Độc đan vốn dĩ rất dai và cứng, nhưng trong tay nàng nó giống như lấy hạt cơm trên bát ra vậy, đơn giản vô cùng, hơn nữa trong quá trình này, nàng không hề chạm vào linh mạch của Thẩm Túy An.

Sau khi lấy ra, nàng điều khiển linh lực bọc lấy nó, đưa ra khỏi vết cắt.

Độc đan rời khỏi linh mạch thì biến thành dạng lỏng, Thẩm Dao Chu đặt nó vào chiếc bát đã chuẩn bị sẵn.

Chiếc bát trắng tinh lập tức bị ăn mòn thành một cái hố nhỏ, đồng thời phát ra mùi hôi thối.

Thẩm Túy An không thể tin được thứ này là từ linh mạch của mình lấy ra.

Nhưng Thẩm Dao Chu lại bắt đầu công việc tiếp theo.

Độc đan rất dai và cứng, nàng chỉ có thể lấy từng chút một, như một chú kiến tha lâu đầy tổ, chữa trị từng chút.

Linh lực bị tắc nghẽn từ lâu của Thẩm Túy An như dòng sông cuồn cuộn chảy vào linh mạch, giống như mưa tưới mát đất khô cằn, linh mạch vốn ảm đạm được linh khí xanh biếc tràn đầy, như thể sống lại ngay lập tức.

Là người trong cuộc, cảm nhận của Thẩm Túy An vô cùng rõ ràng, hắn thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác linh mạch thông suốt từng chút một, thoải mái đến mức không nhịn được thở dài.

Trong bát đã tích tụ một vũng nhỏ độc đan, đáy bát bị ăn mòn lồi lõm, mùi hôi thối khó ngửi chẳng khác gì vũ khí sinh học.

Các trưởng lão đều không chịu nổi, thậm chí có người đã trốn sang một bên nôn mửa.

Ngay cả bản thân Thẩm Túy An nếu không dùng linh lực bịt mũi, e rằng cũng không thể kiên trì được.

Chỉ có Thẩm Dao Chu, nàng dường như không ngửi thấy gì, chỉ chuyên tâm phẫu thuật.

Cuối cùng, chút độc đan cuối cùng trên linh mạch này cũng đã được Thẩm Dao Chu lấy ra, nàng giải tán linh lực, chớp chớp đôi mắt mệt mỏi.

Ca phẫu thuật này nàng phải vừa làm vừa học, vừa truyền linh lực vào mắt, vừa duy trì động tác trên tay, may mắn là cuối cùng cũng hoàn thành.

Bây giờ thả lỏng mới cảm thấy đau nhói ở cổ.

Thẩm Túy An hiếm khi ngượng ngùng: "Lỡ tay."

Thẩm Dao Chu cũng không làm khó hắn: "Không sao, ta khâu vết thương cho ngươi trước."

"Vết thương nhỏ này thì là cái gì." Thẩm Túy An không coi là gì, thúc giục linh lực, da thịt dần dần liền lại.

Thẩm Dao Chu: "! "

Được rồi, đây mới là phong cách của tu tiên giới.

Nàng cũng học theo cách của Thẩm Túy An, dùng linh lực chữa lành vết thương ở cổ, nhưng tu vi của nàng vốn thấp, cộng thêm vừa chữa trị cho Thẩm Túy An, linh lực trong cơ thể gần như cạn kiệt, có lòng nhưng không có sức, chỉ có thể dùng băng gạc vốn chuẩn bị cho Thẩm Túy An cho chính mình.

Vài vị trưởng lão đã sớm thay đổi từ nghi ngờ ban đầu thành nhiệt tình.

Bọn họ tu luyện nhiều năm cũng ăn không ít đan dược, linh lực bị cản trở, đan điền ẩn ẩn đau cũng có, biết đâu cũng là do thứ độc đan c.h.ế.t tiệt đó gây ra, lúc này từng người nhìn Thẩm Dao Chu, ánh mắt nhiệt thiết như nhìn một cây linh thảo quý hiếm.

Đặc biệt là đại trưởng lão, hối hận không kịp, rõ ràng lúc đầu người tin tưởng Thẩm Dao Chu, một mực bảo vệ nàng là mình mà! Sao lại để tên Thẩm Túy An này chiếm tiện nghi.

"Dao Chu à! "

Lời làm quen của ông ta còn chưa nói xong đã bị Thẩm Túy An chặn lại, hắn nhìn Thẩm Dao Chu, nghiêm túc nói: "Tiếp tục chữa, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi."

"Không chữa được nữa rồi." Thẩm Dao Chu xòe tay, vô cùng thành khẩn: "Dù sao! ta mới chỉ là luyện khí tầng một mà thôi."