả Lưu, lại thấy ánh mắt hắn không đúng lắm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, còn có một chút hoảng hốt.

"Ai... Ai nhèo ta một cái đi..."

Thật sự thành công rồi?

Còn thành công ngay lần đầu?

Quả thực không thể tin được!

Tả Lưu kích động lệ nóng tràn mi: Trời ơi, lần trước hắn cũng lấy máu mi tâm, thử đến lúc chính mình sắp thiếu máu mới thành công một lần!

Tại sao đến phiên Kiến Sầu sư tỷ, quyển sổ ngọc này lại biến thành ngoan ngoãn, trở nên nghe lời như vậy?

Trong việc này cũng có đãi ngộ khác nhau hay sao?

Hắn gào thét trong lòng, cả người vẫn ở trng trạng thái ngây ngốc.

Đám Kiến Sầu chỉ nghĩ là hắn thấy ấn phù xuất hiện nên có chút kích động chứ không hè nghĩ nhiều như thế.

Như Hoa công tử phe phẩy quạt: "Có thể nhìn ra đây là bản lãnh nào của Kiến Sầu đạo hữu không?"

Tả Lưu hoàn hồn, lại lúng túng một lát, nhìn trời nói: "Cái này... Tạm thời còn không thể... Thực ra... Phép thuật này ta cũng vừa nghiên cứu ra. Khụ khụ, sau này thì chắc là có thể. Các vị phải tin tưởng bản lưu manh... à không, bản thân ta mới được!"

Như Hoa công tử lập tức lườm một cái.

Kiến Sầu cũng bật cười, có điều lại an ủi: "Có thể nghĩ ra phương pháp kỳ lạ này đã rất lợi hại rồi. Còn ấn phù hóa thân này cũng không cần lo lắng. Đạo ấn quý tinh bất quý đa, đạo ấn ta tu luyện cũng chỉ có mấy loại, cho dù không thể đoán được là đạo ấn nào nhưng chắc hẳn đều không quá kém".

Tất cả đều nhờ có Phù Đạo sơn nhân dạy bảo.

Trong tàng kinh các vẫn có không ít đạo ấn thích hợp, có điều Kiến Sầu không muốn tu luyện, vì vậy đấu bàn dù to lớn nhưng vẫn rất trống trải.

Bởi vậy bất kể ấn phù của Tả Lưu là đạo ấn nào đều sẽ không quá kém.

Nghe thấy Kiến Sầu nói như vậy, Tả Lưu quả thực mừng như mở cờ trong bụng, luôn mồm "Đa tạ sư tỷ", đến lúc Kiến Sầu lắc đầu liên tục mới dừng lại.

Tiếp theo...

Tả Lưu chậm rãi xoay đầu, xoa xoa tay, hai mắt sáng lên, đánh bạo nhìn về phía Như Hoa công tử.

Vẫn cười hì hì, hắn hơi ngượng ngùng xoa xoa tay: "Các vị đạo hữu..."

Đạo hữu...

Đạo hữu cái rắm à?

Đây rõ ràng là coi bọn họ như dê béo, bắt bọn họ phải chảy máu mà!

Mọi người đâu còn không biết dự định của Tả Lưu?

Quả thực vừa bực mình vừa buồn cười.

Có điều phép thuật này của Tả Lưu thật sự là mới lạ, Như Hoa công tử rất hiếm thấy không tính toán quá nhiều, trực tiếp cho một giọt máu, ngay cả Hạ Hầu Xá cũng mặt không biểu cảm cho hắn một giọt.

Hai giọt máu này đều một lần thành công ngay, có điều trong ấn phù ngưng kết ra, màu vàng lưu động ít hơn của Kiến Sầu một chút, nhìn có vẻ hơi ảm đạm.

Đây thực ra chính là sự chênh lệch về cảnh giới và sức mạnh.

Như Hoa công tử và Hạ Hầu Xá nhìn thấy liền hiểu được nguyên do trong đó.

Bất quá đây cũng là chuyện trong dự liệu, Kiến Sầu mới đây chính là người mạnh nhất tiểu hội, trèo lên Nhất Nhân đài, vốn đã không kém gì bọn họ, càng không cần phải nói sau khi tiến vào ẩn giới lại có vô số biểu hiện kinh người.

Người duy nhất không thể bình tĩnh kì thực vẫn là Tả Lưu.

Nội tâm quả thực sắp sụp đổ: Hai tên này vẫn là một lần thành công ngay! Kiến Sầu đã đành, vì sao hai bọn chúng cũng thế? Mẹ nó chứ, quyển sổ ngọc này cũng kì thị nhân cách à?

Hắn cực kì buồn bực, lại không thể nói ra chuyện mình thử phép thuật đến mức thiếu máu, quá mất mặt, sắc mặt lập tức rất khó coi.

Ba ấn phù hóa thân đã hình thành.

Quyển sổ ngọc có thêm màu đỏ vàng, không ngờ lại không có vẻ gì là phàm tục mà còn rất tươi đẹp.

Đồng hành tổng cộng có sáu người, tu vi của bản thân Tả Lưu hơi kém, thật sự là không đáng nhắc tới.

Trong số năm người còn lại đã có ba người cho máu.

Lục Hương Lãnh không giỏi tấn công không tính, người còn nằm kia, đương nhiên không thể chạy đến lấy máu mi tâm người ta, quá thiếu đạo đức.

Điều này Tả Lưu vẫn hiểu.

Hắn cân nhắc một lát, lại nhìn Tạ Bất Thần vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh như một người ngoài cuộc, vị này độ khó quá cao.

Vừa rồi hắn dám tìm Hạ Hầu Xá xin máu là bởi vì nhìn ra tên này đích xác không phải nhân phẩm quá kém.

Còn vị trước mặt này...

Thì không nhất định.

Hơn nữa giữa vị này và Kiến Sầu sư tỷ còn có quan hệ không rõ ràng, thật sự không thể mạo hiểm.

Tả Lưu nghĩ như vậy, liền chuẩn bị cất quyển sổ ngọc đi.

Không ngờ lúc tay hắn vừa động, Kiến Sầu lại mở miệng.

"Tạ đạo hữu!"

Tiếng nói mơ hồ quen thuộc lúc này lại khiến Tả Lưu run lên.

Hắn nhạy bén ý thức được gì đó, vội ngẩng đầu lên nhìn.

Kiến Sầu ngồi xếp bằng tại chỗ, lộ ra một loại khí chất trầm tĩnh, trên mặt mang nụ cười, đang nhìn Tạ Bất Thần đối diện.

Tạ Bất Thần ngước mắt nhìn nàng.

"Tả Lưu đạo hữu tăng lên sức mạnh cho chính mình cũng là để giảm bớt phiền phức cho chúng ta. Chúng ta đồng hành, nên giúp đỡ lẫn nhau. Côn Ngô đạo hữu luôn luôn nhân hậu, là tấm gương cho Trung Vực chúng ta".

Kiến Sầu nói thoải mái như thể "Thời tiết hôm nay không tồi".

"Chắc hẳn một giọt máu không phải là vấn đề lớn đúng không?"

Mắt sâu như đầm lạnh, dưới băng có nước chảy róc rách.

Hắn quay sang nhìn nàng, dễ dàng nhìn ra vẻ giễu cợt ẩn sâu dưới đáy mắt. Từ khi gặp lại ở Côn Ngô, vẻ trêu chọc này gần như chưa bao giờ biến mất trong mắt nàng.

"Ngươi không cần phải lo ta không cho".

Tạ Bất Thần nói ra một câu không rõ ý nghĩa, sau đó buông mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mi tâm giữa hai hàng lông mày, liền có một giọt máu ngưng tụ trên ngón tay, sau đó bắn về phái quyển sổ của Tả Lưu.

tách!

Máu tươi bắn ra thành một đóa hoa máu nho nhỏ, trong nháy mắt liền hóa thành vô số vết máu lan ra cả quyển sổ.

Cảnh tượng sặc sỡ này đã diễn ra ba lần, đây là lần thứ tư.

Bên môi Kiến Sầu có nụ cười nhạt mỉa mai, nàng không hề để ý Tạ Bất Thần rốt cuộc nói gì, chỉ ung dung tự tại nhìn quyển sổ ngọc.

Sau khi lan rộng ra ngoài, ấn phù hóa thân liền ngưng kết lại trên quyển sổ.Giữa màu đỏ đậm có màu vàng lưu chuyển không ngừng, như là ánh nắng trên trời chiếu xuống, rất là bắt mắt.

Ấn phù hóa thân này cũng sáng như ấn phù của Kiến Sầu.

Xem ra...

Thực lực của hắn đích xác ngang ngửa với nàng.

Trong lòng Kiến Sầu đưa ra một kết luận không có gì bất ngờ, sau đó cười sung sướng: "Lần này Tả Lưu đạo hữu đã có đủ ấn phù, đến lúc chúng ta tiếp tục tiến lên sẽ có thêm vài phần bảo đảm".

"Chỉ mong vận may không tồi".

Tả Lưu nhìn Tạ Bất Thần bằng ánh mắt khó tả, ấn phù thứ tư quả thực làm hắn có chút sợ hãi, sợ Tạ Bất Thần sau phút chốc sẽ nhảy dựng lên một chưởng đánh chết mình.

May mà quan sát một lát vẫn thấy đối phương buông mắt dưỡng thần, không hề nói gì.

Tả Lưu yên tâm, nhặt quyển sổ ngọc đặt trên mặt đất lên, đang định khép lại, không ngờ vừa mới lật tay lên lại giật bắn mình.

"Mẹ nó chứ!"

Vừa rồi quyển sổ mở ra đặt xuống đất, bây giờ Tả Lưu cầm lên gấp lại liền nhìn thấy trên mặt trước quyển sổ có một con bọ ngựa màu xanh.

Thân hình nhỏ bé mang một vẻ tà ác và dữ tợn do trời cao ban cho.

Cái đầu tam giác, hai lưỡi đao giơ lên cực kì uy nghiêm.

Cái con này bò lên đây lúc nào?

Tả Lưu bị con bọ ngựa làm giật mình, cảm thấy rất là xấu hổ, thẹn quá hóa giận, một tay đưa ra tóm lấy nó: "Đồ khốn, còn mẹ nó dám dọa ta à? Có tin ta bóp chết ngươi hay không?"

Có điều hắn cũng chỉ nói như vậy chứ không thật sự bóp chết nó.

Bọ ngựa chính là một loài tính tình hung ác, ngoại hình làm người ta cảm thấy nguy hiểm, vì thế không có ai thích chúng.

Kiến Sầu cũng không thích thứ này.

Đặc biệt là khi nghĩ đến một tập tính của bọ ngựa.

Bọ ngựa bản tính tàn bạo hiếu chiến, khi còn là ấu trùng đã ăn đồng loại vì đói, sau khi lớn lên con cái ăn con đực là chuyện người người đều biết.

Thứ gọi là "bạn đời" hoàn toàn không tồn tại trong loài bọ ngựa.

Khi giao phối, bọ ngựa cái sẽ ăn thịt bọ ngựa đực.

Ánh mắt mọi người cũng rơi vào trên người con bọ ngựa nho nhỏ đó.

Tạ Bất Thần dường như bị tiếng mắng chửi làm kinh động mở mắt ra, ánh mắt rơi vào hai lưỡi đao đang giơ cao đề phòng của nó.

"Ngay cả sổ ngọc của ta cũng dám bò lên, ngươi biết ta là ai không? Bọ ngựa, bọ ngựa thì tài giỏi lắm hả?"

Tả Lưu vẫn không ngừng mắng chửi con bọ ngựa.

Kiến Sầu nghe, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.

Nàng suy tư nhìn con bọ ngựa, nụ cười lạnh lùng làm người ta kinh hãi vừa hiện ra liền biến mất, đột nhiên lại hỏi: "Tả Lưu đạo hữu, hình như đến giờ đạo hữu vẫn không có môn phái?"

"Đúng vậy!"

Tả Lưu ngẩn ra, cũng không biết tại sao Kiến Sầu lại hỏi chuyện này.

Hắn không chú ý, thế là con bọ ngựa từ trong tay hắn chạy thoát ra ngoài: "Ê!"

Kiến Sầu nói: "Kệ nó đi đi".

Tả Lưu đành phải bỏ ý định đuổi theo con vật khốn kiếp đó, quay lại nhìn Kiến Sầu.

Hắn vẫn không môn không phái, tu hành toàn bộ dựa vào chính mình, cũng coi như là một kẻ khác thường.

"Ta vốn định lúc nào công thành danh toại sẽ đi tìm môn phái nương nhờ, hê hê..."

Tả Lưu đang nói, nụ cười lập tức trở nên kì lạ.

Nếu có một nữ tu sĩ bình thường một chút ở đây, rất có thể sẽ cho hắn một cái tát: Gã này cười quá dâm đãng!

May mà trước mặt hắn chỉ là Kiến Sầu.

Kiến Sầu ở trong Hắc Phong Động đã nhìn thấy chí hướng to lớn của gã tu sĩ lưu manh này, không nghĩ cũng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Khóe môi nàng cong lên, nói: "Muốn tìm môn phái nương nhờ, ngươi cảm thấy Nhai Sơn của ta có được không?"

"..."

Cái quái gì đang xảy ra thế này?

Đây quả thực không khác nào một tiếng sét giữa trời quang, một chiếc bánh nặng ngàn vạn cân từ trên trời rơi xuống đập hắn gần chết.

Tả Lưu vốn còn muốn nhờ Kiến Sầu đề cử giúp một vài môn phái đáng tin để mình đến nhờ cậy, đâu ngờ Kiến Sầu vừa mở miệng lại nói ra một câu kinh người như vậy?

Ngươi cảm thấy Nhai Sơn của ta có được không?

Có được không?

Được cái rắm à?

Nhai Sơn làm sao có thể dùng từ "được" để hình dung chứ? Đó là truyền kì của Trung Vực đấy biết không?

Bàn tay cầm quyển sổ ngọc của Tả Lưu hơi run run, hắn nuốt nước bọt, thầm cắn cắn đầu lưỡi, sơ ý một chút cắn hơi mạnh, suýt nữa biến thành tự sát.

Ôi chao, đau quá!

Không phải nằm mơ!

"Làm sao thế?"

Kiến Sầu còn tưởng rằng mình quá mạo muội, nàng từng đề cập với Khúc Chính Phong chuyện của Tả Lưu, trong lòng rất tán thưởng gã này.

Có điều không ngờ không lâu sau đó "Khúc sư đệ" đã đột phá nguyên anh, tiến lên xuất khiếu, còn phản bội ra khỏi Nhai Sơn, đi làm việc lớn.

Trong lòng Kiến Sầu lại không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy Khúc Chính Phong ở đâu cũng không khác nhau là mấy.

Sau đó nàng cũng nói với Phù Đạo sơn nhân về chuyện của Tả Lưu, đương nhiên là được chấp nhận.

Nhai Sơn chọn lựa đệ tử mặc dù nghiêm khắc nhưng bậc kì tài như Tả Lưu dù thế nào cũng đạt tiêu chuẩn.

Nàng nhìn Tả Lưu, cân nhắc: "Nếu Tả Lưu đạo hữu cảm thấy không thích hợp..."

"Không không không không!"

Tả Lưu còn đang ngơ ngác, nhưng vừa nghe thấy lời này của Kiến Sầu liền lập tức tỉnh táo, vội vac kêu to mấy tiếng.

"Kiến Sầu sư tỷ đã nói rồi, làm sao có thể dổi ý chứ?

Kiến Sầu kinh ngạc một lát mới phản ứng lại, thì ra không phải hắn không muốn.

"Ta không đổi ý, chỉ tưởng là ngươi không muốn".

Tả Lưu nghe xong câu này, chỉ muốn trợn mắt nhìn nàng.

Ngay cả Như Hoa công tử và Hạ Hầu Xá bên cạnh cũng không biết nói gì: Vì sao luôn cảm thấy vị Kiến Sầu đạo hữu này thật là giả tạo? Chỉ muốn đánh nàng một trận!

Nhai Sơn là nơi nào?

Trên đời này có mấy tu sĩ có thể từ chối cành ô liu Nhai Sơn chủ động đưa ra?

Trừ Côn Ngô, có mấy môn phái có thể tranh cao thấp với Nhai Sơn?

Nhai Sơn đã đưa ra lời mời, Tả Lưu làm sao có thể từ chối?

Chẳng lẽ Kiến Sầu không hề biết Nhai Sơn có sức hấp dẫn thế nào?

Quả thực...

Vẫn là muốn đánh nàng một trận.

Có lẽ là cảm thấy ánh mắt nóng bỏng như là muốn xuyên thủng người nàng của mấy người xung quanh, Kiến Sầu cảm thấy hơi kì quái.

Kì thực nàng cũng biết thanh danh của Nhai Sơn rất cao, nhưng dù sao cũng chưa trải qua quá trình đi đến Nhai Sơn không khác gì hành hương giống như tất cả mọi người, chỉ vì hi vọng có thể bái vào môn phái.

Nàng được Phù Đạo sơn nhân dẫn vào sơn môn, từ một góc độ nào đó mà nói, đây là một loại may mắn, cũng là một loại bất hạnh.

Suy nghĩ của Kiến Sầu chảy ngược chốc lát rồi lại chảy về.

Nàng nhìn Tả Lưu, cười lên, từ trên người lấy ra một tấm lệnh bài Nhai Sơn đưa cho hắn: "Vậy ngươi liền xem như đệ tử của Nhai Sơn ta rồi. Có điều vấn đề sư thừa thì còn phải đợi đến lúc về môn phái mới xác định".

Một tấm lệnh bài màu đen, nhìn rất tầm thường.

Tả Lưu đến bây giờ còn có một chút ngơ ngác, đưa tay nhận lấy lệnh bài, cũng không có tâm tư suy nghĩ kĩ càng ý tứ trong lời nói của Kiến Sầu.

Chỉ có Tạ Bất Thần sau khi nghe thấy câu này lại mở mắt ra nhìn về phía nàng.

Nhai Sơn Côn Ngô quan hệ rất tốt, đều là những môn phái đứng đầu.

Bái sư nhập môn, nói chung người tiến cử không thể cùng đi với đệ tử mới giao cho tín vật để đệ tử một mình đến bái sư môn, khi đó sẽ phải đưa ra tín vật để chứng minh thân phận của chính mình.

Theo lí thuyết Kiến Sầu cũng nên đích thân mang Tả Lưu về Nhai Sơn, nhưng nàng lại cho hắn tín vật.

Tạ Bất Thần mơ hồ nghĩ đến đây, đôi môi mỏng mím chặt đột nhiên cong lên thành một nụ cười nhạt như có như không.

Nàng cũng có suy nghĩ giống như hắn.

Chuyến này chưa chắc có mạng trở về.

Sự kì lạ của việc đưa tín vật, trong lòng Kiến Sầu rõ ràng, Tạ Bất Thần cũng nhìn ra manh mối, những người khác lại tạm thời còn không nghĩ sâu hơn.

Tả Lưu vẫn đang hưng phấn, Kiến Sầu lại thấy thời gian đến rồi, nói một tiếng: "Ẩn giới còn đang sụp đổ, chỉ sợ tình hình của Lí Quân cũng không ổn lắm. Thương thế của Hương Lãnh đạo hữu không nghiêm trọng, ta sẽ gọi nàng tỉnh lại, chúng ta lập tức xuất phát".