- Mặc kệ Ma Đạo Chính Đạo của hắn, đều sẽ bị chém bằng một nhát kiếm!

Giọng nói của Lãnh Vô Yên vang vọng quang quẩn trong đại điện.

Uy lực đáng sợ phát ra dồn dập khiến hô hấp của Tôn trưởng lão gần như ngưng trệ.

Bà lão nhìn bộ thấy bộ dạng vừa giống quỷ vừa thần, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Đây là sự oai phong của cường giả Đế cấp!

Chỉ cần thể hiện ra một chút thôi là có thể khiến người ta cảm thấy như đối mặt với Địa Ngục!

Ngay sau đó, Tôn trưởng lão chuyển từ kinh hãi sang phấn khích.

Lãnh Vô Yên càng mạnh thì vị thế của tông môn càng vững chắc, chỉ cần Lãnh Vô Yên là cường giả Đế cấp, thì U La Điện sẽ là tông môn đứng đầu trong Hạo Thổ!

- Chưởng môn thần uy! Dưới sự lãnh đạo của chưởng môn, U La Điện chắc chắn sẽ nghiền nát hai đạo Chính Ma, nắm giữ quyền thống trị tối cao!

Vẻ mặt Tôn trưởng lão điên cuồng.

Lãnh Vô Yên bình tĩnh lại, lắc đầu nói:

- Tôn trưởng lão quá khen rồi.

Nàng không có hứng thú với cái gọi là bá nghiệp, cũng không muốn tranh đoạt với các tông môn khác.

Chỉ cầm những người khác không chọc tức nàng, nàng sẽ tình nguyện ở lại canh giữ La Sát Phong.

Ngoài việc tu luyện mỗi ngày, cũng có thể nói chuyện yêu đương...

Trong đầu hiện lên bóng dáng kia, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.

Tranh giành Hạo Thổ?

Sao mà thú vị bằng yêu đương được!

Tôn trưởng lão nói:

- Lãnh chưởng môn quá khiêm tốn.

Nhìn lại các chưởng môn trước, số lượng tu vi của ngài là mạnh nhất, cũng rất quan tâm các đệ tử môn hạ của mình, lão thân vô cùng ngưỡng mộ điều này.

Dưới Đế cấp đều là con kiến hôi.

Làm sao một cường giả Đế cấp giống như Lãnh Vô Yên lại có thể đích thân chỉ đạo đệ tử môn hạ tu luyện?

- Đó chỉ là nhiệm vụ của bổn tọa mà thôi.

Lãnh Vô Yên có chút xấu hổ khi được khen ngợi.

Tôn trưởng lão nói tiếp:

- Ngài quan tâm tới đệ tử như thế nào, trong lòng ta hiểu rõ nhất.

Đặc biệt, việc cấm nam nữ tư tình là một nước đi tuyệt đối khôn ngoan!

Lãnh Vô Yên: (⊙_⊙)

- Để cho các đệ tử tránh xa hồng trần, say mê tu luyện, U La Điện mới có thể ngày càng lớn mạnh hơn! Bản thân ngài cũng đã làm gương, bao nhiêu năm nay ngươi chưa từng động tâm, thực sự là một thế hệ minh chủ!

Tôn trưởng lão giơ ngón tay cái lên, khen ngợi nàng không chút do dự.

- …

Lãnh Vô Yên nhếch khóe miệng lên:

- Ha ha, đây là việc bổn tọa nên làm...

Nếu như đối phương biết nàng cầm đầu yêu đương thì sợ rằng bà ấy sẽ nôn ra ba lít máu.

- Lão thân ta thực sự rất bội phục...

Tôn trưởng lão còn muốn nói thêm, nhưng Lãnh Vô Yên vội vàng ngắt lời:

- Đột nhiên bổn tọa có cảm ngộ rất rõ ràng, cần phải bế quan tu luyện ngay lập tức, nếu như không có việc gì nữa, thì Tôn trưởng lão đi trước đi.

Nàng sợ rằng sau khi tán gẫu một hồi xong nàng sẽ cần tìm một cái lỗ để chui vào.

- Lại có cảm ngộ sao?

Tôn trưởng lão đứng lên, hưng phấn nói:

- Chúc mừng chưởng môn! Hiện tại lão thân xin cáo lưi, không quấy rầy việc ngộ đạo của ngài nữa!

- Được.

Cũng cùng Lãnh Vô Yên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, một nữ đệ tử bước vào đại điện, cúi đầu nói:

- Bẩm chưởng môn, Thánh Tử đại nhân xin gặp ngài.

- Nhiên Nhi đến rồi sao?

Lãnh Vô Yên tỏ vẻ ngạc nhiên.

Vừa định nói, Tôn trưởng lão liền nói:

- Chưởng môn vừa có cảm ngộ rõ ràng, cần phải bế quan tu luyện ngay lập tức, ngươi hãy bảo Thánh Tử hôm khác quay lại.

Lãnh Vô Yên:

- ?

Nữ đệ tử hỏi:

- Chưởng môn, vậy để Thánh Tử về trước sao?

- Không được!

Lãnh Vô Yên đột nhiên đứng lên.

Tôn trưởng lão có chút sửng sốt:

- Chưởng môn, không phải ngài nói muốn bế quan sao?

- À cái này…

Lãnh Vô Yên lúng túng nói:

- Đại đạo phiêu miểu, khó nắm bắt được, Bổn tọa phát hiện ra vừa rồi là ảo giác, cũng không phải cảm ngộ gì cả.

- Là sao?

Tôn trưởng lão luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

- Để Thánh Tử vào đi.

Lãnh Vô Yên ra lệnh.

- Vâng.

Nữ đệ tử rút lui đáp lại.

Một lúc sau, Lý Nhiên bước vào đại điện:

- Đệ tử qua gặp chưởng môn...!Tôn trưởng lão cũng ở đây sao.

- Thánh Tử,

Tôn trưởng lão gật đầu.

Lãnh Vô Yên hắng giọng:

- Nhiên Nhi, ngươi tới đây để tìm ta...!khụ khụ, tìm bổn tọa có chuyện gì sao?

Nhìn thấy có người bên ngoài, Lý Nhiên đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật, trợn mắt một cái, nói:

- Tu vi của đệ tử có chút rắc rối, ta tới đây để thỉnh chưởng môn giải thích nghi hoặc.

- Chỉ vậy thôi sao~

Lãnh Vô Yên cố nén nụ cười:

- Hiếm khi thấy ngươi chăm chỉ như vậy.

Vậy thì theo bổn tọa đi tới Diễn Võ sảnh đi, vừa hay kiểm tra tiến độ tu luyện của ngươi.

Nàng nhanh chóng rời khỏi đại điện.

Vừa rồi không có chút khí thế Quân Lâm Thiên Hạ nào, giống như một tiểu tỷ tỷ nhà bên vậy.

Tôn trưởng lão véo cằm, nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.

- Sao cảm giác chưởng môn lại là lạ…

Mặc kệ cho bà suy nghĩ như thế nào, cũng không tưởng tượng được chưởng môn và đệ tử của mình đang yêu đương!

...

Diễn Võ sảnh.

Lãnh Vô Yên chắp tay ra sau lưng:

- Hiện tại không có người ngoài, nói đi, tìm bổn tọa có chuyện gì sao?

Lý Nhiên gãi đầu:

- Đệ tử tới đây để xin lỗi sư tôn.

- Xin lỗi?

Lãnh Vô Yên nhớ tới chuyện ngày hôm qua, cảm giác tê dại dường như lại nổi lên:

- Ngươi, ngươi làm sai việc gì sao?

Lý Nhiên chân thành nói:

- Để giành được chiến thắng, đệ tử đã lợi dụng sự quan tâm của sư phụ, ta cảm thấy xấu hổ.

Còn không cẩn thận chạm vào khu cấm của ngài…

- Được rồi!

Lãnh Vô Yên quay đầu đi, gò má ửng hồng:

- Chuyện này đã qua, ngươi đừng nhắc tới nữa.

Hơn nữa, bổn tọa cũng không trách ngươi...

- Vậy thì đệ tử an tâm rồi

Lý Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

- Đúng rồi, điều kiện ngươi muốn nói là gì, đã nghĩ đến chưa?

Lãnh Vô Yên hỏi.

- Nghĩ xong rồi.

Lý Nhiên gật đầu.

- Ồ? Vậy nói xem.

Lãnh Vô Yên có chút tò mò.

Lý Nhiên hắng giọng:

- Đệ tử muốn làm chuyện tình lữ nên làm cùng với sư tôn.

Lãnh Vô Yên: ∑ (⊙д⊙ ノ) ノ.