PT.8

*

Ta nhìn chân tay mình, nhỏ bé thon thả tưởng như trói gà cũng không chặt, thầm nghĩ, đây là đang muốn làm khó ta ư?

Được thôi~

Ta khảng khái chấp nhận lời đề nghị của Trần Uyển Quân, cùng nàng ta đến tàu ngựa chọn thấy một chú ngựa nhìn khá là ngoan ngoãn, nhìn cái miệng đen sì của nó ta không nhịn được mà bật cười, “Nếu nhà ngươi không có cái đuôi cũng màu đen, ta đã gọi ngươi là đồ “miệng đen” rồi hahaha…”, không biết có phải nó hiểu được lời ta hay không, nhưng nó lắc lắc tai rồi đưa miệng đến trước mặt ta hất hất.

Cũng đáng yêu đấy chứ!

Ta đột nhiên cảm thấy miếng sao lại thân thuộc như thế, không nhịn được mà đưa tay ra ôm lấy gương mặt vừa to vừa dài của nó.

Nó quả nhiên cũng rất thích ta, không cựa quậy nữa mà đứng yên cho ta sờ mó, một người một ngựa đứng hihihaha một lúc lâu, đợi đến khi ta được phu ngựa đỡ lên thì Trần Uyển Quân đã cưỡi chú ngựa của nàng ta chạy được một vòng rồi. Chú ngựa mà nàng ta cưỡi chắc chắn là hàng tuyển, nhìn qua đã biết là nàng ta mang đến.

Hai người cùng cưỡi ngựa trên sân cỏ một hồ,i sau đó ta dừng lại trước, ta không có hứng thú quá lớn đối với việc cưỡi ngựa, tính cách của chú ngựa mà ta chọn cũng rất điềm đạm và chậm rãi, ta và nó cùng nhau nhìn ngắm Trần Uyển Quân và chú ngựa của nàng ta dũng mãnh sải bước.

Ta vỗ vỗ cổ ngựa rồi lại vuốt ve cái bờm của nó, bờm của nó rất đẹp, phần gốc màu đen kịt như nhuộm mực, phần đuôi thì lại trắng xóa, ta càng sờ càng thấy thích, liền không nhịn được mà tết thành hình một cái bím tóc, Tiểu Trúc lấy cho ta một chiếc băng đô màu xanh xám để buộc lại, xong xuôi, ta tự cảm thấy tay nghề của mình thực sự đáng khen.

“Tính khí của Thất Tịch thường không được tốt cho lắm/”

Giọng nói dễ nghe mọi khi lúc này trở nên lạnh lùng cực điểm, ta quay đầu qua thì không biết Trần Uyển Quân đã đến từ lúc nào, ánh mắt xám xịt nhìn về phía chú ngựa của ta.

“Ai?”

“Tên của nó, Thất Tịch.”

Ta “ừm” một tiếng rồi lại chăm chú ngắm nhìn thành quả của mình.

“Tô tiểu thư hình như không có chuyện gì muốn hỏi nhỉ?”

Thất ta không nói gì thêm, Trần Uyển Quân không nhịn được mà tiếp tục.

“Cô muốn ta hỏi điều gì?”

Trần Uyển Quân cắn môi nhìn ta, đợi mãi không thấy nàng ta đáp lời, ta chỉ đành dắt ngựa chuẩn bị rời khỏi bãi cỏ.

“Vương phi định đi đâu?”

Nàng ta chạy lên cầm lấy dây cương trong tay ta.

“Trở về thôi, ta không thích cưỡi ngựa cho lắm.”

Ta thẳng thắn trả lời, ngữ khí cũng xem như là khá ôn hòa, vậy mà Trần Uyển Quân lại không nói gì nữa.

Cô nương này rốt cuộc có ý gì? Nói chuyện ở Tô gia sảng khoái bao nhiêu nói chuyện với nàng ta mệt mỏi bấy nhiêu, vô vị quá. Ta khẽ cau mày, đè nén sự khó chịu xuống đáy lòng, Trần Uyển Quân do dự hồi lâu cuối cùng cũng thả dây cương, thấy nàng ta như có điều khó nói ta đành cố ý đợi thêm một chút, có điều Trần Uyển Quân lại cắn môi quay đi không nhìn ta nữa.

Sao lại làm như thể ta đang tán tỉnh nàng ta không bằng vậy?

Ảo thật đấy!

*

Có ai đó đã từng nói, ngươi sẽ không thể nào biết được những điều ngoài dự liệu trong tương lai, điều nào sẽ đến trước.

Ta cảm thấy lời của người này thật là sáng suốt vô cùng.

Bị thái độ thất thường của Trần Uyển Quân làm cho tụt hứng, ta quay người lại chuẩn bị dắt Thất Tịch về chuồng, đột nhiên con ngựa hiền lành của vài canh giờ trước lại nâng cao chân trước rồi điên cuồng hí lên, ta chưa kịp phản ứng lại thì nó đã mất khống chế lao về phía trước, vào khoảnh khắc lướt qua Trần Uyển Quân ta đã kịp nhìn nàng ta một cái, mặc dù trên gương mặt có lộ ra vài phần hoảng hốt nhưng mắt mắt lại để lộ sự lạnh lùng hiểm ác khiến lòng người tê dại.

Có thể nói, Trần Uyển Quân chính là kẻ thuộc phái không nói mà làm đi.

Trong tiếng gào thét hoảng loạn của Thất Tịch và mọi người, Thất Tịch đưa ta chạy đến một khu rừng cạnh đó, ta cúi người ôm chặt lấy cổ nó, thấy hai mép của con vật còn vương chút bọt màu trắng tinh, xem ra lúc nãy đã có người động tay rồi. Một chú ngựa đáng yêu như thế sao lại nỡ làm hại nó cơ chứ, chẳng nhẽ là vì ta, từ bao giờ giá trị của ta lại được đẩy lên cao như thế?

Thất Tịch điên cuồng lao đi trong rừng, ta bị nó lắc đến mức sắp nôn cả bữa trưa ra rồi, ta vừa bất lực vì con vật đã mất đi trí khôn, vừa không nỡ ra tay s.át h.ại nó, đang vào lúc do dự không thôi thì đột nhiên từ đâu vang lên một giọng nói, “Đưa tay cho ta!”

Đây là lần đầu tiên ta trông thấy Sở Tịnh Quân đánh mất sự bình tĩnh thường ngày của chàng ấy, chàng gần như đã hét lên, thậm chí còn có chút vỡ giọng, ta đắn đo mất mấy giây cuối cùng mới thả dây cương nắm lấy tay chàng.

“Đừng g.iết nó.”

Ta nắm chặt góc áo chàng gấp gáp dặn dò, Sở Tịnh Quân “ừm” một tiếng rồi lấy ra một chiếc kim bạc từ một cái hộp nhỏ, châm vào mông Thất Tịch, con vật dường như bớt điên cuồng hơn, cho đến khi hình bóng của nó dần dần khuất khỏi tầm mắt của ta, Sở Tịnh Quân mới cho ngựa của chàng ấy chạy chậm lại.

“Đó chỉ là thuốc tê thôi.”

“Vậy thì tốt”, ta thở phào một hơi, “May mà chàng đến kịp, đa tạ đa tạ.”

“Nàng có sao không?”

Sở Tịnh Quân cau mày nhìn ta, để chàng an tâm ta cười thật tươi rồi vỗ vào bờ ngực rắn chắc của chàng mấy cái.

“Yên tâm, ta không sao mà.”

Thấy gương mặt của ai đó vẫn nghiêm trọng như cũ, ta liền đưa tay ra nhéo một cái vào má.

“Đừng có bày ra bộ mặt đó chứ, ta thật sự không sao cả, cười một cái xem nào.”

Lúc này, chú ngựa của Sở Tịnh Quân đột nhiên dậm chân hí lên một cái, ta vội vàng bám lấy vai chàng để giữ thăng bằng.

“Cẩn thận.”

Sở Tịnh Quân đưa tay ra ôm chặt lấy ta, ta cũng vòng tay ôm lấy chàng, nửa gương mặt vùi vào trong tà áo của chàng rồi, mùi hương thơm thảo mộc này dễ chịu thật đấy.

“Vương gia! Vương phi! Hai người có sao không ạ?”

Đoàn tùy tùng thật là biết chọn giờ để xuất hiện, ta vốn dĩ muốn đẩy Sở Tịnh Quân ra rồi nhưng vào giờ phút này chỉ đành rúc cả người vào lòng chàng thôi.

“Vô sự, các người đi về phía kia tìm Thất Tịch, sau đó điều thú y đến khám và chữa trị cho nó.”

“Rõ!”

Nghe thấy tiếng chân ngựa ngày một xa dần ta mới dám chui ra, “Bọn họ ban nãy chắc không nhìn thấy ta đâu đúng không?”

“Nàng đây là đang lừa mình dối người đúng không?”

“Mất mặt quá thôi…”

Ta than thở không muốn đối diện với sự thật, Sở Tịnh Quân thì cứ cúi đầu cười, đôi mắt xinh đẹp giờ đã trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Được rồi, đổi lấy nụ cười của mỹ nhân thì chuyện mất mặt vừa nãy có đáng là gì/

Ta cũng nở nụ cười thật tươi, cười cùng với chàng.

*

Lúc chúng ta trở lại trường đua ngựa, Trần Uyển Quân đã không còn ở đó rồi, ta và Sở Tịnh Quân trả ngựa thì cũng về hành cung luôn, ta ngoài việc bị Thất Tịch xóc ruột hơi mạnh một chút ra thì cũng không có vấn đề gì lớn cả, vậy mà đến trước cửa hành cung, Sở Tịnh Quân không thèm hỏi ta lấy một lời đã trực tiếp bế ta xuống ngựa, động tác nhẹ nhàng tựa như sợ cả y phục của ta cũng bị đau vậy, khiến các tiểu cung nữ ở đó cũng xấu hổ quay đi.

“Không cần phải như vậy đâu.”

Ta khẽ nói thì thầm vào tai Sở Tịnh Quân như thế, nhưng chàng chỉ cười mà không hề có ý định đặt ta xuống, ánh mắt trở nên giảo hoạt.

“Điều này có thể khiến chúng ta giảm bớt được nhiều phiền phức đó.”

Hiền Vương bệ hạ sao hôm nay lại lạ như thế, bỗng dưng từ một công tử ôn nhu, nhã nhặn trở thành một người “đen tối” như thế?!

Tứ chi run rẩy…

Rất nhanh, trên dưới hành cung đều biết chuyện Hiền Vương phi cưỡi ngựa bị dọa đến kinh sợ cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Hoàng hậu tới thăm ta với tâm trạng hết sức buồn rầu, còn ta khi đó vừa ăn dưa hấu vừa đọc truyện mà Sở Tịnh Quân mang tới, lúc bốn mắt chạm nhau ta mới hốt hoảng đứng dậy hành lễ, Hoàng hậu thông minh liền hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, nhưng vẫn không khỏi đau xót mà vuốt ve mái tóc của ta.

“Quân thượng nói con bị ngựa dọa đến kinh sợ, bản cung phải đến đây ngay, bây giờ xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”

“Mẫu hậu… người ăn dưa không ạ?”

Ta đắn đo mãi không biết nên nói gì.

*

Sở Tịnh Quân bê một đĩa bánh hoa sen bước vào, thấy ta đưa nửa quả dưa hấu cho Hoàng hậu thì liền cười thành tiếng, “Làm gì có ai mời người khác ăn dưa như nàng chứ?”

“Ăn dưa phải dùng muỗng xúc như vậy mới sảng khoái.”

Tiểu tử này đúng là không sành ăn gì cả, đ.áng gh.ét.

Không để ý đến Sở Tịnh Quân nữa, ta cầm một chiếc muỗng khác xúc một miếng dưa hấu ở giữa lòng quả dưa, cẩn thân đưa đến chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu hơi sững lại nhưng cuối cùng cũng nhận lấy, tuy nhiên cử chỉ vẫn vô cùng nho nhã.

“Ngọt không ạ?”

Ta háo hức chờ đợi kết quả.

“Ngọt.”

Nụ cười của Hoàng hậu còn ngọt hơn cả dưa hấu mát lạnh để trong băng giám nữa.

*

Thật là vui quá