Chương 14: Cho dù nghĩ thôi cũng không được, hắn duỗi tay, năm ngón tay cong thành móng vuốt

Edit: hanna

Du Tử Minh run lẩy bẩy: "Thật, thật sự có quỷ à..." Cậu ta láo liên nhìn bốn phía, "Vậy nó trốn ở chỗ nào?"

Thượng Thanh không nói cậu nào mà đi lại trong phòng một vòng, tiến vào phòng khách đi đến trước một tấm gương, "Cái này sao lại để ở đây?"

Tưởng Kỳ dùng tay đẩy mắt kinh có chút run run, "Là... là do bố tôi mua về, ông ấy nói đây không không phải là đồ cổ gì, chỉ là hàng thủ công mỹ nghệ không tệ, mua về đặt đây đã hơn một năm rồi! Không, không phải là có hồn ma ẩn trong cái gương này chứ?"

Thượng Thanh bình tĩnh gật đầu, "Gương dưỡng quỷ, rất nhiều cô hồn dã quỷ đều thích trốn ở trong gương."

Du Tử Minh nhanh như chớp đỡ được Tưởng Kỳ suýt ngất xỉu, "Sao lại thế chứ? Cậu giúp tôi nói với anh bạn bên trong có việc gì chúng ta cùng nhau thương lượng. Cứ ở nhờ nhà người khác như vậy cũng đâu phải là chuyện nên làm đúng không? Nếu nó có chỗ khác muốn đi, nhà tôi sẽ cho nó lộ phí. Chỉ cầu xin nó nhanh nhanh dọn đi thôi mà!"

Thượng Thanh không còn gì để nói, vừa định nói mấy câu bỗng nhiên cau mày lại, "Không tốt, nó muốn chạy!"

Thời điểm giọng nói của y vừa phát ra, đèn trong phòng lập tức tắt ngóm như thể bị cúp điện toàn bộ, cả căn phòng đều tối đen một mảnh. Và đồng thời, trong phòng chợt rít lên một trận gió lớn quỷ dị, cửa sổ bị gió thổi mở tung, thanh âm gương vỡ nát vang lên, một thân ảnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhào ra ngoài cửa sổ.

Trong vòng thời gian mười mấy giây, đèn lại sáng lại, Thượng Thanh không quản những thứ khác nữa, "Đuổi theo."

Chuyện phát sinh quá mức đột ngột, ba người còn lại thậm chí cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, chạy theo Thượng Thanh và đuổi theo nó.

Mọi người đuổi đến trong sân viện, bên ngoài sóng yên bể lặng, cái gì cũng không thấy.

Thượng Thanh: "Nó trốn rồi."

Y nhìn quanh bốn phía, nếu Tưởng Kỳ có thể làm hàng xóm với Du Tử Minh, vậy gia cảnh khẳng định là không tồi. Nhà cậu ta là biệt thự dựa vào sườn núi, hơn nữa khắp núi chỉ có một mình nhà bọn họ, là biệt thự Tưởng gia dùng để nghỉ dưỡng, bước ra ngoài cửa cũng là bước vào rừng núi hoang dã.

Du Tử Minh: "Có thể tìm được không?"

Thượng Thanh móc la bàn từ trong túi ra, rót linh lực vào trong, la bàn liền điên cuồng quay loạn lên. Nhưng mà trước khi nó dừng lại, một cơn gió độc thổi qua làm la bàn rắc một cái vỡ toang.

Chiếc la bàn mua từ cửa hàng đồng giá hai tệ đã phục vụ bằng hết sức mình, sau đó hy sinh trong vinh quang.

Sắc mặt Thượng Thanh rất là dễ nhìn. (ý chỉ vẻ mặt nhiều màu, tức là đang rất khó chịu)

Mạnh Hoài ở phía sau lấy ra một cái la bàn giống y như đúc từ trong túi của mình, run rẩy đưa qua.

Thượng Thanh nhìn cái la bàn còn dán cái sticker ultraman, sắc mặt càng lúc càng đẹp.

Mạnh Hoài khoát tay: "Cơn bão mới đã xuất hiện, sao có thể trì trệ không tiến lên?" (Lời bài hát Kỳ tích xuất hiện – Ultraman Tiga theme song)

Thượng Thanh: "..."

Mạnh Hoài: "... Coi, coi như tui chưa nói gì đi..."

Thượng Thanh không chịu nổi nữa mà đoạt lấy la bàn, rót linh lực vào, kim đồng hồ điên cuống xoay chuyển. Dưới sự cổ vũ của Ultraman... rốt cuộc kim đồng hồ đã dừng lại chỉ vào một hướng. phihan.wordpress

Thượng Thanh: "Đi."

Bốn người dựa trên phương hướng la bàn chỉ mà đuổi theo, được vài bước là đuổi đến trước một mảnh rừng nhỏ.

Thấy Thượng Thanh muốn đi vào, Tưởng Kỳ hô một tiếng, "Nơi này, nơi này không an toàn."

Du Tử Minh lo lắng, "Có cái gì mà không an toàn, mảnh rừng nhỏ như vậy chẳng lẽ còn có sói?"

Tưởng Kỳ: "Quả thực là không có sói, nhưng mà... mẹ tui nói... nơi này bị ma quỷ quấy phá..."

Ồ, cái này... Rốt cuộc kiểu người mẹ như thế nào mới nói với con trai nhưng lời như thế này cơ chứ!

Mạnh Hoài vỗ vỗ cậu ta an ủi: "Cậu quên bọn tôi tới là làm cái gì à? Nếu không có quỷ ám chúng ta còn không có tới đâu."

Mà Thượng Thanh bên kia đã bước vào trước, mấy người nhanh chóng chạy đuổi theo sao.

Vừa bước vào bọn họ đã thấy run lập cập. Trong cánh rừng này phải kém năm độ so với bên ngoài, bên ngoài đã có chút cảm gác mùa xuân ấm áp, nơi này vẫn lạnh giống như một cái hầm băng.

Hơn nữa, sau khi tiến vào bọn họ mới biết thế nào gọi là 'ma quỷ quấy phá', bởi vì đây thực sự là quấy phá luôn. Trong đêm tối không trăng không sao, giữa mảnh rừng có vô số cái bóng trắng lợt lạt của ma quỷ lơ lửng trôi nỏi, có mấy con không còn giữ nổi hình người, giống như cái bao nilon màu trắng bay tới bay lui, bên tai còn vang lên tiếng cười hì hì quái dị. Tình cảnh này mà bảo không phảu quỷ quấy phá thì có quỷ mới không tin.

Thượng Thanh chân mềm nhũn, sợ tới mức liệt người dựa lên người Du Tử Minh. Sớm biết phải đối mặt với cảnh tượng này, cậu ta tình nguyện trở về viết một trăm câu 'Anh yêu em' với con quỷ đó.

Du Tử Minh cẩn thận nhìn bốn phía, giống như là sợ quấy nhiễu cái gì, thấp giọng nói: "Chúng ta đi nhanh đi."

Thượng Thanh: "Không đi được."

Tiếng cười trong không trung cũng trở nên dần hư ảo mờ mịt, "Đúng nha, vì sao phải đi vậy?"

"Anh bạn nhỏ, ở lại chơi cùng chúng ta đi."

"Hì hì, cậu bạn mập này thật mỡ màng nha!"

"Ở lại đi, ở lại đi, ở lại..."

Những cái bóng trắng dần dần tụ tập lại đây, một đám đông nghịt vây xung quanh bốn người, mặt không biểu tình, thậm chí còn không có đầy đủ tai mắt mũi miệng, quả thực là đáng sợ tới mức làm người ta hồn bay phách lạc.

Tưởng Kỳ sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, "Hu hu hu tôi không muốn ở lại đâu! Tập phim mới tôi còn chưa xem xong. Trò chơi mới còn chưa chơi đến cấp cuối hu hu hu... Tôi muốn về nhà..."

Thượng Thanh không nhịn nữa đánh ra một lá bùa, búng tay pặc một cái châm lên một ngọn lửa, lá bùa biến thành một cây roi lửa dài mà Thượng Thanh đang cầm đầu cây roi, hung hăng vung roi đánh ra vút một cái. Trong không trung như có một lưỡi lửa liếm qua, không khí truyền đến vị cháy khét, độ ấm tăng lên rất nhiều, không làm người ta đông lạnh đến run người nữa. Bóng trắng vây quanh bốn phía kinh hoàng tản ra, thấy roi lửa giống như là thấy thiên địch vậy.

Thượng Thanh tiếp tục vung roi, hừ lạnh một tiếng: "Thật ghét mấy người như các ngươi tùy tiện đến gần người ta. Không tự biến trên người mình có bao nhiêu lạnh sao?"

Đám quỷ kia bị roi vọt cho bay tới bay lui, giống như là dê bị chăn vậy, cuối cùng cũng bị đuổi đến dồn lại một chổ, xếp thành hai hàng dài thẳng tắp, ngẩng cái đầu không có miếng ngũ quan nào của mình lên, mồm năm miệng mười nói:

"Chúng tôi sai rồi, cầu xin cậu buông tha cho chúng tôi."

"Chúng tôi chưa bao giờ hại người cả."

"Chỉ là muốn cùng mọi người đùa giỡn tí thôi..."

"Còn chưa có đùa được câu nào mà."

Thượng Thanh quát: "Câm miệng, tự đâm đầu đến trước mặt ta còn muốn chạy?"

Y đi đến bên người Tưởng Kỳ, vẽ một đạo phù lên di động cậu ta, nói: "Gọi điện thoại cho vệ sĩ nhà cậu, kêu bọn họ mua ít đồ mang tới đây."

Tưởng Kỳ vội vàng gật đầu, bấm điện thoại lắp bắp nói chuyện. Chỉ một lát sau, vệ sĩ xách theo hai túi đồ lớn tới. Thượng Thanh nhận lấy, bên trong toàn bộ đều là tiền giấy nhang đèn và những thứ dùng để cúng bái.

Qủy hồn trong rừng ngửi được mùi nhang đèn liền có chút ngo ngoe rục rịch. Ma quỷ tụ tập ở chỗ này đều là những cô hồn dã quỷ không chỗ nương thân, đã ngây ngốc ở nhân gian không biết đã bao lâu rồi, sớm đã không có người cúng bái cho, không biết đã bao lâu không được hưởng qua hương vị nhang khói.

Thượng Thanh châm chút tiền giấy, lấy một phiến đá tới làm bàn thờ, làn khói nhẹ nhàng bay cao. Quỷ hồn xếp thành hai hàng xôn xao hết cả lên, duỗi dài tay muốn lấy hết nhang đèn.

Roi lửa còn chưa tắt đột nhiên đánh vụt qua, Thượng Thanh lạnh lùng nói: "Từng người một lên, nếu không đừng hòng có phần."

Nhóm quỷ hồn an tĩnh lại, ánh mắt vẫn háo hức nhìn như cũ.

Du Tử Minh và Mạnh Hoài thấy vậy liền nhanh chân chạy tới hỗ trợ duy trì trật tự, ba người liền bận rộn lu bù giống như đang chia cơm tập thể vậy.

Thượng Thanh đứng phía trước, đưa cho mỗi âm hồn một xấp tiền giấy và hai cây nhang, sau khi ăn uống no đủ liền chụp dán lên đầu nó một tấm vãng sinh phù.

Nhóm quỷ hồn vốn cho rằng có ăn có uống đã là rất may mắn, không ngờ thế mà lại còn có thể vãng sinh. Đây quả đúng là chuyện quá tốt, lúc này không cần Du Tử Minh và Mạnh Hoài duy trì trật tự, bọn họ cũng không tranh đoạt nữa, chỉ chuyên chú mà cảm kích nhìn thiếu niên đang giúp bọn chúng kia, chờ đến lượt của mình.

Vãng sinh phù một khi dán lên, mê chướng lúc chết đi bị phá vỡ, lộ ra bộ dáng sinh thời của bọn họ, người giàu người nghèo có, nam nữ già trẻ đều có... Đứng trước cái chết, tất cả đều bình đẳng như nhau.

Bọn họ có thể thấy không can tâm, có thể thấy oán hận, thế nhưng, một kiếp làm người này của họ đã kết thúc rồi.

Từng cái từng cái âm hồn bị tiễn đi, bọn họ cúi lạy thiếu niên ngồi sau bàn thờ một cái, để an ủi sự biết ơn ở trong lòng.

Được siêu độ cuối cùng là một cô bé ba tuổi, cô bé học những người khác, bộ dáng ngây thơ mờ mịt khom lưng chào Thượng Thanh một cái, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh nhiều."

Mạnh Hoài lúc ấy liền đỏ vành mắt, "Quá đang thương, còn nhỏ như thế, còn chưa ăn được mấy miếng cơm đâu."

Quay đầu lại chỉ thấy Du Tử Minh và Tưởng Kỳ đều có chút khổ sở, có mỗi Thượng Thanh bình thản thu dọn bàn thờ, thấy Mạnh Hoài nhìn qua, nói: "Nghỉ một lát đi, chốc nữa liền đi tìm con quỷ đã trốn thoát kia."

Tưởng Kỳ nhìn Du Tử Minh: "Cậu ta..."

Du Tử Minh thở dài, "Cậu ấy đã thấy nhiều rồi, đại khái đã trở thành thói quen." phihan.wordpress

Mạnh Hoài hít hút cái mũi, "Tui cảm thấy không phải thói quen đâu. Kỳ thật Thượng Thanh so với chúng ta còn mềm lòng hơn. Nếu không phải nhờ cậu ấy, chúng ta nhìn thấy đám quỷ đó đã sớm bỏ chạy, nào còn lao tâm lao lực giúp bọn họ siêu độ chứ!"

Du Tử Minh gật đầu: "Nghĩ lại cũng đúng! Đại sư không hổ là đại sư, lòng mang thiên hạ, ngã phật từ bi, a di đà phật."

Mạnh Hoài & Tưởng Kỳ: "..."

Cậu con mẹ nó tu lộn giáo phái rồi! (Em Minh đang đu Phật giáo, còn Huyền học TQ là của Đạo giáo)

Sau khi Thượng Thanh dọn dẹp bàn thờ sạch sẽ, phát hiện còn một đống tiền giấy. Mang tiền giấy tới là không thể mang về, thế là y ném hết vào đống lửa còn chưa tắt rụi.

Làn khói nhẹ nhàng dâng lên, cuộn xoay đến bên cạnh thân thể y.

Phó Liễm Tri lộ ra thân ảnh, cười, "Đa tạ đã khoản đãi."

Thượng Thanh: "Không có gì." Sau đó lập tức bốc một đám lá khô thả vào đống lửa kia.

Phó Liễm Tri dập đống lửa đi, ý cười dịu dàng, "Sao tính tình lại nóng nảy như thế, vừa rồi không phải còn mềm lòng sao?"

Thượng Thanh nhún nhún vai, "Con người tôi á từ trước đến này đều xem người không xem việc, anh là kẻ làm tôi phá lệ chán ghét." Nói rồi y vươn một đầu ngón tay ra. "Muốn máu đúng không, cho."

Phó Liễm Tri cúi đầu nhìn một cái, ngón tay thon thon bầu bầu kia còn đang dính đầy bùn đất, tro giấy, cọng cỏ, cả ngón tay đều đen kịt lại.

Hắn thở dài, lau tay cho thiếu niên, lẩm bẩm nói: "Đều nói là con trai thì rất nghịch ngợm, xem như ta được chứng kiến tận mắt rồi."

Trên mặt Thượng Thanh mang theo chút đắc ý, thấy đầu ngón tay của mình đã được hắn lau khô, rồi hắn hạ người cắn một cái.

So với hai lần trước thì nhẹ hơn rất nhiều, giống như là hôn một cái vậy.

Phó Liễm Tri nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay y, "Lần này có đau không?"

Thượng Thanh nắm tay rụt lại, "Anh uống máu của anh đi, quản tôi đau hay không làm gì!"

Nói rồi vội vàng đứng dậy, kéo ba người đang mờ mịt ngơ ngác lên, "Đi thôi."

Phó Liễm Tri nhìn bóng dáng y, lắc đầu, "Lòng dạ trẻ con, như mò kim đáy biển a."

Hắn quay đầu, một cái thân cây bỗng dưng run lên một cái, một con thụ mị ẩn ở trong thân cây hoảng sợ nhìn hắn.

Biểu tình trên mặt Quỷ vương rất ôn nhu, "Thế nào, ngươi cũng muốn uống máu em ấy?"

Thụ mị hoảng sợ muốn bỏ chạy, lại bị đè lại, "Xin...xin lỗi ngài, tôi sai rồi, tôi chỉ nghĩ vậy thôi... Tôi sai rồi mà! Quỷ vương đại nhân, cầu xin ngài buông tha cho tôi."

Quỷ vương cười khẽ, "Chuyện này không được rồi..." Hắn duỗi tay, năm ngón tay cong thành móng vuốt và siết chặt, thụ mị đang sống sờ sờ bị hắn bóp nát rồi biến mất.

"Cho dù nghĩ thôi, cũng không được đâu."

Hết chương 14