Chỉ nghe Bùi Thận cao giọng nói: “Xin hỏi, bên trong có phải là con gái của Khổ Trai tiên sinh không?”

Thẩm Lan cùng Trần Tùng Mặc ngây ra, trơ mắt nhìn Bùi Thận phủi tay áo cất bước vào trong đình.

Trong đình, khuôn mặt Trịnh Tuệ Nương đã biến sắc vì kinh sợ, không ngừng lui về sau, hoang mang rối loạn muốn chạy xuống núi.

Người thanh niên kia thấy thế cũng hoảng sợ, không đầu không đuôi nói: “Nàng mau đi đi, ta cản y lại.” Dứt lời, vội quay người.

Nhưng nơi Bùi Thận đứng cách trong đình chỉ vài chục bước, hai người trốn không kịp, chợt thấy có người đàn ông cao ráo tuấn lãng, thẳng thắn oai hùng mặc áo cổ tròn xanh ngọc bằng gấm Tứ Xuyên, mang ủng độn, đeo đai lưng bạc, bước nhanh tới.

Bùi Thận vào trong đình, liếc nhìn nàng kia.

Cả người lụa là, trâm thoa như mây, ngọc bội leng keng, vòng xuyến mỹ ngọc, một bộ dáng tiểu nương tử nhà giàu.

Bùi Thận nhớ kỹ khuôn mặt của nàng xong liền lui ra sau, thủ lễ hỏi: “Xin hỏi, đây có phải con gái của Khổ Trai tiên sinh không?”

Trịnh Tuệ Nương hoảng loạn, lại không muốn khiến gia tộc hổ thẹn, định mở miệng chối.

Bùi Thận chậm rãi nói: “Là ta đường đột xông tới hỏi tiểu thư, nhẽ ra nên đi hỏi Khổ Trai tiên sinh mới đúng.” Nói rồi, quay người bước đi.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thấy y bỏ đi, Trịnh Tuệ Nương hoảng hốt, vội vàng đuổi theo: “Là ta là ta! Ngài đừng đi tìm cha ta!”

Nàng này đã xác nhận thân phận, Bùi Thận liền không hề để ý tới nàng nữa, quay sang xem người thanh niên kia.

Hắn mặc một bộ áo dài màu thiên thủy, mang đôi giày vải màu xanh, đầu vấn khăn, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, vóc người gầy gò, hơi có vẻ yếu ớt.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của vị huynh đài này?” Bùi Thận cười nói.

Bị người ta bắt gặp hẹn riêng đã xấu hổ rồi, người này vừa liếc mắt đã nhận ra Tuệ Nương, Tôn Phong chỉ vừa mười tám đã hoang mang, khuôn mặt bộc lộ vài phần hoảng sợ, liên tục quát mắng: “Ta là Tôn Phong, ngươi là người phương nào? Tới đây ý muốn thế nào!”

Bùi Thận thấy hắn sợ hãi như vậy, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng âm thầm khinh thường.

Đã sợ hậu quả thì đừng nên làm.

Đã dám làm thì phải chuẩn bị tinh thần gánh vác hậu quả.

Bộ dạng này, cái nào cũng không làm được, thật là hạng sợ trách nhiệm.

Bùi Thận mỉm cười ấm áp, dịu tiếng nói: “Thế tử phủ Ngụy Quốc Công – Bùi Thận, Bùi Thủ Tuân.”

Nghe vậy, mặt Tôn Phong bỗng tái nhợt, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

Trịnh Tuệ Nương mặt không chút máu, hãi hùng đến sắp ngất đi.

Nàng lắp bắp nói không ra lời, chỉ khóc nước mắt nước mũi ròng ròng, nức nở không thôi.

Đối phương nếu đã dám bước lên đây, chắc chắn đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, sợ là đã phái người đi mời cha đến.

Nghĩ đến chỗ này, Trịnh Tuệ Nương càng thêm hoảng sợ, buồn bã rơi lệ, nghẹn ngào khôn kể.

Bùi Thận thấy Trịnh Tuệ Nương khóc sướt mướt, càng thấy phiền hà.

Giờ mới biết sợ, sao lúc lén gặp tình lang không thấy khóc đi?

Y cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại ôn hòa: “Lời của hai vị ban nãy tại hạ đã nghe qua.”

Tôn Phong lập tức liền muốn quỳ xuống: “Ngàn sai vạn sai đều là sai lầm của ta, xin thế tử rủ lòng thương tha cho Tuệ Nương với.”

Nghe người thanh niên mở miệng, Trịnh Tuệ Nương buồn vui đan xen, càng thêm quyết tâm bên nhau trọn đời, cuống quít muốn quỳ xuống cùng tình lang.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bùi Thận một phen đỡ lấy Tôn Phong, không để hắn quỳ xuống.

Thấy y hành động như thế, Thẩm Lan đằng sau cũng nhanh chóng quyết định thò tay túm chặt lấy Trịnh Tuệ Nương, cũng không cho nàng quỳ.

Bùi Thận liếc nhìn nàng tỏ ý khen ngợi, ôn hòa nói: “Ta đến đây cũng không phải để lên án hay hỏi tội ai, hai vị cứ yên tâm đi.”

Thế tử của phủ Ngụy Quốc Công đã là quan lớn lại là quý tộc, thật sự không cần phải lừa hai người họ.

Tôn Phong cùng Trịnh Tuệ Nương nghe vậy, do dự đứng lên.

Thẩm Lan lấy trong tay áo ra một chiếc khăn bông mềm màu trắng lau nước mắt cho Trịnh Tuệ Nương, rồi nhỏ giọng dỗ dành nàng.

Thấy Thẩm Lan trấn an Trịnh Tuệ Nương, Bùi Thận cười hỏi: “Ta vừa nãy ở dưới đình nghe huynh đài đây lấy biệt ly làm đề mà làm thơ, rất có tài văn chương.

Lúc này đây huynh liệu có thể phú một bài khác?”

“Có gì không thể?” Tôn Phong gật đầu đáp ứng ngay.

Hắn dạo ra xa chừng mười bước, trầm ngâm một lát rồi nói:

“Thủy đắc Tố Ông liễu,

Hựu ẩm Bán Sơn tửu,

Quân tử lượng bất cực,

Hung thôn bách xuyên lưu.”

Thẩm Lan thầm than, người này thật ra cũng có vài phần nhanh trí.

Hai câu trước, Tố Ông là chỉ Dương Tố, Bán Sơn là chỉ Vương An Thạch.

Hai người này đều có ái thiếp vụng trộm yêu đương với người khác, liền dứt khoát tặng luôn ái thiếp cho đằng kia, giúp người viên mãn.

Hai câu sau nói trắng ra, khuyên Bùi Thận lòng dạ rộng lớn, không cần so đo.

Thẩm Lan cúi đầu, thầm nghĩ Bùi Thận vốn đang cố nhịn lại bị người này khen như thế, sợ là phải nghẹn chết.

Nhưng nàng quả thật đã xem thường sinh vật có bản năng chính trị như Bùi Thận.

Chỉ thấy y vui vẻ mỉm cười, không nhìn thấy một chút bất mãn nào, liên tục khen ngợi: “Huynh đài thật có tài.

Năm nay nhất định có thể hết cơn bĩ cực, đề tên lên bảng vàng, thiềm chung chiết quế.” (1) Dứt lại, cao giọng nói: “Trần Tùng Mặc! Lấy trăm lượng bạc, tặng cho vị huynh đài này.”

Trần Tùng Mặc phía sau tức khắc từ trong tay áo rút ra trăm lượng ngân phiếu, cung cung kính kính dâng ra.

Tôn Phong đâu biết ý đồ của y, lòng đầy vui mừng.

Hắn nhà nghèo, nếu được khoản bạc trăm lượng, thế là đã có tiền để làm lộ phí lên đường ứng thí.

Nhưng cũng phải từ chối một hai, thế là hắn xua tay: “Đa tạ ý tốt của thế tử, chỉ là học trò chưa ghi công gì, không dám nhận ban thưởng.”

Bùi Thận hiền lành nói: “Hôm nay tặng bạc trăm lượng, trợ huynh ngày sau đề tên bảng vàng, đây là niềm vui thứ nhất.

Còn niềm vui thứ hai……”

Tôn Phong sửng sốt, mờ mịt nói: “Niềm vui thứ hai ở đâu ra?”

Bùi Thận nâng quạt chỉ ra phía xa, có một ông lão mặc áo trực chuyết bằng lụa, đầu vấn khăn xanh dẫn theo người hầu đang bước lên bậc thang.

Bùi Thận mỉm cười: “Niềm vui thứ hai ta tặng huynh đã tới rồi đây.”

Tôn Phong mừng rỡ như điên, lại không dám tin, liếc nhìn sang Tuệ Nương vài lần, lòng càng tràn ngập niềm vui.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Về phần Trịnh Chử đang bước tới thì lại không vui lắm, ông là phải mặt dày mà đến, mặt mũi tối tăm, lòng đầy phẫn uất, chỉ là tu dưỡng tính tình tốt, trên mặt không lộ vẻ gì mà thôi.

Ông thấy trong đình có Thế tử của phủ Ngụy Quốc Công – Bùi Thận và tì nữ, thị vệ, con gái Tuệ Nương, lại có thêm một thanh niên lạ mặt khác, bắt đầu cảm thấy có điều chẳng lành.

Bùi Thận níu lấy tay áo của Tôn Phong, dẫn hắn đến trước mặt Trịnh Chử, cười vang nói: “Còn không mau tới bái kiến nhạc phụ của huynh!”

Tôn Phong vui mừng quá đỗi, vội vàng khom người: “Tiểu sinh Tôn Phong, bái kiến nhạc phụ đại nhân.”

Bùi Thận từ tốn nói: “Tôn huynh sao vẫn chưa thay đổi xưng hô của mình?”

Tôn Phong vội vàng nói: “Tiểu tế Tôn Phong, bái kiến nhạc phụ đại nhân.”

Trịnh Chử gừng già càng cay, nghe vài câu đã đoán được sự tình.

Ông chẳng hề quan tâm Tôn Phong, sai phái đám nha hoàn vú già sau lưng: “Dẫn tiểu thư về trước.”

Tuệ Nương xưa nay được phụ thân sủng ái, nếu không cũng không dám lén lút làm ra việc lớn thế này.

Nàng cắn răng, nện gối xuống đất, khóc lóc dập đầu: “Tuệ Nương đã có người vừa ý, xin phụ thân rủ lòng thương!”

Trịnh Chử thần sắc lạnh lùng, cắn chặt hàm răng, rõ ràng đang cố nén giận.

Tuệ Nương biết rõ nếu không thể kết thúc việc này tại đây, chỉ sợ về đến nhà nàng sẽ bị nhốt lại, bị phụ thân gả cho người khác.

Nàng bi ai kêu khóc không thôi: “Xin phụ thân rủ lòng thương! Xin phụ thân rủ lòng thương!”

Trịnh Chử không nhịn được nữa, giận dữ nói: “Còn đứng đực ra đó làm gì! Mau dẫn tiểu thư xuống núi!!”

Đám bà vú cao to theo sau thấy chủ nhân tức giận, vội vội vàng vàng túm lấy Trịnh Tuệ Nương, kéo nàng xuống núi.

“Tuệ Nương! Tuệ Nương!” Tôn Phong vội vã chạy theo, luôn miệng giải thích, “Không phải Tuệ Nương sai, là lỗi của ta! Là lỗi của ta!”

Bùi Thận thở dài: “Hôm nay cũng thật trùng hợp.

Ta đến chùa lễ Phật, tình cờ gặp được Khổ Trai tiên sinh, cùng chuyện trò vui vẻ.

Sau đó lại ra ngắm cảnh sau núi, chợt thấy có đôi tình nhân, hỏi kỹ càng ra mới biết là con gái của Khổ Trai tiên sinh, chuyện trên đời quả là trùng hợp.” Đây là muốn phủ nhận chuyện y cùng Trịnh Tuệ Nương xem mắt lẫn nhau.

“Người ta nói không khéo thì không thành thơ, tương phùng tức là duyên, chi bằng hôm nay ta cũng giúp hai vị cầu tình, coi như là viên mãn một mối duyên lành.”

Trịnh Chử chỉ đứng sững ngay đó, cắn răng không nói.

Lòng ông kích động, buồn giận khó bình, mấy ngày nay Tuệ Nương làm nũng một hai phải tới chùa Linh Hà gặp mặt Bùi Thận, thì ra là muốn mượn đây để lén gặp tình lang.

Đứa con gái bất hiếu này lại dám làm ra chuyện như thế.

Hủy hoại danh dự gia tộc, còn bị người ta bắt tại trận.

Trịnh Chử khó thở, hận không thể cầm cây thước đánh nàng mấy cây để nàng ghi nhớ bài học hôm nay.

Nhưng đứa con gái này tréo nghoe thay lại là đứa con gái mà ông yêu thương nhất.

Lúc nhỏ đẻ non, mới ra đời nặng không tới bốn cân, tiếng khóc nhỏ như mèo kêu, ông sợ nuôi không sống nổi, lo lắng ngày đêm, ôm trong lòng từng ly từng tí nuôi lớn ngần này.

Trịnh Chử trong lòng bi thiết, vừa tức giận vừa lo lắng.

Sợ Bùi Thận làm to chuyện, hại đến tánh mạng của Tuệ Nương, đành thôi vác cái mặt mo già này mong y khoan thứ.

Ông khom người chắp tay, giọng mang khẩn cầu: “Ta thay con gái bất hiếu nói câu xin lỗi Thế tử gia.”

Thẩm Lan đứng bên cạnh giật mình, âm thầm thở dài, đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ tới cha mẹ mình, hốc mắt nàng chát chát, sống mũi hơi cay.

Không thể quay về, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đừng nhớ nữa.

Nàng cố gắng đè nén cảm xúc, cúi đầu không để ai thấy.

Vừa thấy Trịnh Chử khom người, Bùi Thận lập tức nghiêng người tránh đi: “Trịnh công nói đùa, việc này vốn không liên quan gì ta, chẳng qua gặp vị huynh đài này tài hoa cao tuyệt mà vui mừng, sinh lòng tác hợp mà thôi.”

Vẻ mặt nghiêm nghị của Trịnh Chử hơi giãn ra.

Ít nhất Bùi Thận cũng không rắp tâm làm to chuyện, tánh mạng của Tuệ Nương sẽ không liên lụy vào.

Huống chi nữ nhi hẹn hò ngoại nam, truyền ra sẽ bôi nhọ gia phong.

Nhưng nếu ngoại nam tài hoa hơn người, trúng tuyển tiến sĩ rồi đến cầu cưới, vậy thì đó là nữ nhi mắt đuốc thấy anh hùng, cũng thành một đoạn giai thoại.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bùi Thận cười khanh khách: “Sắc trời đã tối ta không tiện ở lâu, bây giờ rời đi Khổ Trai công không cần tiễn.”

Chiều ngả về tây, mặt trời khuất cuối ngọn cây, bầu trời xanh đầy mây hồng giống như một mảnh gấm xinh đẹp, phản chiếu trên những bông hoa sơn chi trắng như tuyết khắp núi.

Đúng lúc này, chuông xanh trong chùa vang lên, khiến chim chóc khắp núi giật mình bay về phương nam.

Thẩm Lan ngẩng đầu thấy chim tước tung cánh, cao cao vút qua bầu trời xanh mênh mông vô bờ, nhảy vào tầng mây rồi biến mất không thấy.

Nàng sinh lòng hâm mộ, nghĩ ngợi rồi thêm buồn bực.

Hôm nay Trịnh Tuệ Nương gặp lén Tôn Phong, Bùi Thận giải hôn ước, vun vén cho Trịnh Tuệ Nương cùng Tôn Phong ở bên nhau.

Việc hôm nay nếu không lộ ra ngoài, sẽ không ai biết vị hôn thê của Bùi Thận gặp lén tình lang, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của Bùi Thận.

Nhưng dù lộ ra, y đã chịu dể người ta viên mãn thì đó cũng là một cái thanh danh tốt.

Huống hồ nếu tương lai hai người này ấm êm hòa thuận, Trịnh gia, Tôn Phong đều nợ Bùi Thận một ân tình.

Nếu hai người thù ghét nhau, Bùi Thận càng là vỗ tay cười thầm.

Lăn qua lộn lại, trái phải dù sao y cũng đứng ở thế trên.

Tốt hơn nhiều so với việc y tránh né không gặp, giải trừ hôn ước, lại phải bồi thường tiền bạc của cải cho Trịnh gia.

Thẩm Lan nghĩ đến đây lại thở dài.

Hôm nay chợt gặp chuyện như vậy, tất cả mọi người đều nghệch ra.

Chỉ một mình Bùi Thận nháy mắt đã tính toán xong tất cả.

Người này tâm cơ thâm sâu, ứng biến cực nhanh, qua đây có thể thấy được chút ít.

Nghĩ đến muốn sinh tồn thậm chí đào thoát từ tay một người như vậy, Thẩm Lan khó tránh khỏi trong lòng kinh sợ, hơi có vài phần bi thương, chỉ cảm thấy sấm chớp rền vang, người xa xôi, con đường phía trước mênh mang mà mù mịt.

Tác giả có chuyện nói: (dịch thô)

Kia thơ đằng trước hai câu là ta nói bừa, nhưng Dương Tố và Vương An Thạch đích xác đều gặp ái thiếp yêu đương vụng trộm với người khác, sau đó hai người bọn họ giúp người thành đôi.

Dương Tố là ái thiếp cùng Lý Bách Dược yêu đương vụng trộm, Vương An Thạch là thiếp thất Giảo nương cùng người yêu đương vụng trộm, Giảo nương còn làm thơ, viết một câu “Đại nhân mạc thấy tiểu nhân quái, Tể tướng trong bụng khả chống thuyền”.

( phụ chú: Có người đọc nhắc nhở ta Vương An Thạch không nạp thiếp, ta sau lại tra xét Baidu mục từ “Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền”, phát hiện mặt trên nói, Vương An Thạch cùng Giảo nương một đoạn này là dân gian truyện cười, vô cùng có khả năng là hư cấu, Vương An Thạch cũng không nạp thiếp.

Nhưng là ta thơ đã biên xong rồi, sửa lên thật sự quá phiền toái, đã có cái này hư cấu truyền thuyết, vậy đương Tôn Phong bị lầm đạo đi.

Mọi người nhớ rõ, Vương An Thạch không nạp thiếp là được.)

Mặt sau hai câu “Quân tử lượng bất cực, Hung thôn bách xuyên lưu.” xuất từ 《 đầu tặng trương đoan công ( vừa làm tặng Bùi xu đoan công) 》, tác giả Mạnh Giao

Chú thích:

(1) Thiềm cung chiết quế: bẻ được nhánh quế trên cung trăng, chỉ việc thi cử đỗ đạt.