- Thổ lộ à…

Lý Nhiên rơi vào trầm tư.

Chuyện này nói thì có vẻ đơn giản, nhưng trong đó lại gặp hai vấn đề khó.

Đầu tiên, U La Điện là Ma Môn cao nhất, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với các đệ tử, trong môn quy giới luật có vô số  điều, trong đó còn có một điều lệnh cấm không được thực hiện.

Chính là cấm nam nữ có tư tình!

Lệnh cấm này là do chưởng môn Lãnh Vô Yên tự mình nói ra, mục đích là để đệ tử rèn luyện ý chí thân thể, không thể để mỹ sắc đục khoét làm thân thể trống rỗng, hủy hoại mất tâm cảnh.

Nàng tự mình làm gương, mấy trăm năm đến nay chưa từng để xảy ra tin tức bên lề, thậm chí còn có kẻ đồn đãi rằng nàng là thạch nữ, bị người ngoài bôi nhọ thành lão nữ nhân cốt thép thiết.

Nghĩ tới thủ đoạn của vị sư tôn xinh đẹp ấy của mình, Lý Nhiên không khỏi ớn lạnh.

Nếu chuyện này bị bại lộ, chỉ sợ bản thân sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ thì cũng chẳng thể để tâm được nhiều như vậy.

Vấn đề thứ hai là thổ lộ với ai đây? Lý Nhiên là Thánh Tử của Ma Môn, lạnh lùng lại độc ác, chủ động thổ lộ không phù hợp với tính cách của hắn.

Vì để không khiến cho người khác hoài nghi, nhất định phải chuẩn bị tinh thần để tiến công, đảm bảo chỉ một lần là có thể thu vào tay.

- Chọn ai đây?

Sau khi Lý Nhiên trầm tư suy nghĩ, cuối cùng đã lựa chọn thổ lộ với tiểu sư muội.

Vị sư muội ấy thật sự rất say mê hắn, cả ngày giống như một cái đuôi lẽo đẽo theo sau, xác xuất thành công hẳn là rất cao.

Quan trọng nhất là nàng ta khá ngờ nghệch ngây ngốc, chỉ số thông minh có vẻ không cao, hẳn là sẽ không cảm thấy nghi ngờ gì.

Nói làm thì phải làm ngay.

Lý Nhiên không còn tâm trạng để giả vờ nữa, mau chóng sải bước đi tới nơi cần đến.

Bây giờ, tu vi của hắn đang bị chặn lại, cảm giác rất trì trệ, lời thổ lộ trực tiếp này, chỉ sợ sẽ tai vách mạch rừng.

Cho nên hắn đã quyết định dùng Lưu Ảnh Thạch, dù sao thì cũng an toàn hơn rất nhiều.

Trong tĩnh thất.

Lý Nhiên ngồi trên ghế, trong tay cầm một khối đá màu xanh.

Đây gọi là Lưu Ảnh Thạch, là một thần khí cấp thấp còn không được xem như là pháp bảo nữa.

Mà cũng chính bởi vì như vậy nên căn bản không cần phải thúc giục linh lực, chỉ cần một ý niệm thôi là đã có thể vẽ ra hình ảnh mà mình muốn rồi, mà những người khác chỉ cần chìm vào trong tinh thần giống như vậy thôi thì cũng sẽ có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong đó.

Trong mắt Lý Nhiên, đây quả thật là thần khí để tỏ tình mà!

Lý Nhiên vừa mới chuẩn bị ghi hình thì hắn lại phát hiện một vấn đề trọng đại.

Hắn không biết tên của đối phương!

Kiểu người như tiểu sư muội, đối với người đời trước thì nàng ta cũng chỉ là một người qua đường mà thôi nên chẳng hề nhớ tên nàng ta.

Một kẻ sau này mới tới như Lý Nhiên càng không biết rồi.

- Kệ vậy, thế thì không viết tên nữa, còn tốt hơn là viết sai.

Lý Nhiên nhắm mắt lại, tập trung tinh thần rồi khắc họa lại hình ảnh mà hắn tưởng tượng ra.

Đầu tiên là khen ngợi một tràng, sau đó bày tỏ (bịa ra) tình yêu của mình sao cho thật sâu sắc, còn thêm vào đó rất nhiều lời tâm tình.

Tiểu sư muội đơn thuần như vậy, chắc chắc vừa nhìn thấy nó thì sẽ đỏ mặt tim đập nhanh ngay lập tức, khóc lóc muốn sinh khỉ con cho hắn.

Chỉ dùng thời gian nửa nén hương, hắn đã khắc họa hình ảnh xong.

Lý Nhiên cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, chắc chắn rằng không có vấn đề gì thì mới đặt khối đá vào bên trong một cái hộp gỗ.

Một mạch đi tới nơi ở của tiểu sư muội, vừa đúng lúc cửa sổ của phòng nàng ta không đóng.

Lý Nhiên xác định gần đây không có người qua lại thì mới ném chiếc hộp gỗ qua cửa sổ, vừa đúng lúc rơi lên trên bàn.

- Dù sao nó cũng có thời hạn hai mươi tư giờ, đủ thời gian đến hai ngày, nếu thư Lưu Ảnh Thạch không có tác dụng thì cũng có thể chuyển sang dùng cách thổ lộ trực tiếp.

Lý Nhiên vỗ vỗ tay, thản nhiên rời đi.

Một lát sau, tiếng vui đùa ầm ĩ vang lên, mấy nữ đệ tử trẻ tuổi xuất hiện để kết giao.

- A, hôm nay Tôn trưởng lão nán lại lâu quá, làm lúc ta tới Đăng Tiên Thai thì Thánh Tử đã về mất rồi.

Trong đó có một nữ tử mặt mày xinh đẹp cất tiếng, rõ ràng không vui cho lắm khi không gặp được Lý Nhiên.

- Được rồi Hân Nhiên, ngày nào cũng dính với  Thánh Tử như vậy, cẩn thận ngài ấy không vui rồi cho ngươi vào trong Lô Đỉnh rồi luyện luôn đấy.

Người bên cạnh trêu ghẹo nói.

Lộc Hân Nhiên giơ nắm đấm nhỏ lên, kiên định nói:

- Nếu có thể giúp Thánh Tử đại nhân gia tăng  dù chỉ là một chút thôi, cho dù có làm Lô Đỉnh thì có ngại gì? Người ta cam tâm tình nguyện!

- Ha ha, ngươi đúng là tín đồ trung thành nhất của Thánh Tử.

- Đương nhiên, ta thích Thánh Tử đại nhân nhất!

Mấy người họ nói xong, ai nấy đều trở về phòng của mình.

Lộc Hân Nhiên đi vào trong phòng, lười biếng mà ngồi xuống ghế.

- Mệt quá đi.

Lúc này, một nữ đệ tử đi vào từ ngoài cửa, miệng cất tiếng nói:

- Đan dược dùng để khảo hạch chắc là đã luyện chế xong hết rồi.

Ta sẽ mang tới cho chưởng môn, tiện thể cần mang gì đi nữa không?

- Có.

Lộc Hân Nhiên nhìn thấy chiếc hộp gỗ trên bàn rồi cầm lấy mà đưa cho nàng ta:

- Vậy làm phiền sư tỷ rồi.

- Không sao.

Nữ đệ tử nhận lấy rồiném vào bên trong Trữ Vật Giới, để cùng một với đống hộp gỗ tương tự.

 

Tông chủ Lãnh Vô Yên của U La Điện là một nữ ma đầu giết người như ngóe, nhưng lại cực kỳ quan tâm đệ tử dưới trướng mình, nhất là với đệ tử đích truyền của Chủ Phong, hơn nữa sẽ thường xuyên kiểm tra tiến độ tu luyện.

Mà luyện đan chính là một phần quan trọng trong số đó.

Các trưởng lão thường khuyên nàng không cần tự làm mọi việc, dù sao cũng là cao thủ Đế Cấp, vẫn cần phải uy phong một chút.

Nhưng Lãnh vô Yên rất yêu thích việc này, sau khi khuyên không được, quy định này cũng bị giữ lại luôn.

Tại La Sát Phong.

Mùa đông khắc nghiệt, tuyết lớn bay tán loạn.

Một bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần lặng lẽ đứng trong tuyết, y bào bay cuồn cuộn theo gió, tựa như cơn sóng cả trắng muốt.

Đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Vô Yên nhìn về phía núi non xa xa, không biết đang nghĩ gì.

Một vị nữ đệ tử đi tới rồi trình một viên ngọc thạch lên.

- Chưởng môn, đây là thứ truyền về từ Trung Thổ.

- Ừ!

Lãnh Vô Yên phất cánh tay thon dài như ngọc lên, nữ đệ tử bèn trả lời một tiếng rồi lui xuống..