PT.11

Chưa kịp nói hết câu cánh tay ta đột nhiên bị nắm chặt, Sở Tịnh Quân sắc mặt ửng hồng đến bất thường, chân mày thì nhăn lại như đang nhẫn nhịn thứ gì đó, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như đang có một đợt sóng ngầm đang chuẩn bị cuộn trào.

“Chàng tr.úng đ.ộc rồi?”

Ta nghe đâu đó có mùi thơm kỳ lạ, liền đưa tay lên bắt mạch cho Sở Tịnh Quân, nhưng chàng lại cúi người rồi khẽ thì thầm vào tai ta, “Không phải là đ.ộc.”

Sao vành tai lại đỏ thế kia?

Ta cũng cúi đầu xuống nhìn theo tầm mắt của chàng, ta đang khom eo cộng thêm động tác này cộng với tà áo lỏng lẻo, từ góc độ của Sở Tịnh Quân có lẽ là đã nhìn thấy hết cả núi non rồi.

Cho dù là đồi nhỏ hay núi to nhưng bị Hiền Vương điện hạ nhìn thấy thì cũng thật là mất mặt.

Ta định đứng dậy nhưng phát hiện cánh tay vẫn bị ai đó nắm chặt, mới đầu còn tưởng là nước nóng, lúc này mới ý thức được làn da của chàng đang nóng bỏng đến dọa người. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta chau mày muốn hỏi tiếp thì thấy Sở Tịnh Quân đau khổ ôm ngực, thở gấp.

Không được c.hết, chàng như vậy về sau mỗi lần đi tắm ta sẽ bị ám ảnh đấy, không thể gọi người nhưng cũng không thể để chàng ngồi mãi trong bồn tắm được nhưng ở tư thế này rất khó để ta dùng lực, trạng thái của chàng thì không thể phối hợp với ta được, do dự một lúc ta chỉ đành nhảy vào trong rồi vòng qua eo chàng định đỡ chàng đứng dậy.

“Có thể đứng dậy không? Chàng sốt rồi, đứng dậy trước nhé.”

Đột nhiên cảm thấy người trong lòng mình sững lại sau đó không đợi ta kịp phản ứng lại liền hôn tới.

*

Trúng xuân dược sao không nói luôn!!!

*

Lúc trước lo lắng Sở Tịnh Quân sẽ bỏ mạng trong bồn tắm, giờ ta bắt đầu lo lắng cho chính mình rồi, ta cố gắng giữ bình tĩnh, không dám động đậy quá mạnh, đôi môi nóng bỏng vừa rời đi, ta liền cúi người vớt một chút nước lên vỗ vào mặt. Sau đó chưa kịp nói thêm lời nào, Sở Tịnh Quân lại đỡ gáy ta rồi hôn tiếp, cả người chàng nóng ran, hàng mi đang nhắm lại còn khẽ run lên nữa.

Sau một màn k.ích đ.ộng như thế, tà áo mỏng manh sớm đã chỉ còn dựa vào chiếc thắt lưng miễn cưỡng ở lại trên thân người, như vậy còn tệ hơn cả không mặc gì cả.

Hôn xong, Sở Tịnh Quân gục mặt vào hõm vai ta, hơi thở của chàng nóng rực, mặc dù hơi bất tiện nhưng ta vẫn nhân cơ hội này đỡ chàng ra ngoài/

Mọi thứ tựa như màn nổ pháo lúc đón thê tử về nhà vậy, nhưng có thể nổ lâu như thế, Hiền Vương điện hạ quả thực không phải người thường.

“Sắc Sắc… ta xin lỗi…”

Giọng nói của chàng trở nên khàn đục, bàn tay của chàng đặt trên vai ta dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn khiến ta không khỏi đau nhức, thứ cứng c.áp mà ta cảm nhận được ở hạ thể càng khiến ta thêm vài phần kinh hoàng.

Đây rốt cuộc là thứ trải nghiệm gì thế???

Điều an ủi duy nhất của ta lúc này chính là, cũng may chàng không gọi tên người khác.

*

Ta biết vì sao Sở Tịnh Quân không cần ta bác bỏ tin đồn kia rồi, tại sao ư, vì chàng thật sự có năng lực “7 lần một đêm không trùng tư thế” chứ còn sao nữa.

Vì sao ta biết ư?

Vì ta đã thử qua chứ còn sao nữa?

*

“*******--”!!!!!!

*

Lúc tỉnh lại ta phát hiện mình đã trở về tiểu viện lúc trước rồi, đang nằm trong trên một chiếc giường êm ái, bên cạnh còn có hai băng giám. Suy nghĩ đầu tiên lúc mở mắt của ta chính là cảm thấy cực kì có lỗi với Châu Ngọc, người ta đã tốt bụng cho mượn chỗ nghỉ ngơi, kết quả lại còn làm ra chuyện ấy, hy vọng Sở Tịnh Quân còn có chút mặt mũi mà đi thu dọn sạch sẽ, nếu không về sau ta thật sự không biết phải làm sao để lăn lộn ở Vũ Đức ty được nữa.

Ta định ra khỏi giường nhưng phát hiện eo và chân đều đau nhức, xương cốt như thể sắp gãy vụn ra rồi, cổ họng thì như muốn bốc hỏa, ta cố gắng bò dậy với một ly trà trên bàn, chưa uống được đến ngụm thứ hai thì Sở Tịnh Quân đẩy cửa bước vào.

Ta bình tĩnh uống trà tiếp, Sở Tịnh Quân thì lại do dự ở cửa mất nửa ngày, rồi mới chầm chậm đến ngồi bên cạnh ta.

Định làm gì chứ, cứ như thể ta là người trúng thuốc rồi ***** chàng ấy không bằng.

Sở Tịnh Quân mang một chiếc cốc sứ đến cho ta, bên trong có một thứ súp màu nâu nhạt, sền sệt, vị có chút ngọt, không ngon nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.

Lúc ở Vương phủ ta cũng hay ăn thứ này, Sở Tịnh Quân cũng ăn, mặc dù không biết công hiệu cụ thể là gì nhưng đại loại là thuốc bổ, cộng thêm là do Sở Tịnh Quân tự nay chuẩn bị nên ta cứ ngoan ngoãn ăn thôi, lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Đến lúc độ nóng của súp đã vừa phải, ta liền nhanh chóng vào việc, Sở Tịnh Quân im lặng hồi lâu cuối cùng mới thận trọng lên tiếng.

“... nàng còn ổn không?”

Không, không một chỗ nào và không một chút nào.

“Ta không ngờ nàng lại ở đó.”

Cũng phải, chẳng ai ngờ rằng tiểu viện của đại nhân Vũ Đức ty lại có một nữ nhân đang tắm rửa.

“Ta trúng xuân dược, thực sự… không chống cự được…”

“Sắc Sắc ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”

Sở Tịnh Quân đột nhiên nắm lấy tay ta, ta quay đầu qua ngạc nhiên nhìn chàng, “Không cần…”

Ôi trời, giọng ta khàn quá…

Ta chỉ vào cổ họng mình rồi xua xua tay, không muốn nói gì thêm nữa.

“Sắc Sắc không cần lo lắng, ta thật sự…”

Đối diện với gương mặt tội lỗi của Sở Tịnh Quân quá lâu khiến ta cảm thấy có chút phiền phức, nhưng hiện giờ lại không có năng lực để đôi co với chàng ấy, chỉ đành đưa tay ra hiệu để chàng dừng lại. Nhìn Sở Tịnh Quân đột nhiên thận trọng nhìn ta, ta chỉ đành thở dài bất lực, dùng tay chấm một chút nước trà rồi vẽ lên mặt bàn, “Chuyện gì vậy?”

Sở Tịnh Quân cắn môi, khó khăn nói, “Mắc bẫy của kẻ khác.”

*

Hiền Vương điện hạ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tính cách lại ôn nhu tựa ngọc, mẫu thân lại là Hoàng hậu đương triều, nhà ngoại cũng là danh gia vọng tộc, bản thân lại là người tình trong mộng của biết bao cô nàng của Nam Bình Quốc, con rể ưu tú được biết bao gia đình quý tộc nhắm trúng. Nếu như không phải bình thường tính cách của chàng quá ư ôn thuận, nói không chừng sẽ có không ít người ủng hộ chàng lên làm Thái tử tiếp quản quyền nhiếp chính mất.

Nhưng qua một thời gian dài tiếp xúc, ta nhận ra người này và mực nước ở chỗ Nhất Đắc Các chẳng có chỗ nào khác nhau.

Ta thật tò mò kẻ nào lại chán sống như thế, dám dở trò dơ bẩn với chàng.

Sở Tịnh Quân lần này mắc bẫy kể cũng hay thật đấy, không chỉ chàng ấy mà đám hộ vệ theo cùng cũng không biết rốt cuộc đã trúng th.uốc như thế nào, chàng chỉ theo thói quen cùng Hoàng hậu dùng bữa sau đó đến Vân Hà viện đánh đàn, không ngờ rằng vừa mới đến nơi thì đầu óc quay cuồng không kịp gọi người thì đã ngất đi rồi. Đến lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở một căn phòng xa lạ, bên còn có Trần Uyển Quân váy áo ‘không mấy chỉnh tề! Cũng may Sở Tịnh Quân nhanh trí, không quan tâm nàng ta có còn tỉnh táo hay không cứ đánh m.ê rồi tính tiếp, đến lúc này thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, chàng vội vàng tìm thuốc giải, chưa kịp đợi đến lúc lấy lại toàn bộ ý thức thì bên ngoài đã truyền đến tiếng huyên náo, nói là nhìn thấy có người xông vào phòng ngủ của tiểu thư,... Sở Tịnh Quân gắng sức phá cửa sổ nhảy ra ngoài, sau đó thì có màn rượt đuổi kia, cơ thể chàng dần dần mất kiểm soát nên loạng choạng chạy vào tiểu viện của Châu Ngọc.

“Cho nên chàng tỉnh dậy ở Phương Hoa Uyển của Đức Phi?”

Ta đặt bút viết một câu hỏi, nhận được sự xác nhận của Sở Tịnh Quân, ta liền không chút do dự mà hỏi tiếp.

“Vậy chàng không nghi ngờ Trần Uyển Quân?”

“Không thể nào là nàng ấy được.”

Sở Tịnh Quân dứt khoát đáp, ta buông bút vứt luôn tờ giấy vừa mới viết vào bình rửa bút.

*

ĐƯợc thôi, chàng nói không phải thì là không phải!

*

Việc của ta còn đang chưa giải quyết xong, ta không có hơi sức đâu mà quản chàng hơn nữa chuyện này chàng cũng đâu có bị thua thiệt, ta tìm Tiểu Trúc đổi một bộ cung phục của nô tỳ rồi quay về tìm Châu Ngọc, Sở Tịnh Quân nhìn sắc trời đã tối liền bảo ta ở lại ăn bữa cơm rồi nghỉ ngơi hết đêm nay, ta từ chối luôn bởi nhân lúc trời tối thì mới không bị phát hiện chứ.

Ta và Châu Ngọc người trước người sau bước vào tiểu viện, ngài ấy nhìn ta ăn vận thì có đôi chút ngỡ ngàng, ta chỉ vào cổ họng mình rồi chỉ ý tay ý muốn vào phòng tắm, may mà ở đây đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, y phục và đ.oản đ.ao cũng vẫn còn ở đó. Thay một bộ đồng phục mới mà Châu Ngọc đưa cho, ta lấy đao rồi trở về phòng ngủ. Châu Ngọc đang ngồi ăn mỳ, thấy ta đi vào thì liền lấy ra một bát mỳ nữa.

“Cổ họng của Vương phi làm sao vậy?”

Ta cầm giấy bút ngồi vững vàng, nhanh nhẹn viết ra vài dòng rồi cũng bắt đầu ăn mì, ngày hôm nay ta đói quá, Châu Ngọc đọc xong thì hơi nhíu mày.

“Hiền Vương điện hạ bị tr.úng th.uốc, người nghi ngờ là Đức phi và Trần Uyển Quân là kẻ đứng sau?”

Thực ra là “khẳng định”, chứ còn gì phải nghi ngờ nữa.

Lãnh Hương túy là một thứ thuốc có hiệu lực khá mạnh nhưng lại hạn chế khả năng hoạt động của con người, cần phải kết hợp vài vài loại hương liệu thì mới đem lại kết quả như mong muốn được.

Nếu như nói khi đó Trần Uyển Quân cũng ở trong phòng mà không cảm thấy bất kì điểm khác thường nào, trẻ con cũng không dám tin.

Chỉ là Đức phi quá ư hấp tấp, nếu như bà ta đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến “b.ắt qu.ả t.ang hiện trường” thì Sở Tịnh Quân không chừng đã thật sự làm xong việc rồi, dù sao nhìn thái độ chàng ấy bảo vệ Trần Uyển Quân thì cũng biết nàng ta là có diễn xuất tốt như thế nào. Còn về chuyện Tiểu Trúc nói cái gì mà hiểu lầm, nghe xong bỏ đó là được rồi, nói sao thì nói ta cũng là chính thê của Hiền Vương, muội ấy có ngốc đến đâu cũng không dám nói cho ta sự thật.

Châu Ngọc muốn giúp ta điều tra nhưng trước mắt chúng ta còn có việc quan trọng không thể phân tâm, mặt khác, người b,ị h.ại còn không truy cứu vậy một người ngoài cuộc như ta hà cớ gì phải nhúng tay, nên ta đã ngăn ngài ấy lại rồi. Chỉ nói qua loa là trong quá trình giải cứu Hiền Vương ta cũng bị trúng mê hương, uống trà nhuận họng mấy ngày là hết rồi.

Không thì phải làm sao chứ? Nói rằng ta bị phu quân trên danh nghĩa của mình **, trong khi khí hỏa công tâm tự làm cổ họng mình bị tổn thương?

Tốt hơn vẫn là giấu nhẹm đi!