Lông tơ của yêu thú dán vào da thịt Từ Dao truyền đến từng trận ngứa, cảm giác yếu mềm, nam nhân sau khi thấy tình cảnh này thì kinh hãi đến biến sắc! “Nó tại sao…? Ta chưa từng nghe nói yêu thú dĩ nhiên sẽ chủ động thân cận với con người!!”

Co thể tưởng tượng được Yêu tộc đối với nhân loại có cỡ nào căm hận, mà con yêu thú này lại thân cận với Từ Dao như vậy, thật khó mà tin nổi!!

“Thôi, nói chung giao nó cho ta nhanh lên!”

Nam nhân vừa mới đi lên trước một bước, toàn bộ trong rừng đột nhiên như bị ức hiếp mà bao phủ mịt mờ, cây cối trong rừng bốc lên nhiệt khí ngưng kết thành khói trắng như sóng lớn đánh lên đỉnh đầu, lợi kiếm đang yên lặng trong tay nam nhân bắt đầu không khống chế được phát ra khoảng không tựa như run run!!

Linh thạch quan trọng ở giữa cán kiếm không ngừng lấp lóe, tròng mắt nam nhân vụt sáng khiếp sợ, chưa bao giờ phát sinh ra tình huống như vậy!!

Yêu thú trên vai Từ Dao bắt đầu phát ra tiếng than nhẹ nhưng không hề đề phòng, trái lại có một chút vui sướng, hai lỗ tai chớp lay động.

“Sư huynh.”

Bên tai truyền đến âm thanh cực kì quen thuộc, Từ Dao đột nhiên cả kinh lập tức quay đầu lại liền nhìn thấy trong màu đen chập trùng hiện ra bóng người, âm thanh rung động nhởn nhơ lại có chút giả tạo.

“Ta tới tìm ngươi.”

Thẩm Dục Sanh?!

“Ngươi tại sao lại đi theo?” Từ Dao kinh ngạc hỏi.

Kỳ quái chính là sau khi Thẩm Dục Sanh xuất hiện, vẻn vẹn một khắc nghiền ép xuống âm u hóa thành ban ngày, ánh sáng tỉ mỉ xâm nhiễm vào các góc, mà lợi kiếm vẫn luôn run run rốt cục an phận.

Thẩm Dục Sanh bước lên phía trước đến bên người Từ Dao “Ta đến đón ngươi về.”

Một câu nói này khiến Từ Dao vừa sợ vừa cười, tại sao hắn lại có ảo giác trẻ nhỏ được gia trưởng chăm sóc nhỉ?

“Thực sự là, hiếm thấy náo nhiệt” Nam nhân nhìn thấy Thẩm Dục Sanh đương nhiên sau khi chú ý đến bạch đồng khá là sững sờ, lập tức khơi dậy lên hứng thú của hắn.

Nam nhân nhìn hành động của Thẩm Dục Sanh cùng Từ Dao, nụ cười trên khuôn mặt của hắn tỏa ra “Bạch đồng? U, xưa nay chưa từng thấy a.

Mỹ nhân, đứa nhỏ này là theo ngươi tới? Ngươi cần nhờ hắn bảo vệ sao? Còn không bằng đến chỗ của ta, ta xưa nay đối với mỹ nhân đều rất thương hương tiếc…”

Vèo______ Một đạo quang sắc bén chợt lóe lên bên má nam nhân, mang theo gió mát thổi sợi tóc bay lất phất.

Ngay sau đó da thịt nguyên bản trơn bóng đột nhiên xuất hiện một vết cứa, máu tươi nóng bỏng từ vết thương bị cào rách dần dần nhỏ giọt xuống, chớp mắt bên tai chỉ còn dư lại yên tĩnh.

Thẩm Dục Sanh chậm rãi buông xuống cánh tay đang ở không trung, hơi không chú ý thì sẽ bị lệ khí ở đáy mắt y bóp chết.

Từ Dao thậm chí cũng không biết Thẩm Dục Sanh ra tay lúc nào, một loạt động tác vừa nãy dùng mắt thường khó có thể thấy rõ.

Nam nhân nhẹ nhàng giơ tay lau đi vết máu bên má, kia rõ ràng chính là thương tích bị lợi khí gây ra, huyết dịch thuận theo đầu ngón tay chậm rãi chảy xuôi xuống dưới, liếc nhìn Thẩm Dục Sanh “Tiểu tử, tính khí lớn như vậy?”

“Ta có thể.” Thanh âm của Thẩm Dục Sanh để lộ một luồng phẫn nộ nhàn nhạt.

“Cái gì?” Nam nhân không lí giải được lời nói của Thẩm Dục Sanh, cau mày theo bản năng hỏi ra lời.

“Ta có thể bảo vệ sư huynh.”

Từ Dao không nghĩ tới Thẩm Dục Sanh tức giận dĩ nhiên lại vì nguyên nhân này, nhất thời không biết nói gì, một luồng sóng dập dờn gột rửa ngột ngạt trước ngực, nói không cảm động đó là giả.

“Tiểu tử có bản lĩnh ngược lại không tệ, nhưng đáng tiếc ngươi nhầm đối tượng, ta muốn… là cái này.” Đối với hành vi của Thẩm Dục Sanh nam nhân lại không hề tức giận, lần thứ hai nhấc ngón tay chỉ vào yêu thú trên vai Từ Dao.

Thẩm Dục Sanh trực tiếp đi tới chắn trước mặt Từ Dao, Từ Dao cảm giác tựa hồ không hiểu sao tầm mắt của chính mình lại tập trung vào bóng lưng trước mặt của y, cuống họng hơi lành lạnh, cảm giác mơ hồ bốc hơi.

“Đều không cho ngươi.”

Lời nói bốc đồng như vậy phối hợp cùng dáng vẻ kiên định của Thẩm Dục Sanh khá là buồn cười.

Từ Dao hắn còn chưa đến mức để một hài tử chặn trước mặt mình.

Từ Dao sải bước về phía trước, giơ tay vỗ lên vai Thẩm Dục Sanh.

ngôn tình hài

Thẩm Dục Sanh ngẩng đầu lên liền thấy gò má Từ Dao, đường cong hoàn mỹ phản chiếu trong mắt y, đồng tử giống như sương trắng đột nhiên trở nên trong suốt.

“Này, các ngươi không phải sẽ thật sự nghiêm túc với ta đi?” Nam nhân nhìn dáng vẻ hai người một bộ thủ thế chờ đợi trước mặt, không khỏi bất đắc dĩ cười khẽ.

Chỉ nhìn tư thế của hai người trước mặt, nam nhân liền hiểu rõ thực lực của bọn họ không thể coi thường, huống chi… Vị thiếu niên bạch đồng kia… Nam nhân híp mắt nguy hiểm một cái.

“Thôi, coi như ta tặng các ngươi quà gặp mặt, con yêu thú kia ta cũng không cần.

Nói lâu như vậy ta còn chưa biết các ngươi là ai, ta tên Chu Thiên Ly, các ngươi thì sao?” Chu Thiên Ly cười tập trung nhìn gương mặt tinh xảo của Từ Dao.

Thẩm Dục Sanh: “………..”

Từ Dao không biết Chu Thiên Ly bán thuốc gì trong hồ lô, nhưng vẫn hồi đáp “Vũ Vân Hàn.”

“Đại đệ tử Vân Đỉnh phái Vũ Vân Hàn?!!!” Chu Thiên Ly sau khi nghe đến cái tên này kinh hô.

Từ Dao không khỏi cau mày, hắn giờ mới biết thì ra Vũ Vân Hàn có tiếng tăm lớn như vậy, có thể thấy được là một người mà ai cũng biết tới.

“Không trách không trách, đều nói Liễu gia Vân Đỉnh phái tốt số, nhặt được nghĩa tử không chỉ có võ nghệ cao cường còn thông tuệ hơn người, khiến Liễu gia tăng thêm không ít hào quang.

Nghe đâu… Dung mạo cực kì tuấn tú, hôm nay gặp mặt quả nhiên như thế.” Chu Thiên Ly nói đồng thời lần thứ hai quan sát Từ Dao.

Được nam nhân tán thưởng, thực tại khiến Từ Dao vui sướng không đứng nổi, hắn vậy mà không rõ khuôn mặt mới này của chính mình đến tột cùng có cỡ nào khiến người say mê…

“Mỹ nhân, hi vọng chúng ta sẽ có duyên gặp lại, còn có vị này, tiểu tử bạch đồng.” Chu Thiên Ly thu hồi thanh kiếm, khóe miệng cười ẩn ý.

Thân thể nhảy một cái ở trong rừng biến mất.

Mỹ nhân cái rắm….

Từ Dao đã sớm bất mãn đối với danh xưng này của Chu Thiên Ly, còn thực sự coi hắn là nữ tử?

“sư huynh.”

Từ Dao nghiêng đầu khẽ cười sờ sờ mái tóc Thẩm Dục Sanh, yêu thú trên vai thuận theo cánh tay Từ Dao nhảy đến trên vai Thẩm Dục Sanh, thân mật duỗi đầu lưỡi ra liếm lên hai má y.

“Thì ra yêu thú có bộ dáng này, nhưng mà ngược lại là bất ngờ thân cận cùng người khác.” Từ Dao cúi đầu xuống, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng gãi cằm con yêu thú, nó thoải mái nhắm lại hai mắt giống như một con mèo, hai lỗ tai lần thứ hai tiu nghỉu xuống, cái đuôi trắng như tuyết thỉnh thoảng kích động mấy lần, bộ dáng này muốn làm Từ Dao vui vẻ.

“Yêu thú không thân cận người.”

Thẩm Dục Sanh nhẹ giọng nói.

“Hả? Ta thấy nó ngược lại rất yêu thích chúng ta.” Từ Dao phảng phất sờ đến nghiện, ánh mắt vẫn luôn bị yêu thú hấp dẫn cũng không ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại.

Mà Thẩm Dục Sanh lại im lặng không lên tiếng, không hề trả lời.

“Tiểu tử, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Từ Dao để ý đến Thẩm Dục Sanh đột nhiên trầm mặc, sờ sờ lông tơ yêu thú tự nhủ.

“Nó là linh hồ, nhìn dáng vẻ hẳn là đi cùng bộ tộc nhưng lại lạc đàn chạy nhầm đến đây, kết quả bị người đuổi giết nên mới phát ra tín hiệu cầu cứu.” Thẩm Dục Sanh giải thích.

Từ Dao từ từ ngồi dậy nhìn về phía Thẩm Dục Sanh, có chút bất ngờ “Ngươi biết rất nhiều, Yêu tộc không phải gần đây mới xuất hiện sao? Tại sao ngươi hiểu rõ như vậy.”

Vốn tưởng rằng lần này Thẩm Dục Sanh còn có thể duy trì trầm mặc, nhưng chưa từng nghĩ y lại nhìn chăm chú Từ Dao, đồng sắc hiếm thấy kia như đại dương mênh mông dễ dàng nuốt hết mọi thứ.

“Đó là vì sư huynh không nhớ rõ.”

????? Này có liên quan gì đến hắn không nhớ rõ?

Từ Dao lắc đầu, hài tử này nói ba phải thế nào cũng được “Chúng ta nên về rồi.”

Nhưng mà, trải qua tình cảnh đó, Từ Dao thầm nghĩ có lẽ bọn họ thật sự có thể yên bình ở chung..