“Trên đời này còn có chuyện như vậy sao…” Mí mắt Chu Thiên Ly khẽ nhíu, khóe miệng không khỏi co giật một chút.

“Ngươi không nhầm đó chứ?” Thẩm Dục Sanh dò hỏi.

“Không, sẽ không nhầm.

Lúc đó… bởi vì ta quá sợ, liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ cho nên mới nhớ rõ đến thế.” Nữ nhân run rẩy nói.

Hả? Không phải là càng sợ thì càng không đủ dũng khí để xem sao?

“Không nghĩ tới cảnh tượng ngắn ngủi như vậy xuất hiện mười mấy ngày lại phá hại trấn nhỏ…” Nữ nhân càng nói thân thể càng run rẩy.

Chờ chút?! Mười mấy ngày? Thời gian ngắn như vậy thôi sao?

“Cái kia, xin hỏi đám người đó có đặc điểm gì không? Nhìn tổng thể ấy.” Từ Dao đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Nữ nhân suy nghĩ chốc lát cuối cùng vẫn lắc đầu “Ta…Ta không rõ lắm.

Quá tối.”

“Như vậy sao…” Từ Dao có chút thất vọng đáp.

“Các ngươi mau chóng rời đi, không thì sẽ chết oan uổng!” Từ ngữ khí của nam nhân này cũng biết hắn đang sợ hãi.

Từ Dao nhìn hành lý trong tay hai người nhẹ giọng hỏi “Hai vị cũng định rời đi?”

“Dù là ai từng trải qua chuyện như vậy sau này cũng sẽ không an ổn được.

Kỳ thực không nói gạt ngươi, chúng ta thật ra là dân trấn cuối cùng rời đi, nếu như không phải thê tử của ta do dự, chúng ta cũng đã sớm đi rồi.

Cái trấn nhỏ này sắp biến thành một cái trấn trống không!”

“Lời đều đã nói với các ngươi, chúng ta không thể trì hoãn thêm, tự cầu phúc đi.” Nói xong nam nhân liền kéo nữ nhân nhanh chóng rời đi, chỉ sợ lỡ một giây.

“Hiện trường nhiều người thật nha, đáng tiếc ta không được thấy, nếu không nhất định rất ngoạn mục.” Chu Thiên Ly hờ hững nói, thoáng đáng tiếc.

“Nếu để cho đôi phu thê vừa nãy biết đến cái người chết tối qua ở trấn, liền bị dọa sợ không dám đi.” Chu Thiên Ly tiếp tục nhạo báng.

“Vân Hàn? Tại sao không nói gì?”

“Ngươi… Hoài nghi kẻ đó không phải là người?” Từ Dao hỏi ra đồng thời đổ mồ hôi lạnh.

Mặc dù những cảnh đối phó với ma quỷ có trong tiểu thuyết tiên hiệp, nhưng mà vai chính đổi thành mình… thực sự có chút thấp thỏm.

“Ha ha, ngươi đang nói gì vậy? Có ai hơn nửa đêm lại kết bè kết đảng xông vào phá cửa trấn nhỏ này? Làm gì có loại người như thế.”

“Quỷ tu sĩ.” Thẩm Dục Sanh tiếp lời.

“Đúng đúng đúng!!”

“Sư huynh quyết định làm thế nào? Hay là trở về?” Thẩm Dục Sanh nói chính là trở về Vân Đỉnh.

Chuyện này không có cách giải quyết, điểm đáng ngờ quá nhiều không hiểu ra sao đã chết mất một người.

Hiện tại hắn trở về cũng không có ý nghĩa gì, huống hồ thôn trấn này xảy ra chuyện như vậy, tu tiên thế gia bọn họ cũng sẽ không ngồi yên mà không để ý đến.

“Trước tiên bàn bạc kĩ lưỡng.”

“Phải về à? Từ cái thi thể chẳng còn là thi thể kia cũng không nhìn ra điều gì.”

“Vì sao lại ra tay với dân trấn bình thường này?” Từ Dao lẩm bẩm nói nhỏ, lại không nghĩ ra lí do.

“Tàn sát à cũng không tính…”

Từ Dao đột nhiên cả kinh nghiêng đầu nhìn Chu Thiên Ly vừa mới từ trong miệng phát ra những từ kia.

Lúc Chu Thiên Ly nhìn thấy hắn nhìn về phía mình chỉ cười khẽ “Ta chỉ nghi hoặc cái trấn quỷ quái này trước đây không có người chết, tại sao lại trùng hợp lúc chúng ta vừa tới khách điếm này lão bản lại là người bị hại?”

“Ý của ngươi là có người theo dõi chúng ta?” Từ Dao kinh hãi.

“Không thể loại trừ khả năng này.”

Chu Thiên Ly đột nhiên quay đầu lại phía sau, Từ Dao nghi ngờ hỏi “Làm sao thế?”

Chu Thiên Ly nhấc ngón tay chỉ về phương hướng khách điếm, “Chúng ta không phải là quên con hồ ly ngốc kia rồi sao?”

…………………..

Lúc mọi người trở về, linh hồ đã chờ sẵn ở cửa, không hề có dáng dấp chạy loạn khắp nơi.

Nhìn thấy bọn họ hai lỗ tai khẽ động đậy, lúc Chu Thiên Ly đi tới, từ trong miệng nó phát ra tiếng gầm nhẹ.

“Hử? Vẫn còn thù dai?” Chu Thiên Ly khẽ câu khóe miệng.

Linh hồ hừ lạnh một tiếng trực tiếp nhảy lên bả vai của Thẩm Dục Sanh, đồng thời không quên trừng Chu Thiên Ly vài lần.

Nhìn thấy linh hồ vẫn còn, Từ Dao thở dài nhẹ nhõm sau đó chậm rãi ngẩng đầu, “Còn cần đi thăm dò xem.”

“Hả? Này này?!” Chu Thiên Ly thấy Từ Dao muốn lên cầu thang nhưng không ngăn cản.

Toàn bộ phần da đã bị liệt hỏa đốt cháy đến không ra dạng gì, đứng gần cũng có thể cảm nhận được da tróc thịt bong vỡ tan, mùi khét lẹt vẫn còn vương vẩn, khuếch tán đến chóp mũi cảm giác vô cùng buồn nôn.

Ngoại trừ thân thể bị đốt thành cháy đen thì căn bản không nhìn ra cái gì khác.

“Được chưa vậy, buồn nôn quá.” Chu Thiên Ly ngậm miệng, bưng kín chóp mũi của chính mình.

“Làm sao nhìn ra được chút tin tức từ trên thi thể này đây…” Thủ đoạn hủy thi diệt tích này thật là đủ tàn nhẫn, đừng nói điều tra rõ nguyên nhân cái chết, đến cả người cũng thiếu chút nữa biến thành tro tàn.

“Dẫn hồn.” Thẩm Dục Sanh mở miệng.

Từ Dao nhíu mày một cái.

Dẫn hồn tên cũng như nghĩa chính là đem hồn phách đang phiêu bạt ở bên ngoài, không tìm được đường về mà dẫn trở về.

Mà Thẩm Dục Sanh nói dẫn hồn này, Từ Dao cũng đoán được tám chín phần mười, đó là triệu tập hồn phách còn hoãn dừng lại ở nhân gian trước khi biến mất, nói thẳng ra thì chính là mời quỷ.

Từ Dao hô hấp cứng lại, hắn vẫn có chút sợ quỷ…

Người bình thường nào chẳng sợ chứ?!!! Nhưng hắn lại cố tình xuyên vào trong thế giới này!!

“Thế các ngươi biết làm thế nào à?” Chu Thiên Ly hỏi ngược lại.

Hai người đều trầm mặc.

Có lẽ nếu là Vũ Vân Hàn thì có thể đi… Nhưng bảo hắn đánh lợn núi hay cái gì hắn còn làm được, chuyện như vậy hay là thôi đi.

Trước tiên không nói có thể làm được hay không, mấu chốt là hắn rất sợ được không!

Ngẫm lại một thanh niên tôn trọng chủ nghĩa khoa học, chưa từng mê tín bao giờ đi tới cái chỗ này, có thể không sợ chút nào sao?!

“Dẫn hồn cũng phải dựa vào thiên phú, không phải con cháu thế gia nào cũng làm được.

Huống hồ muốn thật sự đạt đến hiệu quả tốt nhất, quả nhiên vẫn là dựa vào nàng ta.” Chu Thiên Ly nói đến từ cuối cùng, khóe miệng khẽ giương lên.

“Nàng ta?” Từ Dao suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là?

“Đúng, là nàng ta.

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, xem ra lại phải đi làm phiền người ta một chuyến.”

“Nhưng mà không vác theo thi thể chẳng lẽ muốn mời nàng ta đến?”

“Không lao lực đến vậy.” Chu Thiên Ly tới gần thi thể ngồi xổm người xuống, nhìn cái đống đen thui trước mặt biểu tình ghét bỏ thiếu chút nữa viết hẳn lên mặt.

Hai ngón tay nhẹ nhàng nắm chân thi thể xách lên, cánh tay đẩy thân thể của chính mình cách xa cái xác kia phảng phất thứ hắn đang xách không khác gì rác thải.

Đi tới một cái sập nhỏ, lấy tấm chăn bao lại.

Cảm thấy không đủ, hắn lại bọc thêm vài lớp chăn nữa đến khi không còn thứ gì lộ ra nữa.

“Chỉ cần đồ vật của người chết khi còn sống sử dụng là được, nhưng mà cái này cũng quá mức đối với những dẫn hồn giả cao thâm, còn những người khác không đủ trình độ thì cũng chẳng làm được.” Chu Thiên Ly vừa nói vừa thắt nút bọc chăn lại.

Từ Dao thấy dáng vẻ ghét bỏ của Chu Thiên Ly khi nãy, đi tới giơ tay muốn tiếp nhận.

“Để ta cầm cho.”

Mà Chu Thiên Ly lại nhìn tay phải của Từ Dao hỏi, “Tay ngươi lành rồi?”

“?? À, cái này hả…” Từ Dao hai giây sau mới phản ứng lại, vừa định giải thích thì Chu Thiên Ly chen miệng nói.

“Chắc là Thẩm tiểu đệ đã chữa khỏi rồi.”

“Ừ.”

Chu Thiên Ly cười mà không nói nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, “Thứ này không tương xứng với mỹ nhân, cứ để ta cầm đi.”

Từ Dao đen mặt, cái tên này thật là…!

“Chu Thiên Ly.” Từ Dao kêu lên.

“Được được, ta không gọi.”

“Không phải nói chuyện này.”

“Vậy là chuyện gì?”

“Ngươi hẳn cũng là người của thế gia nào đó, nhưng ngươi chưa nói mình thuộc môn phái nào.” Từ Dao nhớ lại Chu Thiên Ly quả thực chưa từng nói qua chuyện của hắn.

“Ta ấy à ——“ Chu Thiên Ly cố tình kéo dài âm.

“Ta tự lập môn phái!”

Từ Dao: “…”.