*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Pt.4

Kỳ nghỉ đã hết, Sở Tịnh Quân bắt đầu đi trực lại rồi.

*

Ta vẫn đến quán trà mọi khi nghe đọc truyện, mọi thứ sẽ chẳng có gì mới mẻ nếu như Thái tử muốn giở trò.

*

Mặc dù chuyện ta là người mua lại quán trà này cũng không phải là bí mật gì, nhưng việc chàng ta thường xuyên ra vào đây khiến ta không khỏi cảm thấy đau đầu, có một hôm khi ta đến thì chàng ta đã có mặt ở đây trước rồi

*

Quả nhiên Thái tử không có được sự bình tĩnh giống như ta, hôm đó khi ta mới nhấm được nửa đĩa hạt dưa thì chàng ta đã cất lời rồi.

“Ngươi chưa gặp bản vương bao giờ ư?”

Ta tiếp tục nhấm hạt dưa, lười quản.

“Làm sao? Ngươi tưởng rằng Sở Tịnh Quân sẽ thích ngươi ư? Tỉnh ngộ đi, hắn ta là kẻ bạc bẽo nhất mà ta từng gặp.”

“Im lặng như vậy rốt cuộc là có ý gì”, Thái tử đập bàn đứng dậy, ta không nhấm dưa nữa mà làm một ngụm trà, cười nhạt nhìn về phía chàng ta, “Người không thấy ta không hề chào đón người sao?”

“Tô Cẩm Sắc! Ngươi đối đầu với ta mà không nghĩ đến Tô thị sao?”

“Nếu như hôm nay Quân thượng nói lời này thì thôi đi, người chẳng qua chỉ là một Thái tử, lấy đâu ra tự tin để uy hiếp Tô Gia như thế?”

Ta đập mạnh tách trà xuống bàn, cau mày không vui.

Chẳng lẽ ta sống ở Tây vực lâu ngày không bắt kịp nhịp sống ở Tây An nữa, "Vân Sơn Tô Gia" từ bao giờ lại suy thoái đến mức ai nói giẫm lên là giẫm lên được? Tô gia mấy trăm năm nay đều tận lực phò tá hoàng tộc, tuân thủ giới luật của tổ tiên, không bè phái, không lôi kéo giẫm đạp.

Nếu không phải vì sự uy hiếp và dụ dỗ của Quân thượng, Nam Vương miễn cưỡng gật đầu, ta làm sao lại trở thành nữ tử đầu tiên của Tô gia gả vào hoàng thất cơ chứ?

*

Làm Vương phi khiến ta phải từ bỏ gia nghiệp đã xây đắp mười mấy năm trời, tạo cơ hội cho Lạc Gia vươn lên nắm quyền, khiến ta tức muốn n.ôn r.a m.áu.

Vậy mà kẻ đứng đằng sau gây ra mọi chuyện lại dám cả gan đến trước mặt ta buông lời hách dịch.

Đúng là muốn ă.n đ.òn đây mà!

*

Ta không nhịn được nữa định phi chén trà qua đó nhưng kiều nương và Tương Sinh vừa hay lại bước vào, chén trà trong tay đành khựng lại rồi đưa lên miệng, ta nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Trà ngon, trà ngon.”

“Vương phi thường ngày có thích uống trà Quan Âm đâu ạ?”

Tương Sinh là một người rất thiếu tinh tế.

“Sao ngươi còn chuẩn bị.”

“Vì Thái tử điện hạ muốn uống ạ.”

“Vậy Thái tử nói muốn c.hết thì hai ngươi giúp chàng ấy đ.âm h.ai nh.át d.ao ư?”

Ta bực mình nói một tràng, nhưng Tương Sinh có vẻ vẫn chưa hiểu ra vấn đề, còn dùng ánh mắt ngờ vực như muốn hỏi ta “có thể làm như vậy ư” để nhìn ta nữa, kiều nương rón rén kéo tay áo hắn.

“Xin Vương phi căn dặn.”

“Chuẩn bị cho ta một bàn tiệc r.ượu, chúng ta vừa ăn vừa nghe truyện.”, nói rồi lại chỉ về phía Thái tử, “Không có phần của chàng ấy!”

*

Thái tử bị chọc tức tới mức phải bỏ về, nhưng ta cũng giận không kém.

Kiều nương rót cho ta một ly nước dưa hấu ép, khuyên bảo ta nửa ngày nhưng cơn giận chưa nguôi ngoai, bà bất lực nói, “Chi bằng chúng ta tìm một dịp nào đó trùm bao đ.ánh cho ngài ấy một trận.”

“Được lắm!”

Ta hung hăng gật đầu.

Tương sinh nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, “Không được, xấu tốt gì ngài ấy cũng là Thái tử.”

Ta và kiều nương không khỏi cạn lời.

“Ai nói là bọn ta sẽ đ.ánh Thái tử chứ?”

Tương Sinh lại càng hốt hoảng hơn nữa, “Quân thượng thì lại càng không được, nghĩ cũng không được nghĩ!”

*

Hôm đó ta trở về Vương Phủ trong trạng thái không được tốt cho lắm, tắm xong thì không ăn bữa tối nữa mà lên giường luôn, vốn dĩ định đọc truyện một lát nhưng lười đốt đèn nên lại vùi đầu vào chăn.

Đang mơ màng thì nghe thấy có tiếng người khẽ gọi, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt đầu muộn phiền của Sở Tịnh Quân, y phục chàng còn chưa thay chứng tỏ chỉ vừa mới trở về, chàng trai ôn nhu như ngọc vậy mà lại bị Quang Lộc Ty làm ra nông nỗi này/

“Làm sao mà không ăn tối? Nàng thấy khó chịu chỗ nào?”

“Không có.”

Ta quay người vào trong, Sở Tịnh Quân lại vén chăn ra xoay ta trở lại, dùng đôi mắt phong tình nhìn ta rồi hỏi, “Ai khiến nàng không vui?”

“Thái tử!”

Ta ngồi bật dậy khiến Sở Tịnh Quân bị dọa một phen hoảng hồn.

“Ta gả cho chàng không phải là vì chàng ấy làm loạn sao, vậy còn chạy đến chỗ ta làm mình làm mẩy.”

“Hôm nay huynh ấy tới Vương Phủ?”

“Không, tới quán trà.”

“Vậy huynh ấy nói gì?”

“Chính là chia rẽ tình cảm phu thê chúng ta. Chàng ấy cảm thấy ta không biết lý do vì sao lại được gả vào đây thì phải. Bản thân mình ngốc thì thôi, lại tưởng rằng ai cũng ngốc như mình. Sở Tịnh Quân, chàng hãy thể hiện đi!”

“Ta?”

Nhìn người nào đó mộng mị nghiêng đầu qua một bên, ta không nhịn được mà đỡ chán, thở dài.

“Đường phía trước còn dài, trọng trách còn nhiều!”

Nói rồi lại nằm xuống, thầm nghĩ phải làm cách nào để đưa Trần Uyển Quân về đây càng sớm càng tốt.

*

Cơ hội rất nhanh đã đến rồi!

*

Thời tiết càng ngày càng oi bức, Quân thượng rời cung đi nghỉ mát, đi cùng còn có Hoàng hậu, mấy phi tần nữa, mấy hoàng tử nhỏ tuổi, và một nhóm nữ quyến vô công rồi nghề như ta.

*

Lúc tiễn ta lên xe ngựa, Sở Tịnh Quân hệt như một bà mẹ lao tâm khổ tứ vì đứa con của mình vậy, dặn dò đủ thứ.

“Mẫu hậu rất thích nàng, nếu như có người b.ắt n.ạt nàng hãy tìm bà, bà sẽ bảo vệ nàng.”

“Dạ.”

“Đừng có mặc mỏng quá, đau bụng thì bảo Tiểu Trúc đi tìm thái y.”

“Ta biết rồi.”

“Đừng đọc truyện khuya quá, ăn uống đầy đủ/”

“Hiền Vương điện hạ, chàng có biết chàng nói nhiều lắm không?”

“Công việc của ta nhiều nhất chỉ đến nửa tháng là xử lý xong rồi, đợi ta.”

“Không đợi chàng ta còn có thể đi đâu?”

Ta cảm thấy câu nói này của chàng có chút buồn cười.

“Chàng cứ an tâm làm việc, đợi chàng đến chúng ta sẽ cùng nhau chèo thuyền.”

Sở Tịnh Quân đột nhiên kéo ta vào lòng, ghé sát vào tai ta, cười nói, “Được.”