Edit: cầm thú
"Vương, Vương Cách?" Diêm tiên sinh cà lăm một câu, cơ thể run lên, đẩy ngã chiếc ghế phía sau. Con rể tương lai chính là anh trai của cô gái mình sắp kết hợp? Tương lai nếu sanh đứa trẻ ra, đến lúc đó rốt cuộc nó sẽ gọi mình là cái gì đây hả? Ba ba? Cậu? Ông nội? ... Nghĩ thế nào thì mối quan hệ này cũng cực kì phức tạp nha! Bầu không khí tràn ngập hoang mang và xấu hổ. Ba người mỗi người một tâm tình. Vẫn là Dịch Tiêu phá bỏ sự im lặng, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Hai người quen biết nhau?" Thật lâu không có người trả lời. Dịch Tiêu che dấu ý cười ở khóe miệng, đen mặt quay đầu hỏi Vương Cách: "Anh vừa mới gọi Diêm tiên sinh là... cha vợ? Sao lại thế này?" "..." Vương Cách nhìn cha vợ trước mặt lại nhìn sang bạn gái bên cạnh, một câu cũng không nói ra khỏi miệng. Chọc vào Lục Nguyệt, tiền đẻ giùm chắc chắn không tới tay hắn, một trăm vạn kia cứ như vậy biến mất; chọc vào lão này, sau này hắn kết hôn như thế nào? Hắn sao có thể bước vào cửa Diêm gia? Vương Cách nuốt từng ngụm nước bọt, muốn dùng kế hoãn binh: "Trở về anh sẽ giải thích với em, được không?" Dịch Tiêu nghiêm mặt: "Trở về rồi mới giải thích? Vương Cách, anh tốt nhất là nói rõ ràng ngay tại đây đi." "Anh..." "Lục tiểu thư." Diêm tiên sinh chen vào nói, "Thật xin lỗi tôi không biết Vương Cách là anh trai của cô, tôi xin nhận lỗi vì trước đây gọi cậu ta là kẻ vô dụng." Nội tâm Diêm tiên sinh đấu tranh, cuối cùng tiếp thu sự thật trước mặt: "Tôi nghĩ là, như vậy cũng hay, sau này chúng ta đều là người một nhà rồi. Lục tiểu thư, tôi càng cảm thấy, giống như có sợi tơ hồng âm thầm dẫn dắt cô đến gần với tôi." Đáy lòng Dịch Tiêu nổi lên một trận buồn nôn, toàn thân nổi hết da gà. Diêm tiên sinh nói lời thề son sắt: "Đây chính là duyên phận của chúng ta." Vương Cách trợn tròn mắt, nhìn trái nhìn phải, quả thực không thể tin được lỗ tai của chính mình! Trước đây hắn đến nhà chào hỏi ông ta, khi đó ông ta đã tạo thành đại nghiệp lớn, nên không hề đặt người như hắn vào trong mắt. Lục Nguyệt một là không có bằng cấp hai là không có năng lực, vậy mà ông ta lại đối xử với cô ấy giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó? Còn nói ra 'sợi tơ hồng' từ ngữ buồn nôn như vậy? ... Không đúng! Điều này sao có thể xảy ra? Dịch Tiêu hơi hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn qua vẻ mặt và cái miệng không thể khép lại của Vương Cách, nhịn không được cười thành tiếng, nhưng rất nhanh liền khống chế được rồi. Một khi đã như vậy, trực tiếp đẩy một cái --- "Diêm tiên sinh chờ đã, tôi không hiểu rõ. Ngài nói anh tôi là... con rể tương lai của ngài?" "Đúng vậy, Lục tiểu thư không biết sao? Tôi nghĩ ngày hôm đó Lục tiểu thư đã nhìn thấy hình đám cưới của con gái tôi và Vương Cách rồi chứ." Dịch Tiêu ra vẻ không biết, lắc đầu vô tội. Hai người đồng thời nhìn chằm chằm Vương Cách.Vương Cách hãm hại con gái người ta bao nhiêu năm, lần đầu tiên trong đời hắn gặp cảnh lật xe, gấp đến độ vò đầu bứt tai. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, nghĩ ra một kế sách vô cùng tuyệt vời. Hắn gọi Dịch Tiêu vào một chỗ khác của nhà hàng, chủ động thừa nhận lỗi, nói không nên kết hôn với con gái của Diêm tiên sinh. "Ngay từ đầu anh chỉ muốn lừa gạt chút tiền của nhà cô ấy, ai ngờ con gái ông ấy quá thực thà, thật sự dẫn anh về ra mắt cha mẹ." Dịch Tiêu giả bộ khó thở: "Vương Cách anh thật giỏi, các người sắp kết hôn rồi còn nghĩ muốn lừa gạt em?" "Không phải không phải như em nghĩ đâu!" Vương Cách hai tay nắm bả vai Dịch Tiêu, nói xong miệng đắng lưỡi khô: "Anh không định kết hôn thật, chỉ định lấy sự tin tưởng của đối phương để lừa tiền mà thôi! ... Em yêu em phải tin tưởng anh, anh chỉ yêu em thôi, chẳng phải chúng ta đã nói sau này sẽ kết hôn sao? Hiện tại đi theo Diêm gia lấy thêm tiền, sau đó hai ta sẽ lên thành phố lớn, kết hôn mua nhà sinh con, cuộc sống thật tốt đẹp!" Dịch Tiêu lui về phía sau một bước, thật cẩn thận xác nhận: "Thật sao?" "Thật mà!" Ánh mắt Vương Cách kì lạ y hệt con cú mèo, "Không phải em muốn đi An Châu tìm việc sao? Như vậy, em cứ đồng ý đẻ giùm Diêm tiên sinh đi, lấy được mười vạn xong lập tức tìm lý do đi nơi khác làm việc xong rồi chạy trốn, bên phía anh cầm được tiền rồi sẽ tới tìm em." "... Nhưng Diêm tiên sinh là người tốt, chúng ta không nên lừa tiền của ông ấy." "Cô bé ngốc!" Giọng điệu Vương Cách càng lúc càng cưng chiều, giống như người đi dỗ dành đứa trẻ. Hắn dùng chiêu này rất nhiều lần, mỗi lần đều dùng lời ngọt ngào lừa tiền Lục Nguyệt, dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ để đạt mục đích. Chỉ tiếc Dịch Tiêu không phải Lục Nguyệt, sẽ không bị lời ngon ngọt của hắn lừa. "Diêm tiên sinh có rất nhiều tiền, sẽ để ý mấy chục vạn này sao? Hơn nữa, sau này chúng ta kết hôn kiếm tiền trả lại cho Diêm tiên sinh không phải được rồi sao?" "... Được rồi, đều nghe theo anh." ... Vương Cách cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Lục Nguyệt đã đồng ý đẻ giùm ông già kia, hắn lại âm thầm hối thúc ông ta mau chóng gạo nấu thành cơm, đến lúc đó Lục Nguyệt mang thai con ông ta, cho dù phát hiện hắn kết hôn thật, cũng không phá được gì. Dù sao ông già kia có tiền, sẽ sắp xếp nơi ở sinh hoạt cho Lục Nguyệt, vậy thì Vương Cách hắn an tâm thoải mái tiến vào Diêm gia rồi. ... Trong ngoài đều không thiệt thòi! Chỉ là Dịch Tiêu mới không tin chuyện ma quỷ của hắn. Đẩy vợ tương lai của mình đi sinh con cho người đàn ông khác? Người bình thường thấy liền biết có vấn đề. Kiếp trước Lục Nguyệt thật lòng yêu thương người đàn ông đào mỏ này... không, có lẽ Lục Nguyệt biết sự thật, chẳng qua cô ấy không chịu tin mà thôi. Dịch Tiêu thở dài. Quả nhiên, được Vương Cách thổi gió bên tai, Diêm tiên sinh mua một phòng nhỏ ở thị trấn gần thành phố B cho Lục Nguyệt sống, Dịch Tiêu chỉ cần an tâm ở chỗ này bồi dưỡng cơ thể, chuẩn bị tốt công việc mang thai, đợi thời gian thích hợp Diêm tiên sinh sẽ tới kết hợp với cô.
Ở bên ngoài gọi là đẻ mướn, thực tế là nuôi dưỡng tiểu tam. Dịch Tiêu mới vừa dọn qua đó Vương Cách liền hằng ngày tới thăm cô, về sau không tới nữa. Sau này trong lúc vô ý Diêm tiên sinh lỡ miệng nói --- cả ngày Vương Cách nói với Diêm tiên sinh, Lục Nguyệt đồng ý đẻ giùm là kết quả của việc 'anh trai' cực khổ khuyên bảo, Diêm tiên sinh cảm ơn hắn, nên cho hắn không ít tiền. Không thiếu tiền cho nên không tới nịnh bợ Lục Nguyệt? Trừ khi mặt trời mọc ở hướng Tây. Cuộc sống của Dịch Tiêu ở thị trấn này cũng rất thoải mái. Thị trấn nổi tiếng là có phong cảnh tự nhiên, không khí mát mẻ, cảnh sắc đẹp đẽ, cô thường xuyên đi dạo chơi ở khu này, ngắm cảnh vật xung quanh, sau đó còn học thêm nghề -- thêu thùa. Có thể là trời sinh Lục Nguyệt có đôi tay khéo léo, Dịch Tiêu sử dụng cơ thể này làm nữ công rất thuận tay. Vào ngày thứ ba học thêu từ một bà lão trong khu, Dịch Tiêu đã có thể đem đi bán cho du khách, bán được giá rất tốt. Mấy ngày sau, những người lão luyện trong nghề nghe nói có một cô gái mới tới thị trấn, ở phương diện thêu thùa rất có năng khiếu, cho nên thi nhau đi đến xem thử: "Cô bé, thủ nghệ của cháu thật khéo léo, thật giống bà năm xưa." "Bây giờ người trẻ tuổi đều đi lên thành phố lớn làm công kiếm tiền, người giống như cô bé chịu theo bà già này học thêu thực tìm không ra." "Con gái, cứ làm đi, có gì thắc mắc cứ hỏi bà già này!" "Cô bé cô kết hôn chưa? Ôi chao ôi vừa hay con trai tôi cũng tầm tuổi cô, tôi giới thiệu cho hai người làm quen nhé?" ... Không hiểu sao Dịch Tiêu bỗng trở thành người được yêu thích nhất khu vực, mấy người lớn tuổi thường xuyên ghé sang nhà cô chơi. Một lần Dịch Tiêu nói chuyện điện thoại xong, còn chưa kịp để di động xuống, bà nội Lâm phía sau nhìn thấy màn hình điện thoại, đột nhiên nói: "Con gái, người trên di động là ai vậy... ôi chao, đây không phải Tiểu Cách sao! Con quen biết nó à?" Trên màn hình di động là ảnh của Vương Cách. Vương Cách bề ngoài rất tốt, không thua gì tiểu thịt tươi, từ khi quen hắn Lục Nguyệt liền đổi ảnh nền điện thoại là hình Vương Cách. "Bà nội Lâm, bà nói là Vương Cách sao?" "Đúng đúng đúng, chính là Vương Cách, chàng trai kế bên nhà của bà, bộ dáng rất đẹp trai, nhưng mà con người không tốt lắm." "Ý của bà là sao ạ?" Bà nội Lâm lôi kéo Dịch Tiêu nói liền một mạch lịch sử đen tối của Vương Cách. Người này quê ở thị trấn, thời điểm đi học hắn dụ dỗ không ít con gái, tốt nghiệp trung học xong chỉ biết ăn uống vui chơi, dựa vào khuôn mặt 'tiểu bạch kiểm' đi dụ dỗ mấy phú bà, sau đó được phú bà giới thiệu vào làm trong công ty bảo hiểm, đây là đồng tiền sạch sẽ nhất mà hắn làm ra. Kết quả thời gian trước có phú bà tìm tới cửa, nói Vương Cách không trung thành với bà ta, muốn đập nát nhà Vương Cách. Lúc ấy Vương Cách quỳ trên mặt đất khổ sở cầu xin bà ta buông tha cho hắn. Chuyện đó nhanh chóng được truyền đi khắp thị trấn. "Con gái, thằng bé này không phải người tốt đâu, con tuyệt đối đừng qua lại với nó." Dịch Tiêu cảm ơn bà nội Lâm, xuất phát từ tò mò, cô đi hỏi thăm hàng xóm một chút lịch sử đen tối của Vương Cách, bây giờ mới biết Vương Cách không chỉ có tài dụ dỗ phú bà, hắn còn có sở trường đùa giỡn cô gái không rành sự đời như Lục Nguyệt, lừa tiền gạt sắc. Kiếp trước Lục Nguyệt hoàn toàn không hay biết gì. Nếu không có bà nội Lâm, đến bây giờ Dịch Tiêu cũng không biết. Trong lòng Dịch Tiêu kìm nén cơn tức giận, thật khéo ngay lúc này Diêm tiên sinh tới, mang đến tin tức con gái ông ấy --- Diêm Vi sắp kết hôn với Vương Cách.
Không thể trơ mắt nhìn cô gái khác nhảy vào bẫy của Vương Cách, Dịch Tiêu liền kể toàn bộ mọi chuyện cho Diêm tiên sinh nghe. Diêm tiên sinh nghe xong có chút không thể tin được. "Lục tiểu thư, lời này tuy không hay lắm, nhưng tôi đã sớm nói, lần đầu nhìn thấy Vương Cách, tôi đã biết hắn là một kẻ vô dụng." "Về phần hôn lễ, cứ tổ chức như bình thường. Con gái tôi thật ngu ngốc mới nhìn trúng loại đàn ông này... căn bản không xứng làm con gái tôi, sớm kết hôn một chút sớm đi chỗ khác." Diêm tiên sinh không định quản chuyện con gái và con rể, Dịch Tiêu cũng không thèm quan tâm. Có điều, đây là một cơ hội tốt --- Để cho Vương Cách không tài nào ngẩng đầu lên được. ... Hôn lễ của Vương Cách và Diêm Vi được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố B. Buổi sáng, cô dâu Diêm Vi ở trong phòng hóa trang tại khách sạn trang điểm. Mặc dù Diêm tiên sinh không muốn gặp đứa con gái duy nhất này, nhưng dù gì cũng phải lấy mặt mũi, áo cưới trang sức đều là thứ cao cấp. Vương Cách mặc tây trang màu trắng, trước ngực cài một đóa hoa hồng, rất bắt mắt. Không biết còn tưởng đây là hoàng tử nhà nào mới xuống. "Vi Vi, hôm nay em đẹp quá." Vương Cách ngồi ở mép giường, giơ tay vuốt ve cái cổ của Diêm Vi. ... Không sai, đây mới là người con gái xứng đôi với hắn, bạch phú mỹ chân chính. Cái gì mà phú bà cái gì mà Lục Nguyệt, hoặc là không có khuôn mặt hoặc là không có tiền, cũng không tự nhìn xem bộ dáng của bản thân thế nào, xứng đôi với hắn sao? Diêm Vi cười nhẹ: "Ngày hôm nay anh cũng siêu đẹp trai. Ài, em không muốn để bất cứ cô gái nào nhìn thấy anh cả, mắc công lại tới quyến rũ anh." "Cứ để mấy cô gái đó tới, có em ở đây, thì anh chính là Liễu Hạ Huệ, Phạm Băng Băng ngồi trên đùi anh, trong lòng anh cũng không rối loạn!" "Em biết anh có khả năng mà." Diêm Vi hờn dỗi nói một câu. Hai người hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của thợ trang điểm, không hề kiêng dè hành động thân mật. Sau đó, trước khi hôn lễ bắt đầu, Vương Cách rời khỏi phòng cô dâu nghỉ ngơi, đi tới phòng của chú rể. Mới vừa vào phòng chuẩn bị đóng cửa, khi đó, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay chỗ hành lang. "... Lục Nguyệt?" Vương Cách líu ríu một câu, vội vàng đuổi theo thăm dò xem. Nhưng mà chạy ra ngoài rồi thì đến bóng quỷ cũng không có. ... Thời điểm này rồi hắn sao có thể nhớ tới Lục Nguyệt không còn chút giá trị lợi dụng nào chứ? Huống chi ông già kia đã kim ốc tàng kiều giấu Lục Nguyệt trong biệt thự, cả ngày không ra ngoài cổng, căn bản sẽ không biết tin tức hắn kết hôn. Vương Cách xoay người đóng cửa, dụi dụi mắt. Nhất định là do tối qua ngủ không ngon, xem đi, mí mắt bây giờ còn liên tục giật giật.