Ta Không Thành Tiên

Chương 191: Chim cắt Vô Ác​

Cũng không biết rốt cuộc là đôi mắt đó vốn là màu đỏ, hay là tất cả ánh sáng xuyên qua màn sáng màu đỏ máu đều thay đổi màu sắc.

Toàn bộ tinh thần của Kiến Sầu đều bị đôi mắt này bắt được.

Hai mắt không có tình cảm, lại lộ ra một vẻ già nua mệt mỏi.

Cảm giác này, nàng đã không còn thấy lạ lẫm.

Nàng nhìn kĩ cửa hang, mắt không chớp một lần.

Thứ ở bên trong hang lại chớp mắt một chút.

Hai chấm sáng đỏ đậm tắt đi, lúc mở ra liền biến thành màu đỏ tối ảm đạm.

Không còn sắc thái rừng rực sắc lạnh lúc trước, tinh thần nàng đang căng thẳng cuối cùng lại chậm rãi thả lỏng.

Cùng với màn sáng càng ngày càng lan rộng, tình hình trong hang cũng càng ngày càng rõ ràng.

Đó là một con chim cắt khổng lồ, to lớn hơn xa bình thường, cao phải đến một trượng, lại gầy trơ cả xương.

Cái mỏ khoằm xuống mang vài phần hung ác trời sinh, lông vũ trên lưng màu xanh đen, bụng màu vàng, chóp đuôi lại có màu trắng.

Có lẽ là bởi vì ở trong hang động này quá lâu, lông vũ trên người nó bất kể là xanh đen, vàng hay là trắng đều đã trở nên vẩn đục, như là không được rửa sạch, hoặc như là phủ dưới lớp đồi mồi trên mặt người già.

Nhìn thấy mà đau lòng.

Có lẽ là trong ánh mắt nàng mang một chút khiếp sợ, bị con chim cắt khổng lồ già nua này nhìn rõ, không ngờ nó lại chậm rãi vỗ cánh, thân thể di động một chút trong không gian dù cao đến ba trượng vẫn tỏ ra chật hẹp này.

"Người từ bên ngoài đến?"

Già nua, khàn khàn, ồm ồm.

Như là tiếng dao vạch trên tảng đá, làm người ta rùng mình rợn tóc gáy.

Kiến Sầu lại không e ngại chút nào.

Nàng chắp tay, khom người bái, khách khí nói: "Mạo muội quấy rầy, xin chim cắt tiền bối thứ lỗi. Ta từ Trung Vực mà đến, thăm dò ẩn giới. Vừa rồi trong trận đồ mê cung được mọt sách quân chỉ điểm, biết tiền bối biết đường ra khỏi mê cung vạn thú này. Không biết có thể xin tiền bối chỉ điểm một hai hay không?"

"Mọt sách?"

Con ngươi chậm rãi chuyển một chút, dường như có một sự đình trệ.

Chim cắt dường như luc tìm trong trí nhớ xa xưa của mình, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói ra một câu: "Nó có khỏe không?"

Con mọt sách giới thiệu chim cắt cho mình, chắc hẳn cũng là người quen cũ ngày xưa.

Chim cắt hỏi như vậy thực quá bình thường.

Kiến Sầu nhớ lại dáng vẻ linh hoạt của con mọt sách, bên môi không khỏi lộ ra nét cười, nhưng suy nghĩ mọt lát lại không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào: Như vậy rốt cuộc xem như tốt hay là không tốt?

Thấy Kiến Sầu yên lặng, con chim cắt khổng lồ lại đột nhiên cười lên.

Hai cánh gầy nhọn mà mỏng như đỉnh núi cô độc đột ngột đâm vào chân trời, lạnh lẽo không gần thế tục.

"Nó thích nhất là khoe khoang mình đọc bao nhiêu sách, mấy năm nay bị nhốt trong hang chỉ sợ cũng không có người dạy chữ cho nó, càng không có người để khoe khoang, làm sao có thể tốt được?"

Đột nhiên cảm khái một tiếng, giọng điệu của con chim cắt khổng lồ mang một chút châm chọc.

Châm chọc làm người ta kinh hãi.

Con chim cắt này không giống những linh thú khác trong hang đá trên tường mà Kiến Sầu đã thấy.

Trong âm thanh cười cợt chế nhạo rõ ràng có vài phần căm hận kìm nén...

"Tiền bối..."

"Ta được chủ nhân nuôi dưỡng, tên là Vô Ác. Ngươi đã được mọt sách chỉ điểm đến tìm ta thì cứ gọi ta là Vô Ác tiên sinh là được".

Chim cắt khổng lồ và mọt sách có vài phần giao tình, nó than một tiếng, dáng vẻ lại trở nên rất hiền hoà.

"Ngươi từ Trung Vực mà đến, là tu sĩ môn phái nào?"

"Vãn bối môn hạ Nhai Sơn".

Vô Ác tiên sinh, cách xưng hô này hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của con chim cắt khổng lồ.

Có điều ai biết Bất Ngữ thượng nhân, chủ nhân ẩn giới Thanh Phong am rốt cuộc nghĩ thế nào trong lòng?

Đối phương đã hỏi, Kiến Sầu liền thành thật tự báo môn phái, đồng thời nàng buông mắt nhìn, ánh sáng trên Bất Động Linh ngày càng sáng rõ.

Có người không ngừng đến gần nơi này.

Ánh mắt hơi nhấp nháy, Kiến Sầu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt con chim cắt khổng lồ Vô Ác.

Nhìn chiếc chuông đeo bên hông Kiến Sầu một cái, Vô Ác tiên sinh cũng không hề để ý, nói tiếp: "Thượng nhân ngày trước tuy cùng nhiều tu sĩ Trung Vực có qua lại nhưng đều không thân thiện. Theo lí ta không nên giúp ngươi, có điều xưa khác nay khác, tất cả ân oán năm xưa bây giờ đều đã thành cát bụi..."

Bất Ngữ thượng nhân giết chóc rất nhiều, ở Trung Vực, Nhai Sơn Côn Ngô, dù là thật thiện hay giả thiện đều không qua lại với người này quá nhiều.

Câu này của Vô Ác tiên sinh xem như có lí.

Kiến Sầu biết nó còn có chuyện ở phía sau nên cũng không tiếp lời.

"Ngươi từ chỗ con mọt sách đến, chính là từ sinh môn mà đến".

Vô Ác tiên sinh nhẹ nhàng vỗ cánh một chút, sau đó nói: "Mê cung vạn thú tổng cộng có ba tầng, từ bên ngoài vào đi đến trung tâm cần đi qua bốn cửa. Ngươi đã vào tầng thứ nhất, chắc hẳn trong tay phải có bí ấn của trận đồ".

Bí ấn của trận đồ?

Đây có lẽ chính là sách gọi trong ẩn giới Thanh Phong am của bốn đạo ấn mình nhận được.

Kiến Sầu suy nghĩ trong lòng, gật đầu.

"Chỗ ta ở phía đông, cửa thứ hai vào tầng thứ hai thì ở trên đường ngươi đi tới đây, từ đây đi về phía tây một trăm sáu mươi thước có thể thấy một cây cổ thụ, trên đó có hốc cây và mọt con chim vàng anh, đó là cánh cửa thứ hai".

Lúc nhắc tới chim vàng anh, Vô Ác tiên sinh hơi dừng lại, giọng nói khàn khàn khó nghe, như là lại nhớ tới gì đó.

Có điều...

Kiến Sầu lại đột nhiên cau mày.

Chim cắt khổng lồ Vô Ác tiên sinh trong hang phát hiện, thân thể già nua lay động một lát, hỏi: "Có chuyện gì không ổn à?"

"Không giấu Vô Ác tiên sinh, vãn bối mới từ ngoài kia vào". Kiến Sầu tuy đuổi theo Tống Lẫm đến đây nhưng vẫn có thể nhớ lại rõ ràng tất cả những gì nhìn thấy trên đường: "Du từ nơi đây đi về phía tây một trăm sáu mươi thước cũng không có cây cổ thụ, càng không có hốc cây và chim vàng anh".

"Cái gì?"

Trong âm thanh khàn khàn ẩn giấu một sự khiếp sợ.

Sau đó là một lúc lâu yên lặng.

Kiến Sầu nhìn chằm chằm vào trong hang.

Thân thể to lớn của Vô Ác tiên sinh giấu ở trong bóng tối, chỉ có một đoạn cánh nhọn và mỏng lộ ra một đoạn, hai mắt màu đỏ sậm nheo lại.

Sau đó liền thấy một bàn chân với móng vuốt sắc bén giẫm lên lớp bụi dày trong hang đi ra.

Thân hình hơi gù, dáng vẻ già nua, lông vũ bóng mượt lại vẩn đục bao phủ trên người, có chỗ dày, có chỗ lơ thơ.

Một đôi mắt sắc bén từng nhìn khắp núi sông, xung quanh lại là vô số nếp nhăn bám đầy bụi đất.

"Không giống rồi..."

Chim cắt khổng lồ hơi lảo đảo.

Kiến Sầu đứng dưới tường cao, cho dù cầm Quỷ Phủ vẫn tỏ ra rất nhỏ bé.

Chim cắt khổng lồ nhìn ra bên ngoài, không cúi đầu nhìn nàng một cái nào.

Bao nhiêu năm qua rồi?

Bất Ngữ thượng nhân đã phi thăng, ẩn giới Thanh Phong am ở lại.

Mặc dù không ai biết Bất Ngữ thượng nhân giết chóc sâu nặng, thậm chí cùng thế giới này không còn gì quyến luyến vì sao phải để lại ẩn giới này ở thế gian.

Nhưng ông ta đích thực đã đi rồi.

Chim cắt khổng lồ đã không nhớ, đó rốt cuộc là chuyện của bao nhiêu năm trước, đường đi của bao nhiêu năm trước.

Nhìn Kiến Sầu tới hỏi đường trước mặt, nó dường như cũng ngơ ngác, nhìn hết thảy xung quanh, rất lâu sau mới nói với Kiến Sầu: "Ta không biết đường đi nữa rồi".

Sau đó không đợi Kiến Sầu trả lời, nó lại nói tiếp: "Ngươi giúp ta đập vỡ hình khắc cuối cùng đi, ở bên trái cửa hang này".

Hình khắc?

Kiến Sầu ngẩn ra, bất giác nhìn sáng bên trái cửa hang. Đó là hình điêu khắc cuối cùng nàng đã nhìn thấy lúc vừa đến đây, con chim cắt khổng lồ oai hùng bừng bừng phấn chấn đậu trên cánh tay một người.

"Cần đập vỡ?"

"Thượng nhân đã phi thăng nhiều năm, màn sáng này là màn bảo vệ bọn ta, cũng là sự trói buộc của bọn ta. Ngươi đập vỡ hình khắc này, ánh sáng lưu li sẽ vỡ vụn, ta liền có thể đi ra nhận đường rồi chỉ đường cho ngươi. Ẩn giới chính là tiểu thiên địa, quy tắc không giống như ngoại giới, thiên địa linh khí dựa vào trận pháp cung cấp. Có điều mấy năm nay ta ở trong hang động cũng có thể cảm thấy thiên địa linh khí đã tiêu hao gần hết, nếu ra khỏi hang động này, chỉ sợ..."

Thiên địa linh khí trong hang động đã là cực hạn mà trận pháp có thể tạo ra được.

Lúc này dù chim cắt khổng lồ không nói rõ, Kiến Sầu cũng rất rõ ràng.

Nàng ở ngoài hang động này nên đương nhiên biết linh khí trong ẩn giới mỏng manh hơn bên ngoài quá nhiều, thậm chí cơ bản không cảm thấy được.

Cho nên lúc bọn họ từ Trung Vực đến ẩn giới, trên người đã mang theo đầy đủ linh thạch.

Có điều...

Nhìn chim cắt khổng lồ bây giờ không hề có khác biệt quá lớn so với các linh thú còn lại trong những chiếc hang nàng đã thấy, bọn chúng đều bị nhốt trong ẩn giới này, chờ đợi người kia tới đón bọn chúng...

Ở lại trong hang còn có một tia hi vọng, nếu đi ra ngoài...

"Ta có một nắm xương già còn không để ý, ngươi lại để ý cái gì?"

Một tiếng cười.

Chim cắt khổng lồ lại có vẻ suy nghĩ rất thoáng.

"Thượng nhân đã phi thăng rất nhiều năm mà không thấy quay lại, đón bọn ta đến thượng giới bất quá chỉ là mơ tưởng hão huyền của đám linh thú trong ẩn giới này thôi. Ngươi cứ đập vỡ đi, ta muốn ra xem bên ngoài".

Hai cánh thu lại bên người không động.

Ánh mắt Kiến Sầu dừng lại trên đó một lát, hơi lấp lánh, ngón tay cũng hơi cử động, dường như vẫn có chút chần chừ, có điều cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

Bên trái hang là hĩnh khắc cuối cùng còn lại.

Nhiều năm phong hoá khiến cho nét khắc xung quanh trở nên mờ nhạt, có điều nhìn nét khắc mạnh mẽ đó, Kiến Sầu không cần nghĩ cũng biết là ai để lại.

Nàng đi tới trước hình khắc, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Đắc tội!"

Tay phải giơ lên, đấu bàn xoay tròn hiện ra dưới chân, ánh sao lấp lánh chói mắt, kim đan màu vàng đậm trong thiên nguyên chỉ nho nhỏ khoảng một tấc, lại có lưu quang màu vàng chạy qua không ngừng như bảo vệ xung quanh.

Nàng vừa đưa tay ra, một đạo lưu quang màu vàng lập tức từ thiên nguyên chạy ra, chạy đến lòng bàn tay nàng.

Ánh sáng chói mắt.

Bàn tay Kiến Sầu như bọc trong một lớp vàng ròng, màu trắng hồng biến mất, hoàn toàn bị bao phủ dưới ánh vàng lấp lánh.

Nàng nín thở, ngưng thần tĩnh khí.

Điêu khắc do Bất Ngữ thượng nhân để lại, cho dù chỉ là tiện tay làm, lúc này cũng cho nàng áp lực cực lớn.

Dù sao đây cũng là do một tu sĩ đại năng để lại.

Lúc xem xét còn chưa có gì đáng chú ý, nhưng lúc chuẩn bị hủy nó đi lại có một khí phách sắc bén đan vào nhau, chém về phía Kiến Sầu giống như loạn đao.

Ngay lập tức, Kiến Sầu cảm thấy trước mắt có ánh đao bóng kiếm rợp trời ngập đất, sát cơ mãnh liệt ập đến.

Nàng suýt nữa ngạt thở vì khí phách này, kiệt lực mở to mắt, cố gắng tìm một khe hở trong màn đao kiếm.

Tìm một tổ kiến có thể làm sụp đổ cả con đê ngàn dặm.

Tâm định!

Ánh mắt Kiến Sầu đột nhiên ngưng lại, một chưởng đánh vào giữa ngàn vạn đạo khí cơ từ một góc độ cực kì xảo quyệt.

Ào!

Bàn tay nàng nhẹ nhàng vỗ vào, cả bức phù điêu không ngờ lại vỡ ra, rơi xuống như tuyết lở trên đỉnh núi.

Tất cả đao kiếm đang ập thẳng vào mặt đột nhiên dừng lại giữa không trung, bị gió thổi tan hết.

Kiến Sầu còn duy trì tư thế xuất chưởng, mảnh vỡ từ bức phù điêu rải khắp mặt đất dưới chân nàng, bụi đất bay lên, góc áo bào của nàng biến thành màu xám đen.

Réc!

Một tiếng kêu sắc bén cao vút đột nhiên từ hang đá bên người Kiến Sầu vang lên, như một mũi kiếm nhọn muốn xé rách vòm trời.

Kiến Sầu cảm thấy bên tai chấn động, chỉ còn lại tiếng kêu tràn ngập lệ khí này.

Nàng cau mày, quay đầu nhìn lại.

Ngay từ lúc phù điêu vỡ vụn, màn sáng trong suốt cũng đã ầm ầm vỡ nát.

Con chim cắt khổng lồ Vô Ác bị nhốt trong hang chỉ một bước đã từ trong hang bước ra.

Rời khỏi không gian nhỏ hẹp đó, cuối cùng nó cũng có thể ngẩng đầu lên, vươn thân hình, dang đôi cánh, lên tiếng kêu to như là phải phát tiết thứ gì đã kìm nén nhiều năm.

Lông vũ dơ bẩn bay lên tứ tán, lại bị tiếng kêu to đáng sợ chấn vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn.

Tiếng kêu to mang theo từng trận sóng âm, lấy con chim cắt khổng lồ làm trung tâm, lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Những bức tường cao san sát xung quanh toàn bộ đều bị sóng âm va đập vào, bụi bặm văng khắp nơi.

Trên những bức tường này vẫn có một loạt hang động, hang động của chim cắt khổng lồ chỉ là một trong số đó.

Tiếng kêu của nó vang lên, màn sáng lưu li ngoài cửa những hang động đó lại đồng loạt sáng lên như là bị tấn công, kinh động nhiều linh thú sống ở trong đó.

Có rắn độc trên người đầy hoa văn màu xanh, có mèo gầy bộ lông trắng tinh, có bọ cạp đuôi màu vàng kim đậm, có ve sầu bám trên vách hang, cũng có ba ba tuổi già sức yếu...

Quá nhiều, quá nhiều.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn, lại chấn động hơn nhiều so với lúc trước nàng đi xem lần lượt từng hang động.

Trước mắt nàng toàn là hang động, toàn là màn sáng lưu li, toàn là linh thú.

Chỉ có điều tất cả linh thú đều ở phía sau màn sáng trong suốt, có kinh ngạc, có không hiểu, có trong mắt lộ ra bi thương, cũng có nằm im không nhúc nhích như lão tăng nhập định...

Đủ loại linh thú, trăm ngàn tư thế.

Có điều...

Bất kể là tư thế nào đều khiến nàng có cảm giác già nua trầm lắng bi thương.

Trận đồ mê cung vạn thú?

Chẳng phải chính là đây sao?

Một cảm giác đắng chát kì lạ từ trong lòng Kiến Sầu dâng lên, nghẹn lại ở cổ họng khiến nàng nhất thời không nói nên lời.

Con chồn nhỏ đứng trên vai Kiến Sầu lúc trước suýt nữa lộn nhào ngã xuống, bây giờ chỉ chớp mắt nhìn xung quanh. Hai con mắt một lớn một nhỏ của cốt ngọc lại đều trợn rất to, rất là ngạc nhiên.

Thân hình cao lớn của con chim cắt khổng lồ hắt một mảng bóng tối to lớn xuống nền đất sau lưng.

Tiếng kêu cao vút và mãnh liệt của nó kéo dài rất lâu rồi mới dần dần hạ thấp, từ từ chấm dứt.

Hai hàng lông mày nhíu chặt của Kiến Sầu chưa hề giãn ra.

Lúc nghe thấy tiếng kêu to dần dần hạ thấp, nàng liền lùi một bước về phía sau, dường như chỉ đứng dựa vào tường để tránh những mảnh vỡ của phù điêu rơi xuống dưới chân.

"Vô Ác tiên sinh..."

"Bất Ngữ phi thăng bao lâu rồi?"

Không đợi Kiến Sầu nói hết lời, chim cắt khổng lồ đột nhiên bình tĩnh hỏi một câu như vậy.

Trong nháy mắt, lông măng sau lưng Kiến Sầu đều dựng ngược lên.

Bất Ngữ?

Lúc trước còn gọi là thượng nhân, vừa ra khỏi hang liền đổi cách xưng hô!

Không đợi Kiến Sầu có phản ứng gì, con chim cắt khổng lồ đang đứng xoay lưng về phía nàng đột nhiên thu hai cánh, xoay người lại.

Một đôi mắt sáng rực, màu đỏ đậm.

Giống hệt như Kiến Sầu nhìn thấy lần đầu tiên sau màn sáng đỏ.

Sau đó bóng dáng con chim cắt khổng lồ đột nhiên lóe lên.

Đầu chim với cái mỏ nhọn co lại, không ngờ lại hóa thành đầu người. Hai cánh khép lại cùng với thân thể sau chớp mắt đã biến thành thân người và cánh tay, hai chân đang đứng dưới đất cũng hóa thành một đôi chân người.

Lông vũ màu đen hóa thành một chiếc trường bào màu đen.

Lông màu xanh đen sau lưng biến thành hoa văn thêu sau lưng, màu vàng trước bụng thì biến thành hoa văn mây và sấm chớp hai bên ngực, một chút lông trắng sau đuôi hóa thành hình thêu lông vũ màu trắng ở cuối vạt trường bào.

Sau một cái chớp mắt, đứng trước mặt Kiến Sầu đã không còn là con chim cắt khổng lồ già nua mà là một thanh niên tràn đầy tà khí.

Hai mắt đỏ đậm mang mọt vẻ tàn nhẫn và hiếu sát lạnh lùng.

Đây là một đôi mắt không thuộc về loài người, trong mắt có hai đồng tử rất gần nhau, nhìn kĩ mới có thể phân biệt ra được, đều là màu đen.

Hắn nhìn Kiến Sầu chằm chằm, đôi mắt lạnh lẽo và kì lạ khóa chết nàng, nhếch môi mỉm cười, tà khí lan tràn: "Ta hỏi ngươi, Bất Ngữ phi thăng bao lâu rồi?"

"Gần ngàn năm!"

Tình hình không phù hợp.

Đã đến lúc này, Kiến Sầu chẳng lẽ còn không biết mình đã thả ra một phiền phức lớn.

Chẳng lẽ đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma, nàng hoa mắt nhìn nhầm?

Hoặc chính bản thân con mọt sách cũng không biết con chim cắt khổng lồ có bộ dáng này?

Nghi hoặc và kiêng kị gần như đồng thời hiện lên trong mắt nàng.

Thanh niên này, hoặc nói là con chim cắt khổng lồ Vô Ác, đương nhiên thấy được nàng đang nghĩ gì. Thân hình hắn cao lớn vượt xa người bình thường, cao hơn Kiến Sầu một cái đầu, sau khi nghe thấy nàng trả lời cực kì phối hợp liền cười một cái.

"A... Đã lâu như vậy rồi..."

Gần ngàn năm rồi.

Bị nhốt trong hang động đó.

Mỗi lần có ánh nắng chiếu vào cũng chỉ đến ba tấc dưới chân, sưởi ấm ngón chân lạnh như băng của hắn...

Một ngày, một ngày.

Hắn không biết đã đếm bao nhiêu lần mặt trời lặn và mọc, bao nhiêu xuân hạ và thu đông...

Gần ngàn năm chờ đợi!

Chờ đợi biến thành tuyệt vọng, yêu đã biến thành hận!

Không thể giương cánh bay lượn nữa, thậm chí ngay cả tu luyện cũng vô cùng khó khăn.

Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, bởi vì thiếu thiên địa linh khí mà quy tắc của tiểu thiên địa không thể vận hành nữa, ngay cả mặt trời mọc và lặn trong ẩn giới cũng biến mất.

Thế là hắn bắt đầu không biết ngày tháng trôi qua bao nhiêu nữa.

Chờ đợi một mạch gần ngàn năm.

Bất Ngữ thượng nhân...

"Ha ha ha..."

Một lần chờ đợi thật tuyệt!

Một sự mừng hụt thật hay!

Vô Ác cất tiếng cười to, trong bi thương thấp thoáng có cả điên cuồng.

Trong vô số hang động, vô số linh thú còn sống đều nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt có lẽ là đau buồn, có lẽ là thông cảm, có lẽ là thứ gì khác nữa...

Nhưng đều không quan trọng!

Đều không quan trọng!

Hắn cười đủ rồi, liền nhìn về phía Kiến Sầu đứng trước mặt mình.

Một tu sĩ yếu đuối, tự xưng đến từ Trung Vực.

"Là ngươi đập vỡ hình khắc cuối cùng thả ta đi ra, ta nên tạ ơn ngươi chu đáo. Để ta nghĩ xem nên tạ ơn thế nào nào..."

Kiến Sầu nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.

Thân thể mềm mại của con chồn nhỏ cũng trở nên cứng đờ, lông trên người dựng ngược, cực kì cảnh giác.

"Không bằng..." Âm thanh dừng lại, hai mắt hơi nheo, nụ cười trên mặt Vô Ác đột nhiên trở nên dữ tợn, lộ ra một sự sát phạt làm người ta kinh hãi: "Ta cho ngươi được toàn thây!"

Vừa dứt lời, một vệt tàn ảnh đột nhiên lao về phía Kiến Sầu!

Vô Ác đứng tại chỗ không động, cánh tay lại giơ lên chộp vào cổ Kiến Sầu!

Rắc!

Ngay lập tức, một tiếng vỡ vụn vang lên.

Ngay khi bàn tay hắn vươn tới chộp vào cổ Kiến Sầu, trên mặt đất lại có mấy mảnh đá vụn di chuyển rất nhanh, một màn sáng hiện lên giống như một bức tường đá chắc chắn ngăn cản một trảo của Vô Ác.

Lập tức có huyết quang hêện lên.

Ngay sau đó màn sáng lập tức vỡ nát.

Ngay từ lúc đánh nát phù điêu, Kiến Sầu đã ý thức được chuyện không đúng.

Tất cả linh thú sinh tồn trong hang động đều đau khổ vì lời hứa hẹn của Bất Ngữ thượng nhân, bất kể xuất phát từ nguyên do gì, Kiến Sầu đều không nên hoài nghi dụng ý của khổ chủ.

Nhưng thời điểm đó, nàng lại khó mà gạt bỏ một chút nghi hoặc yếu ớt trong lòng.

Bởi vậy khi những mảnh vỡ của phù điêu rơi xuống, Kiến Sầu đã động tay động chân, bày thành một trận pháp phòng hộ đơn giản quanh người mình, hơn nữa khi Vô Ác từ trong hang đi ra, nàng liền bước một bước vào trong trận pháp này.

Lúc này Vô Ác ra tay bất ngờ, tuy Kiến Sầu cũng không liệu trước được, nhưng dù sao trước đó cũng đã có chuẩn bị, dù uy lực của trận pháp quá nhỏ, không thể ngăn cản được đối phương nhưng cũng tranh thủ cho Kiến Sầu được một chút thời gian ngắn ngủi.

Đó là một cảm giác như hồn vía lên mây.

Giống như là có người giơ mũi đao đâm tới xương sống lưng mình, sau phút chốc sẽ cắm ngập vào.

Quá nhanh!

Nhanh như sấm nổ, nhanh như ánh chớp.

Linh thú hay yêu thú tu luyện đến Kim Đan kì đều có thể biến thành hình người, chỉ có điều thời gian duy trì không dài, một khi tu luyện đến Nguyên Anh kì thì có thể duy trì hình người lâu dài, hơn nữa sức tấn công khi biến thành hình người kém trạng thái bản thể không nhiều.

Kiến Sầu nhìn không ra tu vi của chim cắt khổng lồ, liền biết dù hắn không phải Nguyên Anh kì thì ít nhất cũng là kim đan hậu kì.

Đây còn là do trong ẩn giới thiếu linh khí, hắn đã bị suy yếu đi trong thời gian dài.

Không dám tưởng tượng, nếu hắn ở thời kì mạnh mẽ nhất, lúc này nàng sẽ gặp phải một đối thủ như thế nào.

Năm ngón tay sắc bén co lại thành trảo chộp về phía Kiến Sầu.

Trong lúc này, Kiến Sầu hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, càng không có thời gian đánh trả.

Nàng chỉ có một lựa chọn.

Bất Động Linh!

Leng keng leng keng!

Đưa tay chộp vào bên hông, Bất Động Linh lập tức bị nàng cầm trong tay, mạnh mẽ bóp chặt.

Póc!

Như là bóp vỡ bong bóng, chỉ quyết vừa co lại, ấn phù trên chuông cũng bị kích hoạt.

Chỉ nghe thấy một âm thanh ngắn ngủi vang lên, một tia sáng màu xanh đồng liền từ Bất Động Linh bắn ra.

Xẹt!

Tia sáng xoay tròn, không ngờ lại mở ra như một chiếc quạt gấp.

Ánh sáng màu xanh đồng không ngừng ngưng tụ, hóa thành thực chất, mỗi mọt nan quạt chính là một tấm lá chắn dày nặng bằng đồng thau, lấy Bất Động Linh cầm trong tay Kiến Sầu làm trung tâm, không ngờ lại như một đóa hoa nở ra, sau nháy mắt đã ghép lại thành một hình tròn hoàn chỉnh.

Kiến Sầu tay cầm Bất Động Linh, quả thực bị sự biến ảo này làm choáng váng.

Nàng như cầm một tấm lá chắn hình tròn to lớn cao đến một trượng, hoàn toàn che khuất thân hình, cực kì an toàn.

Coong!

Ngay lúc lá chắn hình tròn vừa hình thành, năm ngón tay của Vô Ác cũng hùng hổ đập vào lá chắn.

Rõ ràng một bên là trảo của chim cắt khổng lồ, một bên là lá chắn do ánh sáng ngưng tụ thành, vậy mà khi va chạm vào nhau lại phát ra tiếng kim loại va chạm lanh lảnh.

Vô Ác biến sắc mặt như bị chấn động kịch liệt, vội vàng rút tay từ lá chắn về.

Một vệt máu tươi bị kéo ra giữa không trung.

Đến lúc Vô Ác thu hồi tay về, bốn kẽ tay giữa năm ngón tay hắn đã chảy máu không ngừng, tí tách rơi xuống mặt đất.

Trên khuôn mặt anh tuấn lập tức có mây đen bao phủ, còn có một vẻ tức giận vì bị tính kế.

Hắn tưởng mình đã nắm chắc mọi chuyện, đâu ngờ nữ tu sĩ này lại đã phòng bị từ sớm.

"Ha, lúc cứu người, ngươi vẫn còn tính kế người được cứu... Loài người... thật là ác độc..."

Hắn vung bàn tay, máu bay tán loạn, không ngờ lại hóa thành năm lưỡi dao màu đỏ bay thẳng về phía Kiến Sầu.

Kiến Sầu thật sự không nhịn được, thầm mắng một tiếng trong lòng.

Tin tức của con mọt sách sợ là không chính xác.

Con chim cắt khổng lồ này đã không phải con chim cắt nó biết năm xưa nữa rồi.

Lại còn... Loài người thật là ác độc?

Nếu không phải khi đó đột nhiên có lòng phòng bị, chỉ sợ ngay cả cơ hội kích hoạt Bất Động Linh cũng không có, bây giờ nàng đã phơi thây dưới đất.

Ác?

Ai ác hơn?

Nếu là trước kia, Kiến Sầu nhất định phải cãi vá với hắn mấy phen.

Nhưng bây giờ...

Chạy thoát thân quan trọng hơn!

Bây giờ bất quá mới chỉ là một tu sĩ kim đan sơ kì, dù đã sắp vào kim đan trung kì, có thể đánh với Tạ Bất Thần một trận, đánh với Tống Lẫm một trận, lại không có nghĩa có thể đánh với yêu tu kim đan hậu kì, thậm chí có thể là Nguyên Anh kì một trận.

Vừa rồi kịp thời kich hoạt Bất Động Linh, sau khi đỡ được mọt đòn, lá chắn lập tức rút vào trong chuông. Thấy đợt tấn công tiếp theo đã đến, nàng không hề do dự điểm mũi chân xuống đất mượn lực, tung người nhảy lên, hào vào trong gió.

Năm lưỡi dao màu đỏ mất tung tích của Kiến Sầu, không ngờ lại bay vòng vòng giữa không trung.

"Ơ?"

Thân pháp này có vẻ thú vị!

Tầm thường một tu sĩ Kim Đan kì lại có thể lĩnh ngộ tự nhiên, tan vào trong gió, người và gió hòa làm một, đúng là thiên phú hiếm thấy.

Ngay cả loại yêu tu như hắn, có ưu thế thân cận với tự nhiên nhưng cũng không thể lĩnh ngộ được tự nhiên khi tu vi còn yếu ớt như vậy.

Xem ra...

Lần này vào ẩn giới quả đúng là thiên tài?

Khóe miệng Vô Ác lộ ra một nụ cười lạnh, hai mắt nhìn quanh một vòng, ngón tay búng ra, năm lưỡi dao nhọn màu đỏ lại tiếp tục đuổi theo bóng dáng Kiến Sầu.

Núi cao luôn có núi cao hơn.

Trong nháy mắt, Kiến Sầu lại cảm thấy đã bị khí cơ khóa chết.

Nàng cắn chặt răng, thấy phía trước là một khe hở giữa hai bức tường liền chui vào không hề do dự.

Ầm!

Bởi vì nàng đột nhiên thay đổi tuyến đường, hai trong năm lưỡi dao máu đâm thẳng vào bức tường trước mặt, biến thành một đóa hoa máu nở ra, đụng nát nửa bức tường.

Ba lưỡi dao máu còn lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục đuổi theo Kiến Sầu.

Kiến Sầu bay đi rất nhanh, tốc độ đã nhanh đến cực hạn.

Thấy phía trước lại có một khe hở, nàng không hề do dự soạn lại bổn cũ, chuyển hướng cực nhanh trong mê cung, bay sát một bức tường cao khác.

Ầm ầm!

Hai tiếng nổ lập tức vang lên sau lưng.

Kiến Sầu không cần quay lại cũng biết, lúc này sau lưng mình đã còn lại một lưỡi dao màu đỏ duy nhất.

Nhưng lưỡi dao cuối cùng này cũng là lưỡi dao đoạt mạng.

Thậm chí nàng có thể cảm nhận rõ mũi dao sắc nhọn đã sắp đâm vào gáy mình, bất kể nàng dừng lại xoay người hay vung tay phản kích đều không kịp, chỉ cần bay chậm lại một chút, nàng sẽ lập tức bị lưỡi dao do một giọt máu ngưng tụ thành này đâm xuyên qua người.

Gần như không thể tránh được.

Làm thế nào bây giờ?

Lúc này Kiến Sầu tuy cũng có thể coi là người túc trí đa mưu nhưng cũng vô kế khả thi, trơ mắt nhìn lưỡi dao máu sắp sửa đâm tới.

Gió mạnh xuyên qua Bất Động Linh nắm chặt trong tay Kiến Sầu, lại đã không còn một chút âm thanh.

Chỉ có ánh sáng nhấp nháy sáng lên, sáng hơn bất cứ lúc nào trước đây.

Sáng lên...

Sau khi ngăn cản một kích đó, Bất Động Linh cũng đã mất vai trò phòng ngự, chỉ còn tác dụng chỉ thị phương hướng của đồng đội.

Độ sáng này nàng chỉ nhìn thấy lúc còn đi cùng với những người khác.

Cũng là nói, lúc này nhất định có người đang ở gần nàng, hơn nữa gần như ở ngay bên cạnh nàng.

Đầu óc không ngừng xoay chuyển rất nhanh.

Ánh mắt Kiến Sầu lập tức quét khắp khu vực xung quanh.

Nàng như vô tình chạy vòng quay lại, chạy qua những chỗ lúc trước nàng đã chạy qua.

Thoạt nhìn, tất cả đều giống như cũ. Nhưng chỉ cần quan sát kĩ hơn liền sẽ phát hiện dưới đất có cỏ dại thấp bé, trên mặt đất có mấy hòn đá nhỏ, trên tường cũng có chỗ mấp mô...

Đó là một cảm giác cực kì quen thuộc, lại cực kì khó hiểu.

Khi đó, Kiến Sầu nhớ tới thất thập nhị sát liên hoàn trận mình để lại trên đường bạch ngọc.

Ai đi theo mình đến đây?

Ai có thể khiến Bất Động Linh sinh ra cảm ứng?

Ai có thể bố trí được trận pháp phòng thân trong thời gian ngắn như vậy?

Đánh cuộc một lần!

Kiến Sầu cắn răng, không làm thì thôi, đã làm thì làm triệt để, chỉ biết lưỡi dao nhọn màu đỏ máu đã ở ngay sau gáy, nàng bay cực nhanh qua một trận pháp, một chưởng vỗ sang bên cạnh.

Ầm!

Cho dù là một chưởng vội vàng cũng mang theo chưởng lực mãnh liệt, lập tức đánh đổ nửa bức tường, tuy nhiên những hòn "đá" chìm một nửa trong tường lại vẫn lơ lửng ở chỗ cũ.

Vù!

Gần như Kiến Sầu vừa bay qua, từ vô số viên linh thạch liền kéo ra vô số đường nét, nối tiếp với nhau tạo thành một tấm lưới khổng lồ.

Linh khí rung động, trong không khí lập tức có gợn sóng lăn tăn.

Gợn sóng lan qua, một bóng người mặc áo bào xanh nhuốm máu đột nhiên xuất hiện.

Lúc này Kiến Sầu đã bay vào trong trận, phía sau là lưỡi dao máu theo sát. Khi lưỡi dao sắp đuổi theo vào trong trận pháp, Kiến Sầu đã mạnh mẽ kích hoạt trận pháp, chặn lưỡi dao này ở bên ngoài.

Một loạt những thay đổi này chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Tạ Bất Thần vốn chỉ đứng xa xa quan sát, bí mật theo dõi, hắn bị thương quá nặng, tu vi cũng tạm thời chưa thể khôi phục, liền dứt khoát sử dụng trận pháp, bố trí một loạt trận pháp công dụng khác nhau ở đây để phòng bị các tình huống có thể xảy ra.

Ai ngờ Kiến Sầu lại dễ dàng nhìn thấu hành động của hắn, còn dám mạo hiểm xông vào trận pháp của hắn chỉ để thoát khỏi lưỡi dao máu như thế?

Ầm!

Lưỡi dao máu đâm vào màn hào quang, lập tức phát ra một tiếng nổ.

Máu văng khắp nơi!

Tạ Bất Thần là người duy trì trận pháp lập tức gặp tai bay vạ gió, khí huyết vốn đã yếu ớt lúc này lại bị chấn động khiến gương mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu.

Vẻ mặt lãnh đạm, hắn không nhìn màn máu tung tóe lấy một cái, chỉ quay đầu lại...

Kiến Sầu nhẹ nhàng phủi bụi bám trên y bào, mỉm cười nhã nhặn: "Ai da, loài người thật là ác độc. Đồng đạo gặp nạn, Tạ đạo hữu rút dao tương trợ, Kiến Sầu chân thành cảm ơn!"