A Yên tỉ mỉ nhớ lại chuyện khi đó, miếng thịt lợn đó là nàng ấy lấy từ Thượng Thiên cục.

Bởi vì khi đó đã gần đến thời gian ăn trưa, cung nhân trong cục đều rất bận, A Yên liền kéo lấy một cung nhân để hỏi.

Cung nhân kia chỉ vị trí lấy thịt xong liền xoay người đi làm việc khác, nàng ấy liền cầm miếng thịt lợn đặt trong đĩa sứ kia đi.

Đây là nguyên liệu nấu ăn duy nhất lấy từ bên ngoài cung của ta để sử dụng.

Cháo ngày hôm đó bị Phó Đình Ngạn giữ lại.

Khi phái người kiểm tra phát hiện trong bát cháo đó chỉ có thịt lợn là có độc, mà trùng hợp bị ta ăn một thìa, nên ta mới bị trúng độc.

Miếng thịt lợn đó chưa dùng nhiều.

Vào đêm ta trúng độc, Phó Đình Ngạn đã điều tra kĩ lưỡng tẩm cung của ta, khi A Yên bị bắt cũng tìm ra miếng thịt lợn đó.

Cung nhân nghiệm độc nói với Phó Đình Ngạn, là độc thạch tín.

Từ đó, mọi chuyện đều hợp lý.

Khi nói chuyện, vẻ mặt của A Yên do dự và bất lực, nói năng luống cuống hỏi ta liệu Phó Đình Ngạn có giết nàng ấy hay không.

Nhưng hiện tại Phó Đình Ngạn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ấy.

Ta an ủi A Yên, nói với nàng ấy cho dù có ra sao cũng phải chịu đựng đến khi ta tìm ra được hung thủ thật sự, tuyệt đối sẽ không để nàng ấy đợi quá lâu.

Thời gian còn lại của ta không còn bao nhiêu, nội thị chưởng quản hình ti trong cung đã đi vào đưa A Yên đi.

Trước khi đi nàng ấy liệu mạng nắm lấy ngón tay của ta, cuối cùng vẫn bị người kéo ra.

Không có thời gian để ta đau lòng, đầu tiên ta gọi chưởng sự của Thượng Thiện cục đến đây.

Thượng Thiện cục là bắt nguồn của tất cả các loại thức ăn được sử dụng trong cung thành này.

Vì sao đột nhiên xuất hiện một miếng thịt lợn có độc? Khi các nguyên liệu nấu ăn được đưa vào cung sao có thể không điều tra ra.

Ta phái người đi tìm chưởng sự của Thượng Thiện cục.

Chưởng sự họ Lý là một nam tử trung niên gầy yếu, rất nhát gan.

Ta mới đe dọa vài câu, Lý chưởng sự đã trung thực kể lại tất cả mọi chuyện.

Gần đây Thượng Thiện cục bị chuột phá hoại nghiêm trọng, luôn có nguyên liệu nấu ăn bị chuột gặm nhấm, lại không thể để mèo đi vào Thượng Thiện cục nên các cung nhân mới nghĩ ra một cách.

Bôi thạch tín lên thịt, thái lát để làm bả độc, dụ chuột ra để giết.

Thời gian dài dần dần mất tác dụng nên liền thay đổi cách đổ thạch tín vào thịt.

Còn về việc tại sao thịt dùng để diệt chuột lại xuất hiện trên bàn nấu ăn, ông ta cũng không rõ.

Chung quy là kết quả của việc không quản lý tốt, ta giao chưởng sự cho thượng hình ti.

Trong đó vẫn còn một chút manh mối mà ta mơ hồ cảm thấy kì lạ, nhưng cứu người cấp bách, ta không kịp nghĩ nhiều.

Vặn hỏi xong một vòng lớn, khi báo cáo lại với Phó Đình Ngạn, ta đã sớm đổ mồ hôi lạnh.

Hắn ngồi trước mặt nghe ta nói, đầu ngón tay vô thức gõ trên mặt bàn.

Đó là một động tác nhỏ trong khi hắn suy nghĩ, đợi đến khi hắn đặt tay xuống, ta cho rằng hắn còn muốn nói với ta điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ gọi Nội thị, kêu sai nha đến Thượng hình ti thả A Yên ra.

Chưa đến thời gian một ngày, thời gian kéo dài, mỗi một giây đều cực kì dày vò.

Cơ thể ta bị thạch tín làm tổn thương nghiêm trọng, không thể đi đón nàng ấy trở lại.

Khi A Yên bị người đưa trở về, nước mắt lưng tròng, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, thảm hại lại nhếch nhác.

Ta đã rời khỏi tẩm cung của Phó Đình Ngạn, bây giờ chỉ còn lại hai người ta và nàng ấy, cuối cùng ta cũng có cơ hội lên tiếng hỏi nàng ấy.

“Sao ngày hôm đó ngươi lại lấy miếng thịt lợn diệt chuột đó.

Người của Thượng Thiện cục đều biết vị trí của miếng thịt đó, nếu như là cung nhân của Thượng Thiện cục nói với ngươi chỗ để thịt, tại sao lại không nói với ngươi sẽ có miếng thịt dùng để diệt chuột ở đó?”

Ánh mắt của A Yên dần dần trở nên ảm đạm, trên lông mày hiện lên một tia mất mát: “Tiểu thư vẫn nghi ngờ ta.”

Loại chuyện hạ độc Phó Đình Ngạn, ta không tin là hành vi của A Yên, nhưng tất cả sự thật này không thể nào giải thích được.

Hỏi câu này chỉ hi vọng A Yên có thể cho ta một câu trả lời hợp lý.

“Khi đó cung nhân của Thượng Thiện cục nói như vậy với ta.” A Yên nói cực kì thuyết phục, ánh mắt kiên định, “Nếu tiểu thư không tin có thể tìm nàng ấy đối chất.”

Mà chuyện đối chất này, khi báo cáo lại, Phó Đình Ngạn đã nhắc nhở ta.

Phó Đình Ngạn không tin A Yên.

Vì để rửa sạch nghi ngờ của A Yên, ta đã đích thân tìm ra chân tướng, chính là bằng chứng tốt nhất.

Ta và A Yên đang nói chuyện, Nội thị trước đó đi tìm người đã đi vào.

“Quý phi, cung nhân của Thượng Thiên cục kia đã tự sát rồi.”.