Vài ngày tiếp theo, Tiểu Phó tiếp tục chăm chỉ học hành.

Ngoài khả năng nói, viết và đi lại, cậu còn học được nhiều chuyện thường nhật của con người như dùng đũa ăn cơm, nhận dạng bản đồ, chuyển kênh TV bằng remote, nhận biết một số tên thuốc cơ bản và lên xe sờ vào vô lăng.

Minh Khinh Khinh dặn đoàn làm phim khoảng thời gian này đừng sắp xếp cảnh quay đêm cho cô, quay cảnh của mấy người khác trước, thế nên mấy ngày gần đây cô đều về nhà trước khi trời tối, dành chút thời gian dạy học cho tiểu zombie.

Sự thật chứng minh, tiểu zombie quả thực rất thông minh, ngoại trừ việc đi đứng ra, những thứ khác cậu đều học rất nhanh.

Nhất là lái xe.

Cậu có thể di chuyển xe một cách nhanh chóng mà không cần chạm vào vô lăng.

Chiếc xe giống như bị ma quỷ điều khiển, vững vàng phóng về phía trước.

Tiểu Phó khoanh tay, cao hứng cho xe lượn một vòng trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự, tiêu sái làm một cú drift*, sau đó lái xe ra khỏi cánh cổng sắt chạm trổ hoa văn, cho xe chạy về phía sân golf ở đằng xa.

(Drift: Một chiếc xe được xem như đang drift, là trước khi vào góc cua, góc trượt ở phía sau lớn hơn phía trước, và bánh trước xoay ở hướng đối diện so với góc cua. Ví dụ như chiếc xe rẽ trái trong khi bánh phía trước đang ở vị trí rẽ phải – nguồn: Google.)

Nếu không phải đang chở Minh Khinh Khinh, cậu có thể cho xe bay nữa là đằng khác.

Minh Khinh Khinh ngồi ở ghế phó lái, vô cùng không muốn thừa nhận rằng mình đã sợ hãi.

Tay trái của cô gắt gao nắm lấy dây an toàn, tay phải ra sức bám chặt vào cửa xe hệt như một bà cô đã có tuổi.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên một chiếc xe không phải con người lái.

Chuyện này đổi lại là người khác ai mà chẳng sợ hãi?!!

Tiểu Phó chưa từng trải thế sự, đâu biết rằng nơi xanh biếc phía xa xa, thỉnh thoảng xuất hiện vài lỗ tròn tròn trông giống như bị chuột gặm kia chính là sân golf. Cậu cũng đâu biết rằng, đó là một trong những hoạt động kinh doanh thể thao của giới nhà giàu.

Minh Khinh Khinh vừa giả vờ điềm tĩnh như không, trưng ra vẻ mặt ‘chạy xe với tốc độ quá nhanh chỉ là một việc tầm thường, cô là nữ minh tinh hiểu nhiều biết rộng’ giới thiệu qua cho cậu về sân golf, vừa gắt gao bám chặt lấy cửa xe.

Dù có sợ đến chết khiếp thì cô cũng không thể đánh mất đi vẻ sang chảnh của một nữ minh tinh được!

Sau khi đến Trái đất, Tiểu Phó vẫn luôn trong tình trạng lang bạc kỳ hồ, lẩn đông trốn tây, không bao giờ dám xuất hiện ở bất cứ nơi nào có con người.

Mặc dù phong cảnh thiên nhiên trên hành tinh này rất đẹp, nhưng Tiểu Phó chưa bao giờ nghiêm túc ngắm nhìn.

Mà cho dù có ngắm nhìn thì cũng chỉ là những ngọn núi tuyết, hay là những tòa cao ốc chọc trời.

Nhưng lúc này, cậu lại cùng Minh Khinh Khinh ngắm cảnh trên một chiếc Maybach mấy trăm vạn.

Mặt kính cao cấp màu nâu trà đảm bảo bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, nhưng từ bên trong có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.

Cậu nhìn ra ngoài xe, những chiếc lá vàng rơi dưới ánh hoàng hôn càng khiến cậu thêm thích thú.

Chiếc xe đã lượn được vài vòng trên sân golf.

Vì sân golf không có người, nên Tiểu Phó lại âm thầm lượn thêm một vòng nữa.

Lái xong vòng cuối như đã hẹn, Tiểu Phó mặc dù vẫn muốn ngắm nhìn nhiều hơn nữa, nhưng cậu cũng biết mình không thể ở ngoài quá lâu, mất công lại gây ra phiền phức không đáng có cho Minh Khinh Khinh.

Thế là cậu từ từ lái xe về con đường ban đầu.

Giống như bây giờ, được ra ngoài lâu như vậy đã là một điều rất tuyệt vời rồi.

Người ngoài hành tinh nhỏ bé từ trước đến nay vẫn dễ dàng thỏa mãn.

Khuôn mặt điển trai nhợt nhạt và đôi mắt màu xanh xám của cậu chứa đựng niềm hạnh phúc và phấn khích không thể che giấu, không hề có một chút gì gọi là thất vọng.

Minh Khinh Khinh nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, lại không nhịn được nói: “Kỳ thực, lái xa thêm một chút cũng không phải là không thể. Dù sao bên ngoài cũng không thể nhìn thấy bên trong, chỉ cần tránh những khu vực có camera giám sát hành trình là được.”

Tiểu Phó tròn xoe hai mắt, vui mừng nhìn Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh thật sự không chịu được ánh mắt giống chó con này của Tiểu Phó, rõ ràng là mọi lần cô không hề làm gì, nhưng con chó con cứ bày ra vẻ mặt được yêu chiều mà đâm ra lo sợ, hận không thể xé rách trái tim ra để báo đáp.

Điều này khiến cho những người tự nhận mình có lòng dạ sắt đá như cô cũng không khỏi mềm lòng.

Cô khẽ gật đầu, nói: “Thật đấy, chạy tiếp đi. Đi xuống đường núi rồi rẽ sang phải, chạy về phía trước thêm 20km nữa là biển.”

Tiểu Phó chưa nhìn thấy biển, hoặc có thể nói là chưa từng ngắm biển trên Trái đất ở khoảng cách gần.

Cậu không khỏi phấn khích.

Không cần nhấn ga xe đã đột nhiên tăng tốc.

“Đ, i, đi, đi.” Tiểu Phó kích động nói.

Mấy ngày vừa qua, Minh Khinh Khinh đã dạy cho cậu hơn một trăm chữ, được cái cậu học một suy ra ba, theo giáo trình trên TV, học thêm được chín trăm chữ nữa, cộng lại cũng được hơn một ngàn chữ Trung.

Chỉ là phát âm vẫn chưa được chuẩn, thanh bằng thanh trắc thường xuyên lẫn lộn, còn mắc tật nói lắp.

Nhưng như vậy là đã khá hơn rất nhiều so với lúc mới đến nhà Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh cười cười, mặc dù rất muốn tin tưởng tiểu zombie, nhưng cô vẫn vô thức nhắm mắt lại, gắt gao nắm chặt dây an toàn và tay cầm.

Thế nhưng giây tiếp theo ——

Cảnh tượng tốc độ và kích thích lại không hề xuất hiện.

Tiểu Phó vững vàng lái xe ở tốc độ bốn mươi đến năm mươi km trên giờ.

Minh Khinh Khinh mở mắt ra:???

Tiểu Phó cũng nhận ra vừa rồi mình lái xe quá nhanh, có lẽ bản thân không cảm nhận được, nhưng  đối với con người mỏng manh yếu ớt mà nói, tốc độ hơn hai trăm km trên giờ quả thực rất kinh người.

Ban đầu cậu còn tưởng Minh Khinh Khinh giữ dây an toàn là thói quen của người Trái đất khi ngồi trên xe, cậu còn học theo cô nắm dây an toàn.

Nhưng ngay sau đó cậu lại phát hiện ra, Minh Khinh Khinh vốn dĩ là sợ hãi.

Tiểu Phó chỉ là chưa trải qua mọi thế sự trên Trái đất, nhưng không phải vì thế mà ngốc nghếch vụng về.

Ngược lại cậu còn rất chu đáo. Tuy Minh Khinh Khinh không nói ra, nhưng bản thân cậu có thể phát hiện ra được.

Minh Khinh Khinh có chút thắc mắc tại sao tiểu zombie không lái nhanh nữa, rõ ràng càng nhanh càng hưng phấn cơ mà?

Nhưng như vậy cũng tốt.

Cô từ từ thả lỏng bàn tay đang giữ dây an toàn.

Tiểu Phó cũng không giành công, cẩn thận điều khiển xe rời khỏi đường núi, chạy lên đường quốc lộ.

Sau đó men theo đường quốc lộ màu trắng, vững vàng chạy dọc theo làn đường bên phải, đuổi theo ánh hoàng hôn ở cuối con đường quốc lộ.

Tốc độ bốn mươi, năm mươi km trên giờ tuy rằng hơi chậm, chậm hơn so với tốc độ lái xe thường ngày của Minh Khinh Khinh, nhưng trên đường quốc lộ không có nhiều xe qua lại, thành ra vẫn tương đối thoải mái.

Minh Khinh Khinh bật nhạc, mở hé nóc xe ra.

Gió lùa vào buồng xe, lướt nhẹ qua mái tóc Minh Khinh Khinh.

Thật hiếm khi có một buổi tối nhàn nhã như vậy, cô đeo kính râm lên, nhìn dọc theo ven đường.

Dọc đường có trồng một số cây hoa trà, tuy đang mùa đông se lạnh nhưng hoa vẫn nở rực rỡ.

Tiểu Phó để ý thấy cô đang ngắm nhìn những bông hoa ấy.

Ánh mắt cô rơi vào những bông hoa ngoài cửa xe, còn ánh mắt của Tiểu Phó lại rơi vào người cô.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Tiểu Phó đột nhiên biến mất khỏi buồng xe.

Đợi đến lúc Minh Khinh Khinh hoảng sợ quay đầu sang, cậu đã trở lại.

Xe vẫn chạy đều đều về phía trước.

Nhưng trên tay cậu lại có thêm một cành hoa trà với một bông hoa màu đỏ đang nở rộ.

Tiểu Phó có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, không dám nhìn Minh Khinh Khinh, chỉ im lặng đưa cho cô.

Minh Khinh Khinh nhận lấy, cho cậu một cái nhìn đầy vi diệu.

Trong tiếng nhạc đang chầm chậm trôi chảy, cậu kiên định nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt màu xanh xám phản chiếu ánh mặt trời đang lặn phía xa xa, vành tai còn đỏ hơn cả ráng chiều.

Minh Khinh Khinh khẽ ngửi bông hoa.

Có một mùi hương thoang thoảng.

Cô thiết nghĩ, đầu óc mình đúng là ngớ ngẩn thật rồi, vậy mà lại cảm thấy cảnh tượng này có chút lãng mạn.

Chẳng lẽ là sự lãng mạn đến từ thú cưng?

........

Hôm nay hai người đi ngắm biển.

Theo lời của Minh Khinh Khinh thì chính xác là đi ngắm team building.

Đương nhiên, hai người không thể xuống xe, chỉ có thể lái xe đi dạo một vòng trên bãi biển hóng gió.

Sau khi Tiểu Phó đến trái đất, có đôi lần cậu lẻ loi ngồi trên một tòa cao ốc, liếc mắt nhìn đám người đang chơi trong khu giải trí rất sôi nổi và vui nhộn, ngặt nỗi chỗ đó có rất nhiều người Trái đất, có thể cậu sẽ không bao giờ đến được.

Nhưng có thể ngắm biển một lần đã là tuyệt vời rồi.

Hoàng hôn hôm nay có màu đỏ cam pha chút ánh hồng, lúc chuẩn bị rơi xuống mực bước biển, lại như một đóa hoa nở rộ trên mặt nước xanh biếc, tạo thành một sắc màu rực rỡ. Minh Khinh Khinh nằm bò lên bậu cửa xe, mái tóc dài bị gió thổi bay, bóng lưng cùng cảnh vật phía xa xa hòa vào làm một. Cậu mãi mãi sẽ không quên được cảnh tượng này.

Trí nhớ của người Claflin rất mạnh, có thể ghi nhớ một sự kiện từ lúc sinh ra cho đến hết cuộc đời.

Giống như được lưu trữ vào một bộ nhớ lõi vậy.

Nhưng Tiểu Phó biết, trí nhớ của người Trái đất không mạnh đến như vậy, có lúc Minh Khinh Khinh còn không nhớ nổi vài ngày trước mình đã mua những gì.

Trí nhớ của người Trái đất giống như tờ giấy rơi xuống nước, theo thời gian sẽ dần dần mờ nhạt, phai màu, cuối cùng chỉ còn lại hư ảnh.

Thậm chí, ngay cả hư ảnh rồi cũng sẽ biến mất.

Tiểu Phó với tư cách là một người hành tinh Claflin không bao giờ biết thương cảm, lúc này đây lại vô cùng lo lắng một chuyện:

Sớm muộn gì cậu cũng phải quay về.

Nếu thật sự phải quay về, cậu sẽ nhớ Minh Khinh Khinh đến cuối cuộc đời, nhưng mấy năm sau nữa, phải chăng Minh Khinh Khinh sẽ quên mất cậu không?

Hoặc biết đâu, căn bản không cần đến vài năm.

Sau khi rơi xuống Trái đất, Tiểu Phó vẫn luôn trong tình trạng khổ sở, chỉ mong được sớm quay về, vẫn luôn nổ lực tìm mọi cách để kết nối với Mẫu tinh. Tuy nhiên ngay lúc này, lần đầu tiên ý niệm này đã bị dao động. Suy nghĩ muốn quay về của cậu cũng bị loãng đi bởi cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực.

Cậu thậm chí còn không hiểu những cảm xúc đang trào dâng bất tận trong lồng ngực, rốt cuộc là thứ gì.

*

Minh Khinh Khinh và Tiểu Phó đi dạo biển trở về, căng thẳng giữa Béo Béo và Tiểu Phó lại lập tức leo thang.

Mấy ngày trước Béo Béo còn vớt vát mọi cơ hội, chạy đến bên cạnh Minh Khinh Khinh mè nheo, lăn lộn dưới chân cô tranh giành sủng ái, buổi tối đi theo Minh Khinh Khinh vào phòng ngủ, cho dù phải nhịn tiểu nó cũng sống chết đóng quân bên cạnh Minh Khinh Khinh.

Tuy nhiên, sau khi biết Minh Khinh Khinh ra ngoài chơi với Tiểu Phó nhưng không đưa nó theo, tâm lý của chú mèo nọ đã bùng nổ.

Nó cảm nhận được một nguy cơ rất kinh khủng: chỉ thấy người nay cười hớn hở, nào thấy mèo già khóc bơ vơ*.

(Câu gốc là <đản kiến="" tân="" nhân="" tiếu,="" ná="" văn="" cực="" nhân="" khốc=""> trong tập thơ Giai Nhân của Đỗ Phủ, bản dịch của Viên Thu: Chỉ thấy ai nay cười hớn hở, Nào nghe người cũ khóc bơ vơ – nguồn: Google.)

Chẳng lẽ nó mười năm làm bạn với Minh Khinh Khinh, lại không bằng mười ngày của giống sinh vật người không ra người này?

Tại sao con người có thể như vậy?

Tại sao Minh Khinh Khinh lại có thể như vậy?

Béo Béo ôm trong mình uất ức nhiều ngày, cuối cùng không nhịn được nữa đã bùng nổ vào một buổi tối Minh Khinh Khinh đang dạy Tiểu Phó chơi cờ caro.

Nó ngồi trong góc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, y hệt như một bà đồng già mang trong mình nỗi hận thù sâu sắc.

Nhưng Minh Khinh Khinh và Tiểu Phó đang ngồi trên thảm không hề để ý đến chú mèo đang độc diễn —— xét cho cùng thì khuôn mặt của con mèo cũng rất khó biểu lộ được cảm xúc.

Tiểu Phó cảm nhận được tầm mắt của con mèo, cậu vô thức liếc nhìn nó một cái, nhưng không hề để ý đến lửa giận đang sôi sục trên người nó. Cậu lại quay cổ lại, tiếp tục chơi cờ caro với Minh Khinh Khinh.

Sau khi ở trong phòng thể dục tập phục hồi xương khớp theo video hướng dẫn vài ngày, lúc chuyển động, cổ của anh mặc dù vẫn còn phát ra một số tiếng động nhẹ, nhưng tiếng ‘kít kít kít’ kỳ lạ như lúc trước gần như đã biến mất.

Điều này càng khiến cho Béo Béo thêm ghanh tị, cứ cảm thấy mức độ chăm chỉ của Tiểu Phó quá mức kinh khủng, sự thay đổi càng ngày càng lớn, càng ngày càng chiếm được cảm tình của Minh Khinh Khinh, giành mất đất diễn của nó.

Nó đột nhiên xông ra ngoài, nhảy lên ‘meo meo’ mấy tiếng rồi đưa móng mèo cào cấu vào mặt Tiểu Phó.

Minh Khinh Khinh giật mình ngước mắt.

Động tác của Béo Béo đối với cô rất bất ngờ và không thể đề phòng, nhưng với Tiểu Phó thì hoàn toàn chậm rãi.

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Phó là muốn biến thành vỏ trứng. Vỏ trứng bằng kim loại có khả năng tự bảo vệ triệt để, cho dù có dùng búa cũng không thể đập vỡ. Nhưng đột nhiên biến thành một quả trứng trước mặt Minh Khinh Khinh, chắc chắn sẽ khiến cô sợ hãi.

Phản ứng thứ hai của cậu là muốn dịch chuyển ra xa, nhưng theo góc độ mà Béo Béo lao tới, nếu cậu lùi ra xa, móng vuốt của nó sẽ rơi vào Minh Khinh Khinh đang ngồi bên cạnh.

Tiểu Phó liền đực người ra, không có bất kỳ động tác gì.

Thế là giây tiếp theo, móng vuốt của Béo Béo liền để lại ba dấu chân rướm máu trên gương mặt tái nhợt của cậu...