Cửa hàng lớn nhất Nam Việt Quốc là Thiên Trân Các.

Khách nhân lui tới rất nhiều.

Hoàng Nguyệt Ly tuy rằng là tiểu thư Hầu phủ, nhưng bởi vì ăn mặc rất bình thường, cho nên cũng không có người chú ý đến nàng.

Nàng dạo qua trong tiệm một vòng, phát hiện Thiên Trân Các không hổ là cửa hàng lớn nhất Nam Việt Quốc, đa số dược liệu trên danh sách của nàng, nơi này đều có, chẳng qua...... với giá này sao, thật sự giống như là một thủ đoạn độc ác.

Tỷ như thảo dược cấp 1 là tử tô thảo (紫苏草), cần phải trả 10 lượng bạc một cây, hỏa quỳ hoa (火葵花) 8 lượng bạc một đóa......

Đây vẫn là phẩm chất kém cỏi nhất, phẩm chất tốt hơn một chút, giá phải cao hơn vài lần.

Mà trên danh sách do tiểu phượng hoàng cung cấp, chỉ riêng hai loại khác biệt này, đã yêu cầu mỗi loại một trăm phần, nói gì đến những dược liệu cao cấp khác. Tính ra toàn bộ, ít nhất cũng cần ba vạn lượng bạc.

Hoàng Nguyệt Ly sờ sờ túi tiền khô héo, cảm thấy giá lạnh và khắc nghiệt.

Trước khi ra cửa, nàng đã hỏi qua nha hoàn Thải Vi, mới biết được rằng ngự tứ Trường Nhạc quận chúa nàng, đã nghèo rớt mồng tơi.

Từ sau khi Bạch Lưu Phong mất tích, sản nghiệp trong nhà đều bị nhị thúc Bạch Lưu Cảnh dùng đủ loại lý do "tiếp quản".

Bạch Nhược Ly hiện tại một chút tiền dư cũng đều không có, ngày thường toàn mang một ít đồ cổ đi cầm để đổi lấy tiền, mới duy trì được kế sinh nhai.

Mà túi tiền của nàng chỉ có 50 lượng bạc, là ngày hôm qua lấy từ trên người Bạch Nhược Nghiên, chỉ đủ mua năm cây tử tô thảo.

Bất quá, nàng cũng không trông cậy có thể dựa vào 50 lượng bạc này có thể mua được bao nhiêu dược liệu, nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi, bản thân mình ở kiếp trước thân là luyện khí sư đệ nhất đại lục, tuy rằng thực lực hiện tại không bằng, ngay cả Huyền Lực cũng không thể hấp thu, nhưng để tạo ra mấy cái tiểu ngoạn ý cấp thấp vẫn là rất nhẹ nhàng, có thể dùng nó để đổi lấy tiền.

Nhưng sau khi đi dạo một vòng, nàng phát hiện ra bi kịch.

Mình không chỉ có nghèo bình thường, mà còn rất đáng thương!

Nguyên lai tài liệu luyện khí cấp thấp cũng giống như là vật quý, nàng căn bản là mua không nổi!

Một cái lò luyện khí cấp thấp ở trong mắt nàng giống như sắt vụn đồng nát, đã phải mất 800 lượng bạc, đừng nói đến những tài liệu khác càng là kỳ quái hơn, quả thực chính là cướp giữa ban ngày!

Trên thực tế, nàng không ý thức được, chức nghiệp của luyện khí sư, vốn dĩ chính là dựa vào cả tiền lẫn tài.

Kiếp trước nàng vừa sinh ra đã ở đại tông môn, lại là đệ tử tâm hạch có thiên phú trác tuyệt, các loại tài nguyên đều nhẹ nhàng tới tay, đương nhiên chướng mắt mấy thứ này. Nhưng tới một tiểu quốc nơi biên thuỳ như Nam Việt Quốc, cho dù là tài liệu cấp thấp, cũng là hàng xa xỉ chỉ có vương công quý tộc mới có thể tiêu phí.

Hoàng Nguyệt Ly đang cân nhắc kiếm tiền như thế nào, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

"Vũ khí Huyền Binh này bao nhiêu tiền?"

Nàng vừa quay đầu lại, phát hiện Bạch Nhược Nghiên đang đứng ở phía sau nàng.

Hoàng Nguyệt Ly lập tức nở nụ cười, xem ra vận khí của nàng thật đúng là không tồi, vừa mới nói thiếu tiền, bạc liền đưa tới cửa.

Bạch Nhược Nghiên lúc này cũng đã nhìn thấy nàng,  nháy mắt khuôn mặt trở nên dữ tợn.

"Bạch Nhược Ly! Tiểu tiện nhân nhà ngươi sao lại ở chỗ này?"

Hoàng Nguyệt Ly cười cười, nói: "Ngươi có phải bị nước vào trong óc hay không? Vậy mà cũng cần phải hỏi sao? Đến cửa hàng, tự nhiên là muốn mua đồ vật."

Bạch Nhược Nghiên cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi? Ngươi có thể mua nổi đồ trong Thiên Trân Các sao? Ngươi quỷ nghèo này, ngay cả một cây thảo dược cũng đều mua không nổi đi?"

Hoàng Nguyệt Ly cười nói: "Ta mua nổi hay không mua nổi, cũng không liên quan đến chuyện của ngươi đi? Bất quá, thật ra ta lại cảm thấy rất kỳ quái, một số người...... ngày hôm qua bị gièm pha như vậy, hôm nay vẫn dám ra cửa, quả nhiên là da mặt còn dày hơn tường thành a!"

Nhắc tới ngày hôm qua, Bạch Nhược Nghiên hận không thể lập tức nhào lên bóp chết nàng: "Ngươi lại còn dám xuất hiện ở trước mặt ta! Ngày hôm qua...... sự tình ngày hôm qua, chính là do ngươi đã giở trò quỷ có phải hay không? Dám chơi ta như vậy, ta sẽ đánh chết ngươi tiện nhân này!"

Đang nói, nàng ta rút ra trường tiên (cây roi) mang theo bên người, vung về phía Hoàng Nguyệt Ly.

Hoàng Nguyệt Ly sớm đã có phòng bị, bước một cái, liền né tránh.

Bạch Nhược Nghiên tức muốn hộc máu vung roi vài lần, ngay cả góc áo của Hoàng Nguyệt Ly đều đụng không tới.

Nàng ta càng tức giận, nghĩ đến sự xấu hổ ngày hôm qua ở trên phố bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, suýt nữa thở không được, hận không thể đánh chết Hoàng Nguyệt Ly, để giải hận trong lòng!