Cuộc sống đại học cùng tưởng tượng của không sai biệt lắm, rảnh rỗi, tự do, thích hợp nói yêu đương.

Nhưng ta không giống như khi học cao trung nữa, bởi vì nhớ một người mà ngông cuồng tìm người khác tới thay thế. Như vậy còn tệ hơn. Cho nên ta phần lớn thời gian sau khi học xong đều đi làm thêm.

Chu Cẩm Trình rất ít liên lạc với ta, mà ta cũng thay đổi thành nửa năm mới trở về một lần.

Kì nghỉ đông đầu tiên về nhà, Chu Cẩm Trình bận bịu tiếp đãi những người tới nhà chúc tết, hắn mặc áo sợi thư thích rộng thùng thình, nụ cười ôn hòa ứng phó. Bọn họ cung kính nói: "Chu ngoại giao, sang năm còn xin ngài chiếu cố nhiều hơn nữa!"

Hắn thong dong gật đầu, "Nhất định nhất định."

Những người đó lúc nhìn thấy ta cũng có chút kinh ngạc, Chu Cẩm Trình nói nàng là cháu gái của ta.

Đêm hôm đó ta vùi ở trong ngực của hắn, ngón trỏ vẽ vài vòng trên ngực hắn. Hắn nhắm hai mắt, kéo tay của ta nói: "Đi tắm rồi ngủ đi."

Ta rũ mí mắt xuống, sau đó lật người nằm trên người của hắn. Ta hôn ngực hắn, hắn nhíu lông mày, "Thanh Thanh?" Ta cứ thế hôn hắn, lui xuống, lúc đến phần bụng của hắn, hắn dùng tay nâng cằm của ta lên, "Được rồi, đủ rồi."

Chúng ta trước một khắc vẫn còn ở thân mật nóng bỏng, lúc này lại như cách thiên sơn vạn thủy. Ta cảm thấy lạnh.

Năm thứ hai đại học cùng năm thứ ba đại học, ta chỉ trở về một chuyến vào đêm 30, còn lại đều ở lại Bắc Phương.

Kì nghỉ đông năm thứ hai đại học, Chu Cẩm Trình mang ta đi tham gia tiệc cưới của tỷ tỷ hắn. Người tham gia tiệc cưới cũng không nhiều, hắn dẫn ta đến chỗ ngồi ngồi xuống, "Đói bụng liền chính mình tự ăn, không cần uống rượu." Hắn nói xong cũng đi đến chào hỏi một nhóm người tây trang giày da ở phía trước. Ta nhìn hắn một chén một chén uống rượu, mang theo nụ cười thăm hỏi những người đó.

Ta nhìn tân nương tử mặc sườn xám, đối với tỷ tỷ của Chu Cẩm Trình ta cũng là phải gọi một tiếng a di. Nhưng dù sao quan hệ quá xa, lại không thường tiếp xúc, cho nên cũng không quen thuộc. Ta nghĩ, nàng cũng không nhận ra ta, bởi vì Chu Cẩm Trình chưa từng dẫn ta đi gặp thân nhân, bằng hữu hoặc là người yêu của hắn.

Ta nhìn những người đang khéo léo thong dong kia, cảm giác mình không chỉ xa lạ mà còn khó coi.

Mà ta ở đây, chẳng qua là vì chờ hắn. Thời điểm rượu hơn phân nửa tuần ta nhìn thấy hắn nhìn một cô gái thanh mỹ mà sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt luôn luôn thờ ơ của hắn có chân thành cùng thương tiếc.

Ta đột nhiên cười cười, cúi đầu. Ta vuốt mặt của mình, phát hiện mình lại cùng cô gái kia có chút giống, chỉ bất quá, nàng hơn trẻ tuổi, cũng xinh đẹp hơn.

Ta không đợi hắn nữa. Đứng dậy rời khỏi bữa tiệc. Bữa tiệc đang lúc náo nhiệt, nên ta ly khai không người nào phát hiện.

Ta rời khỏi đại sảnh khách sạn thì phát hiện bên ngoài tuyết đang rơi lớn. Ta đưa tay hứng một bông tuyết, nhìn nó tan ra trong lòng bàn tay, lạnh vào tim.

Ta bắt xe về đến nhà mình nấu mì ăn. Gác chân, cuốn chăn mỏng ngồi trên ghế mây gần cửa sổ, nhìn bão tuyết phía ngoài, từng sợi từng sợi mì ăn.

Chu Cẩm Trình trở lại nhìn thấy ta ở đó, không nói thêm cái gì. Trên thực tế, hắn có chút say, cước bộ loạng choạng đi vào phòng tắm, ta nghe thấy bên trong có tiếng nôn mửa.

Ta bỏ chăn trên người ra đi tới cửa phòng tắm, nhìn hắn ói xong, mới tới nâng hắn đến phía dưới vòi hoa sen, sau đó đứng dậy đi rót một chén nước cho hắn súc miệng. Ta cuối cùng giúp hắn cởi quần áo, tắm rửa sạch sẽ. Hắn cười vuốt ve mặt của ta, "Ngươi thật ngoan."

Hơi nước nóng trong phòng che đi mặt của ta, cho nên hắn đại khái không thấy rõ ta khi đó muốn khóc.