Edit: cầm thú

Chú Mã một đường đi ra thẳng tàu điện ngầm, buổi sáng tám giờ trời hơi lạnh gió thổi qua làm ông ta tỉnh táo một chút. Ông ta xiết chặt gậy chống, dùng lực gõ cây gậy xuống đất ---

Hôm nay thật kì lạ quá?

Trước là có người dùng cây gãi ngứa chọc mông ông ta, sau lại bị vạch trần thân phận trước mặt mọi người, ông ta hành tẩu mấy chỗ giao thông công cộng trong thành phố D bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên phải ăn thiệt thòi.

... Người kia khẳng định là cố ý, cố ý chọc mông ông ta, cố ý vạch trần thân phận ông ta.

Chú Mã nheo mắt lại.

Nếu như là bị cảnh sát theo dõi, chắc chắn sẽ bắt ngay tại hiện trường, nên khẳng định người kia không phải cảnh sát.

Rốt cuộc là ai rảnh rỗi như vậy?

Chẳng lẽ nói...

Chú Mã quay đầu nhìn về phía sau.

Tàu điện ngầm ai cũng vội vội vàng vàng, ai bận việc nấy, hình như không có ai đáng nghi hết.

Huyệt thái dương ông ta nhảy lên xuống, thật lâu sau cũng không thể giữ bình tĩnh.

...

Dịch Tiêu trốn trong đám người, hoàn hảo lừa gạt ánh mắt chú Mã.

Kế hoạch gây rối của chú Mã bị phá hoại, ông ta mất hứng đi về, Dịch Tiêu theo dõi tìm tới chỗ ở của chú Mã. Chú Mã đi vào một tiểu khu sau đó chào hỏi mấy bác gái đang tập thể dục, rồi mới tiến vào phòng của hắn.

Dịch Tiêu không đi theo sau, ngược lại dừng bước ngay chỗ mấy bác gái, đợi các bác ấy múa quảng trường xong chuẩn bị về nhà, cô ngăn một a di lại, hỏi thăm sự tình của chú Mã.

Vợ chú Mã qua đời hai mươi mấy năm trước vì tai nạn xe cộ, một mình ông ta nuôi nấng con trai mười tuổi, hiện giờ con trai đã thành gia lập nghiệp, mua nhà ở khu vực khác trong thành phố D, một khoảng thời gian nhất định sẽ đến thăm chú Mã một lần.

Con trai chú Mã kinh doanh quán ăn, nhà hàng gần khu cảnh sát cho nên cũng quen thân, ngày lễ tết thường đưa tặng chút đồ như thuốc lá rượu cho cảnh sát, nhà hàng có việc gì cũng tiện nhờ cảnh sát giúp đỡ.

Chú Mã bị bắt một lần khi đang giơ móng heo với cô gái ở xe công cộng, lúc này con trai ông ta liên hệ với cảnh sát quen thân nhờ giải quyết chuyện chú Mã. Tới tới lui lui thường xuyên, cho nên chú Mã biết phạm vi hoạt động của cảnh sát, bọn cảnh sát cũng nhắm một mắt mở một mắt với chú Mã.

Chú Mã ỷ vào con trai có quan hệ tốt với cảnh sát cho nên càng ngày càng hung hăng càn quấy, lần trước sàm sỡ cô gái sau đó đâm người ta mấy dao thiếu chút nữa đã không đút túi cảnh sát được, cũng may chú Mã có cái bệnh động kinh làm bùa hộ mệnh.

"Cái chú Mã này, tốt hơn là cẩn thận với ông ta."

Bác gái múa quảng trường nói như vậy.

Dịch Tiêu đã từng công tác ở đồn cảnh sát một thời gian, cô tương đối có kinh nghiệm, đối với loại cảnh dân này trong hàng vạn người thì ai cũng dính dáng tới quan hệ. Kiếp trước đồng sự cô từng nói qua:

"Đừng nhìn thấy cảnh sát có súng, người lợi hại nhất vẫn là dân chúng. Cảnh sát nhân dân muốn làm ra thành tích tốt, cùng dân chúng --- đặc biệt là các thương hộ nhất định phải có quan hệ tốt, nếu không thì không được đâu."

Lời này nghe thì có vẻ đúng, nhưng hiện thực lại quá khác biệt rồi.

Chú Mã thuộc loại người khó giải quyết. Anh biết hắn rõ ràng làm trái pháp luật, nhưng không thể bắt hắn.

Trên thực tế đại bộ phận án biến thái sàm sỡ, đều vô cùng khó giải quyết.

...

Mấy ngày tiếp theo Dịch Tiêu đều ngồi bên ngoài trạm xe canh chừng, mặc dù không gặp chú Mã, nhưng lại phát hiện mấy khuôn mặt mới.

Đối với biến thái, Dịch Tiêu áp dụng phương thức đưa ra ngoài ánh sáng, vừa có thể khiến biến thái không thể quấy rối phái nữ, vừa khiến người khác chú ý đến mấy tên biến thái đó, nếu như điện thoại có thể chụp hình được bằng chứng bọn hắn giơ móng heo ra, vừa hay lấy ra để cho người khác xem để cho chúng biết thế nào là bị ngàn người chỉ trỏ.

Trên xã hội vẫn còn rất nhiều anh hùng chính nghĩa. Ban đầu Dịch Tiêu làm vậy các hành khách khác chỉ yên lặng đứng xem, sau này vận khí không tệ, liên tiếp gặp được mấy bác gái nhiệt tình giúp đỡ Dịch Tiêu mắng mấy tên biến thái không ngóc đầu lên được.

Nhóm bác gái sức lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, mở miệng câu nào, lực sát đều lớn đến nỗi đàn ông nghe thấy còn đỏ mặt tai hồng; quanh co một hồi, có thể chửi tới mười tám đời tổ tông của biến thái; có bác gái giống như Tào Địa Tăng hiện thế, há mồm đều là một chuỗi pháp điều, cảnh cáo nhóm biến thái quấy rối là hành vi phạm tội vô cùng nghiêm trọng.

Bấy giờ mới một tuần, Dịch Tiêu đã đi hết các khu giao thông công cộng thành phố D, tiện tay bắt lấy hai ba mươi tên biến thái.

Nhóm người Graffitti rất hoảng sợ. Gần đây trong nhóm đã ít chia sẽ video quay quấy rối, trước đây vốn đến từ nhóm biến thái ngoài tiền tuyến (đã bị bắt) ---

[Con mẹ nó... Hôm nay bị bắt, ở Thiên Đài.]

[Mẹ kiếp, hôm nay vận khí xui xẻo, tao vừa giơ tay định sờ mông một con nhóc, không ngờ bị mấy người bên cạnh chửi một trận.]

[Tao cũng bị phát hiện rồi... Mẹ nó tao còn chưa kéo quần xuống đã bị con kia chửi một trận.]

Bản thân chinh chiến chưa từng bị bắt: [Mày tức giận cái gì! Quần còn chưa kéo xuống thì sợ cái gì! Nó có chứng cứ à! Tao cũng từng bị đấy, sau đó tao mắng con nhóc kia một trận nó khóc chạy luôn, lần sau đừng sợ, cứ làm như vậy!]

Hôm sau, tên biến thái có tiếng trong nhóm lên nói: [... Mẹ nó hôm nay tao cũng bị tóm rồi. Má, thật xui xẻo.]

Nhóm biến thái liên tiếp thất bại khiến bọn họ nghi ngờ. Gần đây không có chuyện gì lớn xảy ra, vì sao đột nhiên có nhiều 'quần chúng nhiệt tình' chõ mõm vào rồi?

...

Dịch Tiêu nhìn màn hình khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Đứng sau tất cả chính là Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu liên tiếp bắt một đám biến thái, mỗi lần bắt được đều đổi sang địa phương khác hành động, hoặc là phải hóa trang, để cho đám biến thái này không thể nào biết được kẻ giở trò quỷ sau lưng là ai.

Nhóm Graffitti một thời gian không có video quay quấy rối nào được đăng lên, tất cả phải sống bằng tiền dành dụm.

Trong nhóm có một nửa hội viên chỉ vào để coi video chứ không gây án, không có video mới ra lò, bọn họ liên tiếp rời khỏi nhóm chat, còn yêu cầu chủ nhóm trả lại hội phí.

Chủ nhóm ngửi ra tình hình gần đây không đúng lắm, không nên manh động, cũng dừng hoạt động.

Từ nhóm Graffitti truyền ra biến thái thành phố D đang bị người ta theo dõi, gần đây làm việc phải cẩn thận.

Nhóm biến thái tạm thời an phận một thời gian.

Dịch Tiêu đang nghĩ muốn sang thành phố bên cạnh bắt biến thái, nhưng lại nghĩ tới một cách còn tốt hơn ---

Bắt từng người một, không thể bắt được số lượng nhiều. Muốn sản xuất hiệu quả trăm phần trăm, phải có cách trừng phạt làm cho đám biến thái vừa nghe xong liền sợ vỡ mật.

Vì thế Dịch Tiêu trở về cục cảnh sát thế giới song song một chuyến, báo cáo với đội trưởng về cách nghĩ trừng phạt biến thái của mình.

Hà Nhiên nghe xong trợn trừng mắt: "... tiểu đồng chí, cục cảnh sát của chúng ta có quy định, không thể lạm hình riêng với tội phạm. Nhiệm vụ của đồng chí không phải là trừng phạt tội phạm, mà bắt tội phạm cho quốc gia xử phạt."

Dịch Tiêu mấp máy môi: "Hà đội, thứ nhất, hiện tại hình phạt đối với phạm nhân của đa số quốc gia đều là muốn cướp đoạt sinh mệnh và tự do của phạm nhân, cách của tôi lại không cướp đoạt sinh mạng hay tự do của bọn họ, đừng nói đến việc lạm hình, chẳng qua... sẽ mang đến cho những tên biến thái này trải nghiệm độc đáo thôi; thứ hai, ngay cả khi chúng ta bắt mấy tên này giao cho cơ quan địa phương, cơ quan địa phương cũng sẽ không để ý tới mấy loại án này, chúng ta cái gì cũng không làm được? Vậy thì cảnh sát chúng ta còn có tác dụng gì? Hoàn toàn làm mất mặt cảnh sát."

"..."

Tiểu đồng chí này bình thường không nói nhiều lắm, lúc nghiêm túc thì lại nói không dừng.

Hà Nhiên nhìn ánh mắt đầy ý chí chiến đấu của Dịch Tiêu, thở dài: "Thôi, cô muốn làm gì thì làm đi, muốn thí nghiệm cái gì thì phải xem hiệu quả cho tôi. Nếu mà tổ chức nhân quyền gửi thư cảnh cáo... tự chịu trách nhiệm đấy."

"Vâng!" Dịch Tiêu nhếch miệng cười, phải kính lễ với Hà Nhiên, sau đó lại hỏi, "Hà đội, cục cảnh sát chúng ta có ai chịu trách nhiệm việc này không?"

"Đi tới khoa trang bị, tìm lão đại bọn họ bảo cô có vật cần tìm."

Hà Nhiên dừng một chút: "Khoa trưởng bên kia là quái nhân, cô phải cẩn thận đó."

...

Dịch Tiêu dựa theo bản đồ tìm tới khoa trang bị, cánh cửa rộng mở, bên trong một người đàn ông mặc áo khoác dài trắng đang ngồi, dựa vào bàn không biết đang làm gì.

Tầm mắt nhìn xung quanh đó, trong phòng không còn người nào khác.

Dịch Tiêu gõ gõ cửa: "Xin chào, xin hỏi có khoa trưởng ở đây không?"

Người nọ quay đầu, nhìn chằm chằm Dịch Tiêu nói:

"Là tôi."

"?!"

Trước mắt rõ ràng là một người đàn ông diện mạo anh tuấn, hắn đeo mắt kính gọng vàng, khóe đuôi mắt xếch lên, khóe môi không kiềm chế được ý cười, hai chân bắt chéo xoay người lại.

Dịch Tiêu nhíu mày. Lần trước nhìn thấy khoa trưởng khoa trang bị rõ ràng hắn tóc bạc phơ, râu dài, hiện tại thanh niên này nhìn thế nào cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, làm sao có thể...

Khoan đã, diện mạo không giống, nhưng giọng nói dường như cô đã nghe qua.

"Anh là khoa trưởng?" Dịch Tiêu hỏi lại.

Khoa trưởng đứng dậy, nhún nhún vai: "Người mới à?"

Dịch Tiêu gật đầu.

"... chẳng trách. Tìm tôi có chuyện gì?"

Không rảnh lo cái khác, Dịch Tiêu trả lời: "Tôi muốn nhờ anh làm giúp thiết bị, có thể sử dụng như loại VR."

(*) VR: lười giải thích, tự tra GG nha.

...

Nói ngắn gọn, Dịch Tiêu muốn sử dụng kỹ thuật chế tạo VR để tạo thành thiết bị, cho đám biến thái trải nghiệm cảm giác bị quấy rối.

Lần trước trên tàu sử dụng gậy gãi ngứa chọc mông chú Mã đã tạo hiệu quả rất tốt, nhiều lần tự mình xuống tay, Dịch Tiêu cảm thấy bản thân cũng giống như một thành phần tội phạm vậy đó.

Vì thế công nghệ VR ra đời, hơn nữa khoa trang bị có bàn tay khoa trưởng là quỷ phủ thần công, một màn trải nghiệm công nghệ bắt heo VR từ đấy được sinh ra.

Thiết bị này với ghế da bình thường không giống nhau, trong ngoài có mấy trăm dây, có thể công kích tinh thần của người, phối hợp với mắt kiếng VR hiệu quả càng tốt.

Khoa trưởng đứng trước thiết bị trải nghiệm mình mới hoàn thành, rất hài lòng nói:

"Anh thật sự là thiên tài."

Dịch Tiêu: "..."

Cô tiến lên sờ vào ghế ngồi, ngẩng đầu, bán tin bán nghi hỏi: "Khoa trưởng, thứ này hoạt động có được không vậy?"

"Cô nghi ngờ năng lực của tôi sao?"

Dịch Tiêu mỉm cười: "... Hay là anh ngồi lên thử xem? Để tôi xem hiệu quả như thế nào."

Khoa trưởng trợn trừng mắt.

"... Đùa thôi. Cái này trước hết tôi đi thử hiệu quả, nếu dùng tốt sẽ đưa lại cho ngài."

Tiếp theo, khoa trưởng thấy cô gái nhỏ khiêng cái ghế thiết bị ra ngoài, vô cùng nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

"Đúng rồi."

Dịch Tiêu quay đầu, ý cười đầy mặt: "Cảm ơn khoa trưởng!"

Khoa trưởng: "..."

Đầu năm nay người mới đến cục cảnh sát thật là... một lời khó nói hết.

Sau đó hắn liền đi theo.

...

Quay trở lại thành phố D, phản ứng đầu tiên của Dịch Tiêu là bắt lấy chú Mã để ông ta trở thành sản phẩm trải nghiệm đầu tiên.

Qủa nhiên, thời gian Dịch Tiêu không có ở đây nhóm Graffitti lại sôi động hẳn lên, mấy cái tên biến thái bị bắt lúc trước lại đi gây án.

Lật lại mấy cái cuộc thảo luận trước, hóa ra chủ hội mời chú Mã vào nhóm chia sẽ kinh nghiệm. Chú Mã gần đây lại thành công gây án, lấy chiến công của mình để cổ vũ cho nhóm biến thái.

[Dám nghĩ dám làm, thế thì phụ nữ thiên hạ đều là của ngươi.]

Dịch Tiêu dựa theo video chú Mã gởi lên, tìm địa điểm ông ta gây án. Thời gian làm việc chủ yếu vào giờ cao điểm, không có gì bất ngờ khi phát hiện chú Mã hoạt động ở tàu điện ngầm.

Lần này Dịch Tiêu thoải mái thẳng thắng vạch mặt hành vi chú Mã quấy rối, trên xe không ít người nhiệt tình về phía Dịch Tiêu chỉ trích chú Mã, có người đòi báo cảnh sát.

Chú Mã bị mắng tức đến sùi bọt mép, nhắm vào Dịch Tiêu mắng không ngừng, trên đường đi ông ta dừng một chút, sau đó đột nhiên nghĩ tới hình như giọng nói kia đã nghe qua ở đâu đó.

... Lần trước ông ta bị gậy gãi ngứa chọc mông, hình như giọng nói này cũng xuất hiện ở hiện trường!

Chú Mã cảm thấy trong này có ẩn tình, không cùng Dịch Tiêu tranh cãi nữa, ngược lại đi cùng với Dịch Tiêu xuống xe, tính toán đi theo cô gái này, nhìn xem cô ta có lai lịch gì.

Dịch Tiêu thấy chú Mã đã cắn câu, ra khỏi tàu điện ngầm một đường đi thẳng về khu nhà trọ của cô. Bên này người thưa thớt, nơi đây cây cối xung quanh, liếc mắt chỉ thấy hai người đang đi.

Chú Mã nhìn chằm chằm bóng lưng Dịch Tiêu, không kìm lòng được lấy điện thoại ra chụp hình.

Dịch Tiêu phía trước đi vòng qua cây cổ thụ, bỗng nhiên xoay người bắt lấy chú Mã, đeo còng tay cho ông ta.

Chú Mã còn chưa kịp phản ứng mọi chuyện đã xong, bị Dịch Tiêu mang tới nhà trọ nhỏ bên cạnh cánh rừng.

Đi vào nhà trọ, Dịch Tiêu đẩy chú Mã ngồi vào ghế. Chú Mã nhìn thấy tình cảnh này, còn tưởng bản thân sẽ bị người ta giật điện trị liệu, khuôn mặt già nua lập tức kinh hãi, cà lăm nói:

"Mày mày mày... mày muốn làm gì?"

Dịch Tiêu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp:

"Để ông trải nghiệm thế nào là công nghệ cao ---"

Chú Mã trợn tròn mắt, hoàn toàn không hiểu lời Dịch Tiêu nói.

Khoa trưởng lúc này đi tới, mở còng tay ra, lấy hai tay chú Mã cố định hai bên ghế, sau đó dùng dây an toàn khóa chú Mã lại, đeo mắt kính VR cho ông ta, toàn bộ chuẩn bị xong, chỉ thiếu cái là nhấn nút khởi động ---

Khoa trưởng dừng động tác tay lại, quay đầu hỏi Dịch Tiêu: "Dùng hình thức nào?"

"... Kích thích nhất đi?"

Khoa trưởng không nói chuyện, trực tiếp nhấn vào nút trong tay.

Lúc này, chú Mã la lên một tiếng, sau đó cơ thể bắt đầu cơ giật.

"Hình thức kích thích nhất tên là từ cạn vào sâu. Người trải nghiệm ban đầu sẽ không biết bản thân bị sàm sỡ, sau đó hắn phát hiện bên cạnh mình càng ngày càng nhiều người, đều đòi vuốt ve thân thể hắn."

"Người trải nghiệm sẽ có cảm giác như bị hổ rình mồi, bản thân là con mồi bị người ta nhìn chằm chằm, VR tạo ra hình ảnh có người đàn ông đi tới phía hắn, cởi quần áo hắn, sau đó tiến hành những hành vi không thể miêu tả."

"Cái này tên là từ cạn vào sâu, bởi vì nhân vật tưởng tượng ban đầu chỉ vuốt ve, hôn môi, sau đó từ từ tiếp xúc với người trải nghiệm cho hắn từ từ cảm thụ, tiếp đó sẽ tiến hành đụng chạm bộ phận, cuối cùng trải nghiệm giao phối."

Khoa trưởng nhẹ nhàng đẩy gọng kính: "Tất nhiên, nhiều người giao phối cũng OK."

Dịch Tiêu nhìn chú Mã vùng vẫy, miệng hô to 'không muốn không muốn', sau đó nhìn nụ cười quỷ dị của khoa trưởng, cổ họng bỗng thấy chát.

"Khoa trưởng, giao phối hư cấu có sáp nhập với thực tế không?"

Nếu như có sáp nhập với thực tế, như vậy rất giống lạm hình riêng, không giống ý tưởng ban đầu của Dịch Tiêu.

Khoa trưởng nghiêm túc, trang trọng nói: "Cô không biết cái gì gọi là quấy rối sóng điện não sao? Cái kia là dùng tín hiệu truyền tới sóng điện não. Giao phối hư cấu chủ yếu do quá trình truyền tống tín hiệu tới não thành ông, VR chỉ là phụ trợ thôi."

Hắn dừng một chút: "Nói cách khác, kịch bản thiết bị khủng bố bao nhiêu, người trải nghiệm có thể cảm nhận bấy nhiêu khủng bố."

Nói xong, khoa trưởng nhìn vẻ mặt kinh hãi của chú Mã, mỉm cười.

Dịch Tiêu: "..."

Trong căn nhà này đáng sợ nhất không phải chú Mã, mà là khoa trưởng khoa trang bị...