Đường Ân bĩu môi, nói hai chữ ngu ngốc bằng khẩu hình rồi quay đầu.

Kỷ Du Du đứng tại chỗ, nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp đồ đạc của mình giống như chuyện này không liên quan gì đến cô vậy.

Đường Ân thở dài, tuy động tác của Kỷ Du Du rất nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được tay cô đang hơi run rẩy, chứng tỏ tâm trạng của cô lúc này không được tốt lắm.

Vương Ngạn Siêu làm ầm ï chuyện này lên như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô, nhất là mấy lời châm chọc khiêu khích trong lớp chắc chắn gây ra đả kích không nhỏ.

Đường Ân cũng thấy khó hiểu, rõ ràng một cô gái xinh đẹp như vậy sao mỗi ngày lại lấy mụn mủ che lên mặt khiến mình nhìn khác loài như thế. Nhưng Kỷ iếng hai nghìn Du Du không nói, anh cũng không định hỏi, dù sao có rất nhiều chuyện riêng tư, anh cũng không tiện nói nhiều.

Hai người đi xuống lầu, trở về biệt thự.

Lúc về đến biệt thự đã là ban đêm.

Đường  gọi đồ ăn đến, thấy lúc ăn cơm Kỷ Du Du cứ hơi ngẩn ra, thỉnh thoảng thở dài một tiếng.

È rằng trong lòng cô gái nhỏ này có chút khúc mắc, nếu không cởi bỏ được, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng với cuộc đời của cô.

Điều Đường Ân có thể làm là cố hết sức giao tiếp với cô nhiều một chút, hơn nữa để cảm xúc của cô có sự dao động, như vậy mới không khiến cô nhìn như ao tù nước đọng.

Con người đôi khi phải cần một chút sức sống, chỉ cần sức sống dồi dào, chuyện làm ra đều sẽ cực kỳ có cảm XÚC.

Kỷ Du Du ăn cơm xong thì cúi đầu lên lầu, lặng lẽ đi vào phòng sách.

Đường Ân bĩu môi dọn dẹp một chút, xoay người trở về phòng lấy một cuốn sách ra.

Anh vẫn có thể hiểu được đạo lý gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, mấy ngày nay Kỷ Du Du cứ ngồi học mãi, anh cũng không thể không biết xấu hổ cứ tìm người ta uống rượu được.

Sau chuyện tối qua, e rằng bảo Kỷ Du Du uống rượu nữa sẽ rất khó! Đường Ân sờ căm, cầm sách xoay người đi đến phòng sách ở lầu hai.

Đẩy cửa phòng sách ra, nhìn thấy Kỷ Du Du ngẩng đầu lên liếc nhìn anh rồi ngay lập tức sợ đến co người, Đường Ân cảm thấy hơi cạn lời.

Chẳng lẽ mình thật sự rất đáng sợ sao? Không thể nào! Tướng mạo của mình mà nói là ngọc thụ lâm phong cũng không có vấn đề gì, sao Kỷ Du Du lại tỏ ra như thế chứ? “Tôi không uống rượu!” Kỷ Du Du cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Ầy… Chẳng lẽ trong mắt bạn học Kỷ Du Du tôi là một con sâu rượu sao? Thật ra tôi có vấn đề muốn hỏi cô, cô nghĩ tôi như vậy là không đúng rồi!” Đường Ân cong môi, không có ý tốt ngồi xuống bên cạnh cô, cười híp mắt nói: “Yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không khiến cô tiêu tiền, còn cho cô kiếm tiền nữa, thế nào?” Kỷ Du Du lén nhìn anh một cái, đỏ mặt không nói gì.

“Nói rõ trước, chúng ta thu phí đúng hạn! Con người của tôi rất hào phóng, sẽ không trả cô một tiếng mười đồng, nhân lên gấp mười theo giá cô nói được không?” Đường Ân vung bàn tay to.

“Gấp mười?” Kỷ Du Du ngơ ngác, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, một tiếng hai trăm tệ là được rồi! Tôi làm gia sư bên ngoài cũng đều là giá này!” “Vậy sao được? Quan hệ này của chúng ta nói thế nào cũng phải cho cái giá hữu nghị đúng không? Tôi trả hai nghìn một tiếng, anh đây luôn hào phóng thế đấy!” Đường Ân nói rất khí phách.

Kỷ Du Du lén nhìn anh một cái, cúi đầu im lặng.

Hai nghìn? Nếu thật sự là hai nghìn, vậy có phải sẽ nhanh chóng trả được những khoản nợ này không? Một tiếng hai nghìn, mỗi ngày học bốn tiếng, vậy có lẽ hai tháng đã kiếm đủ mấy trăm nghìn rồi? “Bắt đầu thôi!” Đường Ân cong môi, sau đó để một cái máy tính giờ xuống bàn.

Kỷ Du Du gật nhẹ đầu, hơi ngượng ngùng, dù sao nhận hai nghìn tệ một tiếng của người ta thật sự khá khó nói.

Đường Ân lấy sách mở ra trang mình không hiểu, thật lòng khiêm tốn học hỏi.

Thật ra hơn một năm nay, đa số thời gian anh đều làm công trong quán ăn nhỏ của Lâm Sở Sở, ít nhiều cũng có lơ là việc học tập. Lúc này học hỏi Kỷ Du Du thật sự khiến anh có một cách nhìn độc đáo.

Thành tích học tập của Kỷ Du Du trong lớp không tệ, hơn nữa lúc giảng bài giọng nói nhỏ nhẹ, còn dễ tiếp thu hơn mấy người gọi là giáo sư kia rất nhiều.

Đường Ân lắng nghe, đáy lòng thật sự có cảm giác hiểu ra.

Cách giảng giải nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu rất có ích với anh, khiến anh liên tục gật đầu.

Được đấy! Chẳng trách ra ngoài dạy kèm hơn hai trăm một tiếng! Khi giảng xong đề toán cao cấp cuối cùng, Đường Ân bấm máy tính giờ: “Cảm ơn, hôm nay đến đây trước đi!” “Ừm!” Kỷ Du Du gật đầu, nhìn chằm chằm vào anh.

Đường Ân cầm máy tính giờ lên, đi ra ngoài cửa.

“Đường Ân!” Kỷ Du Du gọi một tiếng.

“Hửm?” Đường Ân quay đầu lại, nhìn cô hơi ngạc nhiên.

Kỷ Du Du hơi đỏ mặt: “Tiền…

Đường Ân hiểu ra: “Tiền hả? Không phải đã nói một tiếng hai nghìn sao?” “Đúng!” Kỷ Du Du gật đầu, mong mỏi nhìn anh.

Đường Ân giơ máy tính giờ: “Bây giờ mới năm mươi chín phút thôi, chưa đủ một tiếng, trả tiền gì chứ?” Kỷ Du Du ngơ ngác! Là như thế ư? Không đủ một tiếng sẽ không trả tiền à? Nhưng chỉ thiếu có mười mấy giây mà, sao có thể không trả tiền được chứ? “Đã nói là một tiếng hai nghìn, cô còn chưa đến một tiếng, sao có thể đòi tiền tôi được chứ? Chúng ta bạn học thì bạn học, tình cảm thì tình cảm, lợi ích là lợi ích, chuyện này không thể tính lung tung được!” Đường Ân cười tủm tỉm.

Kỷ Du Du cực kỳ tức giận, hít thở cũng hơi dồn dập: “Vậy ngày mai…” “Nếu ngày mai đủ một tiếng thì chắc chắn sẽ trả tiền!” Đường Ân cười hì hì rồi đứng dậy xoay người rời đi.

Ánh mắt cô ta hơi ngơ ngác, ý của lời này là ngày mai lại dạy bổ túc, còn năm mươi chín phút hôm nay sẽ trừ sạch? Sao có chuyện như vậy được chứ? Kỷ Du Du cảm thấy mình gặp phải Đường Ân thật sự như gặp phải ác ma vậy, sao chuyện gì cũng bị gài bẫy thế này? Lúc đầu còn cảm thấy nhận hai nghìn cũng hơi áy náy, bây giờ nhìn ra anh hoàn toàn không định trả tiền, mà là muốn chơi xấu thì có? Lần đầu tiên Kỷ Du Du tức giận chu môi, hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh không hề có chút sức mạnh nào, còn có mấy phần đáng yêu: Đường Ân đứng ngoài cửa nở nụ cười, xoay người trở về phòng của mình.

Sáng hôm sau, Kỷ Du Du vẫn luôn bĩu môi, trên đường khi hai người đến trường, điện thoại của Đường Ân đổ chuông.

Anh cau mày nghe máy, bên trong vang lên giọng nói của Đinh Huyên.

“Đường Ân, khi nãy tôi nhìn thấy Vương Ngạn Siêu đứng ở cổng trường cầm một bó hoa hồng trong tay, có lẽ là đang đợi Kỷ Du Du đấy!” Đinh Huyên vội vã nói.

Đường Ân hơi sửng sốt, Vương Ngạn Siêu này đúng là như miếng keo da chó, đuổi thế nào cũng không đuổi đi được? Sáng hôm qua tên này đăng tin trên diễn đàn, buổi chiều lại đến từng toà lớp học tìm người, đúng là bám riết không tha! Hôm qua Kỷ Du Du không xuất hiện, chứng tỏ cô hoàn toàn không để ý đến anh ta, anh ta còn đứng ở cổng trường? Người Kỷ Du Du cứng đờ, dường như cũng đã phát hiện ra Vương Ngạn Siêu, vội vàng kéo tay áo Đường Ân, hơi sợ hãi trốn sau lưng anh, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Đường Ân cười: “Sợ cái gì? Đi qua thôi…” Kỷ Du Du không nói chuyện, chỉ càng níu chặt ống tay áo của anh hơn.

Bên này, Vương Ngạn Siêu đưa mắt nhìn qua, đột nhiên thấy Đường Ân, trong mắt loé lên vẻ vui mừng.