Khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly hơi run rẩy.
Nha hoàn này của nguyên chủ, thế nhưng thật ra rất trung thành, vừa rồi bị người ấn trên băng ghế muốn đánh đến chết, vẫn không quên bảo vệ chủ tử đã qua đời của mình, đáng tiếc, đầu óc này tựa hồ có điểm không tốt, lại còn tưởng rằng nàng là ma quỷ?
Thải Vi còn đang khóc lớn dưới chân nàng: "Tam tiểu thư, nếu như khi ngươi còn sống, có thể lợi hại giống như bây giờ, thật là tốt biết bao a! Lão hầu gia nếu như biết ngươi tuổi còn trẻ đã bị hại chết, thì sẽ có bao nhiêu thương tâm a......"
Hoàng Nguyệt Ly nghe nàng càng khóc càng thảm, nhịn không được, nói: "Dừng...... dừng dừng! Đừng khóc tang, tiểu thư nhà ngươi còn chưa có chết đâu! Có thể đừng nói lời ủ rũ như vậy hay không!"
Thải Vi đột ngột ngẩng đầu, nói: "Cái gì? Tiểu thư...... Tiểu thư ngươi không chết?"
"............."
Hoàng Nguyệt Ly cong cong khóe miệng, cười nói: "Ta đương nhiên không chết, nếu như ta chết, những kẻ đã hại chết ta, chẳng phải là quá đắc ý hay sao? Những kẻ đó oan uổng ta vẫn còn đang sống tốt, ta như thế nào có thể chết đi được?"
Thải Vi ngẩng đầu nhìn nàng nửa ngày, mới kích động mà nói: "Tiểu thư, ngươi không chết...... Ngươi thật không chết! Thân thể của ngươi vẫn còn ấm!"
"Vớ vẩn!" Hoàng Nguyệt Ly nhấc chân hướng trong phòng đi đến, "Về sau không được động một chút là khóc, làm tiểu thư ta mất mặt! Ai khi dễ chúng ta, phải hung hăng đánh trả lại cho ta!"
Thải Vi khiếp sợ mở to hai mắt, không nghĩ tới, tam tiểu thư lần này thắt cổ không chỉ có mạng lớn vẫn còn sống, hơn nữa bỗng nhiên giống như đã đổi hành người khác.
Trước kia, mỗi khi người của nhị phòng khi dễ đến trên đầu, tam tiểu thư chỉ biết trộm rớt nước mắt, nói chính mình mệnh khổ, từ nhỏ đã không có cha mẹ, lại là một phế vật, mới có thể khiến người khi dễ.
Mà hiện tại, nàng lại muốn mình đánh trả lại, hơn nữa, vừa mới lúc nãy, tam tiểu thư còn bị dọa chạy khi tứ tiểu thư đánh ra huyền cảnh khí tầng thứ tư!
Thải Vi vui mừng khóc: "Đúng là ông trời có mắt!"
Nàng đều biết, tam tiểu thư thân là nữ nhi của lão Hầu gia, cao thủ đệ nhất Nam Việt Quốc, sao có thể thật sự là phế vật khiến người dễ khi dễ đâu?
"Còn ồn ào nơi cửa làm gì? Vào đi."
Thải Vi vội vàng đẩy cửa đi vào.
Hoàng Nguyệt Ly đang cúi đầu, từ dưới chân nhặt lên một cái bình ngọc nhỏ, nàng rút nắp bình ra, đưa bình lên mũi ngửi ngửi, đồng thời mở miệng nói: "Vừa rồi bị roi đánh, tuy rằng đều là bị thương ngoài da, nhưng gân cốt vẫn sẽ có thương tổn, nếu như không trị liệu cho tốt, thì sẽ ảnh hưởng đến tu luyện về sau."
Thải Vi nghe vậy, ngơ ngác nói: "Tiểu thư, ngài nói cái gì? Tu luyện? Nô tỳ là hạ nhân, vốn không có tư cách tu luyện, cho dù gân cốt có bị thương cũng không sao......"
Lời còn chưa dứt, Hoàng Nguyệt Ly đã từ cái chai dốc ra ba viên đan dược nhỏ như hạt đậu, nói: "Hãy ăn
huyết chi đan* này vào, sáng mai thương thế của ngươi sẽ hoàn toàn khỏi hẳn."
*Huyết chi đan: đan dược dùng để cầm máu.Thải Vi mở to hai mắt nhìn, thất thanh nói: "Tam...... Tam tiểu thư, đây chính là đan dược nhất phẩm a! Một viên có giá trị trên trăm lượng bạc, hơn nữa đôi khi có tiền cũng không thể mua được, lão gia để lại cho ngài cũng chỉ có nửa bình như vậy, ngài mau cất kỹ! Đây chính là bảo bối gia truyền a!"
Hoàng Nguyệt Ly khẽ nhíu mày: "Bất quá chỉ là một lọ đan dược cấp thấp đến không thể thấp hơn, giá trị sao? Còn là đồ gia truyền? Được rồi, cho ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, không lãng phí, tiểu thư ta còn cần ngươi hầu hạ đây."
Nói xong, không cần nàng phân trần, trực tiếp nhét đan dược vào trong miệng Thải Vi.
Thải Vi nghiêng đầu muốn tránh, động tác của tiểu thư nhà nàng thoạt nhìn thì rất chậm, nhưng cố tình nàng phản ứng lại cũng không kịp, những viên thuốc đã bị tắc đầy trong miệng.