Sắc mặt Nguyễn Thấm ngày càng tái nhợt, cảm thấy suy nghĩ trong đầu mình thật sự quá đáng sợi Đường Ân chỉ là một tên thấp hèn, một người nghèo đến ngay cả cơm cũng không có mà ăn, sao có thể quen cô chủ nhà họ Mạnh được? Chắc chăn là anh ta nhặt được ví tiền của cô chủ nhà họ Mạnh, sau đó lời ngon tiếng ngọt lừa gạt người ta.

Chắc chắn là như thết Nguyễn Thấm thầm căm hận, siết chặt nắm đấm, lúc này không ai có thể tưởng tượng ra rốt cuộc trong lòng cô ta đang khó chịu đến mức nào.

Anh muốn trèo lên cành cao là cô cả nhà họ Mạnh? Sao Nguyễn Thấm tôi có thể cho anh như ý được? Trong mắt cô ta đã bị thù hận bao phủ hoàn toàn! Cảnh xảy ra ở cửa khách sạn Liên Hợp khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, thật ra cũng có chút dấu vết, chỉ là những người có mặt đều không hiểu rõ mà thôi. Nếu Đường Ân ở đây có lẽ sẽ hiểu ra mấy phần, nhưng bây giờ anh lại đang bưng rượu ngon, vẻ mặt thổn thức.

Tối hôm nay khiến anh bị đả kích rất lớn, nhất là những lời Nguyễn Thấm nói trong khách sạn khiến sâu trong lòng anh mơ hồ cảm thấy hơi áp lực.

Nếu không kịp trút ra áp lực này, Đường Ấn cảm thấy mình sẽ bị trầm cảm luôn.

Rượu ngon vào miệng, anh lắc đầu, đáy lòng cực kỳ lạnh lão.

Đưa mắt lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần rạng sáng nhưng Kỷ Du Du vẫn còn ở trong phòng sách lầu hai.

Đường Ân hơi chần chừ, xoay người đi lên lầu.

Trong phòng sách lầu hai, Kỷ Du Du đang lật tài liệu học tập, chân mày khi thì nhăn lại khi thì giãn ra. Mấy ngày nay, cô phát hiện phòng sách này như một đại lục mới vậy.

Gần như tất cả sách bên trong đều là tài liệu cô muốn, hơn nữa còn có một vài luận văn sâu xa, có trợ giúp rất lớn với việc học tập của cô. Mỗi khi ngồi trong phòng sách đều sẽ khiến Kỷ Du Du không cảm giác được sự trôi qua của thời gian, chỉ muốn vui chơi thoả thích trong biển cả này.

Đường Ân cầm ly rượu đẩy cửa phòng sách ra, nghiêng đầu nhìn cô rồi cười hỏi: “Uống một ly không?” Kỷ Du Du cúi đầu không nói lời nào, khuôn mặt không nhịn được mà đỏ lên.

lười Vương Ngạn Siêu muốn tìm Đường Ân cong môi cười, ngồi xuống bên cạnh cô: “Đôi khi phải học tập vừa phải, biết thả lỏng thích hợp, con người không cần lúc nào cũng căng thẳng đâu, nếu không sẽ gây ra áp lực rất lớn!” Kỷ Du Du mím môi, động tác trên tay đã dừng lại.

Anh cười, để cái ly xuống trước mặt cô, sau đó rót vào nửa ly vang đỏ, giơ ly nói: “Làm một ly nào?” “Tôi không biết uống rượu!” Kỷ Du Du cúi đầu, đỏ mặt nói.

Đường Ân cười tủm tỉm: “Rượu vang đỏ không phải rượu!” Kỷ Du Du hơi bối rối, ánh mắt né tránh không dám nhìn Đường Ân.

Đường Ân cười, đẩy ly rượu: “Cô gái tài ba, chẳng lẽ cô lo tôi bỏ độc vào rượu sao?” “Không phải… Kỷ Du Du vội giải thích.

“Vậy cô sợ cái gì?” Đường Ân cảm thấy không thú vị, lại đẩy ly rượu, sau đó ra hiệu với cô, nhấp một ngụm vang đỏ.

Kỷ Du Du chần chừ bưng ly rượu lên như con thỏ nhỏ sợ sệt, ngẩng đầu nhìn Đường Ân, sau đó nhấp nhẹ một ngụm, không nếm ra được là nó có vị. gì.

Đường Ân cười, lấy quyển sổ nhỏ trên người ra, soạt soạt viết xuống mấy chữ.

Kỷ Du Du lén nhìn qua một cái, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao anh có thể như thế?” Đường Ân nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô: “Vì sao không thể như thế?” Kỷ Du Du tức đến muốn khóc, bĩu môi uất ức nhìn thẳng vào Đường Ân, hốc mắt ướt đẫm.

Đường Ân nhếch môi: “Yên tâm, tôi không chém giá hay ức hiếp trẻ nhỏ gì đâu! Rượu này là một loại rượu vang đỏ của trang trại Iville ở Pháp đặc biệt sản xuất, một chai cũng hơn năm trăm nghìn! Khi nấy cô uống một ngụm, tôi chỉ tính cô mười nghìn mà thôi, xem như là cô có lợi rồi!” kỷ Du Du giận đến muốn khóc.

“Được rồi! Được rồi! Đừng khóc, tôi tính rẻ cho cô một chút, chín nghìn thôi nhé! Đây là giá hữu nghị lắm rồi đó, thấp hơn nữa sẽ lỗ vốn!” Đường Ân cười hì hì, lại nâng ly.

Kỷ Du Du đẩy ly rượu ra, quay đầu sang một bên.

Đường Ân thấy dáng vẻ của cô lúc này uất ức nhìn thẳng vào Đường Ân, hốc mắt ướt đẫm.

Đường Ân nhếch môi: “Yên tâm, tôi không chém giá hay ức hiếp trẻ nhỏ gì đâu! Rượu này là một loại rượu vang đỏ của trang trại Iville ở Pháp đặc biệt sản xuất, một chai cũng hơn năm trăm nghìn! Khi nấy cô uống một ngụm, tôi chỉ tính cô mười nghìn mà thôi, xem như là cô có lợi rồi!” Kỷ .Du Du giận đến muốn khóc.

“Được rồi! Được rồi! Đừng khóc, tôi tính rẻ cho cô một chút, chín nghìn thôi nhé! Đây là giá hữu nghị lắm rồi đó, thấp hơn nữa sẽ lỗ vốn!” Đường Ân cười hì hì, lại nâng ly.

Kỷ Du Du đẩy ly rượu ra, quay đầu sang một bên.

Đường Ân thấy dáng vẻ của cô lúc này cực kỳ thú vị.

Cô gái này đã bắt đầu biết từ chối rồi, không biết ép thêm vài ngày nữa có mở miệng phản đối không? Nếu là thế cũng là một chuyện tốt với cô ấy, không thể cứ vì nhát gan mà ngay cả can đảm phản đối từ chối cũng không có được! “Bỏ đi!” Đường Ân thở dài xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa than thở: “Nếu không uống thì tôi uống một mình là được! Khi nấy nhấp một ngụm nhỏ chắc đủ lượng thuốc rồi! Chỉ cần không trở về tắm rửa đi ngủ có lẽ lát nữa sẽ ngất luôn…” Kỷ Du Du nghe thấy lời này thì sợ tới giật mình, vội vàng dọn dẹp sách vở trên bàn, chạy về phòng mình nhanh như chớp.

Âm một tiếng đóng kín cửa phòng, sau đó khoá lại, chui vào trong phòng tắm.

Tiếng nước ào ào theo đó vang lên, nghe có vẻ rất mạnh.

Cô tắm rửa sạch sẽ rồi vội vàng chui vào trong ổ chăn, cầm điện thoại lên.

Bỏ thuốc? Đường Ân sẽ không bỏ thuốc thật chứ? Nếu bỏ thuốc thì phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, Kỷ Du Dụ vẫn hơi sợ hãi, co rúm trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại. Nếu cảm thấy không đúng thì cô phải nhanh chóng báo cảnh sát, ai ngờ mí mắt cứ nặng nề, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.

Đường Ân ở phòng bên cạnh cười, nhấp một ngụm rượu đỏ, xoay người đi tắm rửa rồi lên giường.

Sáng sớm hôm sau, Đường Ân dậy sớm gọi đồ ăn, nhìn thấy Kỷ Du Du né tránh đi hương 48 Người Vương Ngại xuống lầu thì bật cười.

Ăn bữa sáng xong, hai người đi thẳng đến trường học.

Trên đường đi bọn họ hoàn toàn không nói chuyện, khiến Đường Ân cảm thấy hơi thú vị.

Giận rồi! Kỷ Du Du mà lại giận rồi! Anh cảm thấy như vậy rất tốt, là một cô gái thì nên biết cáu giận một chút, tuy trong mắt Đường Ân thì chút cáu giận của cô ấy chỉ là trò trẻ con, nhưng dù sao cũng mới bắt đầu mà thôi.

Đi tới lớp, chẳng mấy chốc tiết học buổi sáng đã kết thúc.

Lúc giữa trưa, tin đồn bên trường đại học Ngoại ngữ đã truyền tới đây.

Vũ hội loại nhỏ hôm qua khiến rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ.

Từ ngày hôm qua sau khi Đường Ân rời khỏi, vũ hội loại nhỏ kia đã hoàn toàn bị huỷ bỏ, rất nhiều người có mặt đều cảm thấy tiếc nuối, nhưng đều biết vì Trang sức Thiên Tứ Viên khiến nó không thể tiếp tục nữa.

Người của nhà họ Mạnh không xuất hiện, vũ hội kết thúc vội vàng khiến cái tên của Đường Ân trở nên vang dội trong buổi vũ hội này.

Cho dù là khúc Khúc Chiều Tà trước đó hay chuyện giận dữ rời đi đều khiến vũ hội giống như show biểu diễn của một mình anh vậy. Đương nhiên còn có một cái tên cũng truyền qua từ bên đại học Ngoại ngữ, đó chính là Vương Ngạn Siêu.

Đường Ân cũng không ngờ lời đồn sẽ truyền đi nhanh như vậy, lúc ăn cơm trưa, rất nhiều sinh viên của trường đại học Thành phố Giang đều nhìn anh từ xa.

“Nổi tiếng rồi nhỉ người anh em!” Đinh Huyên cười với anh.

“Cái này cũng gọi là nổi tiếng hả?” Đường Ân cười, không nói thêm gì.

“Nổi tiếng? Người ta tên Đường Ân, cậu cũng tên Đường Ân, chỉ là giống cái tên mà thôi, cậu thật sự xem thành mình rồi à?” Lâm Thần Phong ở bàn bên cạnh cười lạnh một tiếng với anh.

Đường Ân không thèm quan tâm, bĩu môi ăn cơm.

Từ lúc còn rất nhỏ anh đã hiểu câu đừng nói đến băng với côn trùng mùa hè rồi.

Người như Lâm Thần Phong không có bản lĩnh gì nhưng rất hay ghen tị và tự trọng, nếu bạn xuất sắc hơn anh ta, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cách chèn ép bạn, cho dù không thể chèn ép cũng sẽ cố tình châm chọc khiêu khích.

Đường Ân đã quen từ lâu, cũng không chấp nhặt với tên ngốc thế này.

“Có nghe gì chưa, Vương Ngạn Siêu đang tìm một cô gái đó…” “Hình như còn đăng bài trên diễn đàn trường nữa…” Hai nữ sinh đi ngang qua đang ồn ào bàn tán vê Vương Ngạn Siêu, hình như khá tò mò về cô gái kia.

Đường Ân nhìn Kỷ Du Du, thấy cô đỏ mặt ăn cơm, hình như hơi ngượng ngùng.

Định Huyên nhìn anh một cái, cố ý nhún vai không quan tâm lắm.

Sau khi ăn bữa trưa xong, Kỷ Du Du chuồn đi, không hề dám ngẩng đầu nhìn Đường Ân.

Lúc gần đến chiều, chuyện về nữ sinh Vương Ngạn Siêu muốn tìm nhanh chóng trở thành chủ đề nóng.

Vương Ngạn Siêu vốn đã là tài tử của đại học thành phố Giang, hơn nữa trên người còn có không ít phẩm chất riêng của thần tượng, đăng bài viết vì một nữ sinh lập tức dẫn tới vô số chủ đề.

Tình hình này ngày càng dữ dội, khiến Đường Ân có cảm giác không ổn.

Cuối cùng tiết học đầu tiên của buổi chiều cũng kết thúc, các sinh viên trong lớp nhanh chóng kêu la.

“Mọi người đoán xem cô gái Vương Ngạn Siêu tìm tên gì?” Vương Nhuy chạy vào từ ngoài cửa.

“Tên gì?” Lâm Thần Phong nịnh nọt hỏi một câu.