Đường Ân thấy dáng vẻ này của cô ta thì suýt chút giận đến bật cười: “Tôi đáng sợ lắm à?” “Không… không có!” Kỷ Du Du cúi đầu nói, sau đó lén nhìn anh một cái. Tuy Đường Ân không phải cực kỳ đáng sợ, nhưng nụ cười trên mặt anh khi nấy lại khiến cô cảm thấy hơi không quen, cứ thấy hình như mình sắp bị lừa.

“Thế này nhé, tôi thuê một căn nhà ở bên-ngoài, đúng lúc cô cũng vừa xuất viện cần chăm sóc một chút, có thể ở chỗ của tôi trước! Nhà của tôi bên kia khá rộng, không đến mức khiến cô không có chỗ ở đâu!” Đường Ân vung bàn tay to lên.

“Không được!” Kỷ Du Du cúi đầu.

Đường Ân nghiêng đầu nhìn: “Yên tâm, tôi cũng không phải người xấu gì, nếu lo lắng vì tiền thuê nhà, cô có thể trả một phần mười tiền thuê hàng tháng cho tôi là được, tôi cũng không đòi nhiều!” Kỷ Du Du hơi do dự, nếu thật sự chỉ là một phần mười tiền thuê nhà, vậy cô ta vẫn có thể lo được.

Đường Ân cười, đưa tay ngăn một chiếc xe taxi lại, sau khi báo vị trí thì tựa lên chỗ ngồi.

Tuy thành phố Giang ở trong nước không tính là đô thị loại một, nhưng cũng đã gần cập đô thị loại một. Ở đây chẳng những giao thông tiện lợi, phong cảnh và không khí cũng không tệ, có thể coi là một thành phố thích hợp cư trú, cho nên rất nhiều người vùng khác sẽ đến đây tranh giành mua nhà ở thành phố Giang.

Đây cũng là lý do khiến giá nhà đất của thành phố Giang tăng mãi không giảm.

Giá nhà đất cao đương nhiên tiền thuê nhà cũng cao, điều này khiến Kỷ Du Du cực kỳ lo lắng về tiền thuê nhà. Cũng may Đường Ân nói chỉ cần trả một phần mười, nếu một tháng năm sáu nghìn, cô trả năm trăm cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

Dù sao thì trong thời gian học đại học, cô còn làm gia sư ở bên ngoài, cũng có chút thu nhập.

Khi xe taxi chạy thẳng về phía đại học thành phố Giang, Kỷ Du Du bắt đầu có chút mất bình tĩnh.

Cô từng đi qua con đường này, vì từng làm gia sư cho một con nhà giàu. Lúc trước đến đây còn từng nghe người ta nói giá nhà ở đây cực kỳ đắt, thuộc khu nhà giàu.

Sao Đường Ân lại đi thẳng đến đây rồi? Khi xe taxi rẽ cua, nhìn thấy tiểu khu ở xa xa, đáy lòng Kỷ Du Du bắt đầu xuất hiện một sự lo lắng không tên.

Trời ạI Thật sự là khu nhà giàu! Xe dừng bên ngoài một căn biệt thự kiểu Âu ba tầng, Đường Ân cười xuống xe, kéo cửa sau ra.

“Bạn Kỷ Du Du, mời..” Đường Ân vươn tay nở một nụ cười mê người, giống như một anh chàng ga lăng vậy.

Kỷ Du Du sắp khóc rồi, nhìn căn biệt thự bên ngoài xe, trái tim cũng rối loạn theo.

“Đến nhà rồi, còn không mau xuống xe đi? Đừng làm chậm trễ bác tài kiếm tiền!” Đường Ân mím miệng cười.

Kỷ Du Du bặm môi, khó khăn bước xuống xe, ngẩng đầu liếc nhìn căn nhà một cái rồi lại vội vàng cúi xuống, dùng mấy ngón tay nắm lấy vạt áo, trái tim căng thẳng muốn chết.

“Đi thôi, vào nhài” Đường Ân đi lên cầu thang.

“Đường Ân…” Cuối cùng Kỷ Du Du cũng cố lấy can đảm ngẩng đầu, mặt hơi đỏ lên, hỏi: “Tiền thuê nhà ở đây bao nhiêu thế?” “Một tháng chừng ba bốn trăm nghìn đó!” Đường Ân ngẫm nghĩ, há miệng nói.

“Hả?” Kỷ Du Du thật sự muốn khóc rồi, hai chân cũng mềm nhữn, suýt chút ngã xuống đất.

Một tháng ba bốn trăm nghìn? Nếu là thế thì cô nộp một phần mười cũng là ba bốn mươi nghìn rồi? Bây giờ ði cũng tất đât cô chỉ là một sinh viên, lấy đâu ra ba bốn mươi nghìn chứ? Đường Ân thấy cô như vậy thì cong môi cười, kéo cô đi vào nhà.

“Nếu tạm thời không trả được tiền thuê nhà thì cô có thể nợ trước, có tiền lại trả cho tôi là được, tôi sẽ ghi sổ cho cô!” Đường Ân nói xong thì đã bước vào nhà rồi: “Nhưng tuyệt tối không thể không nộp, nếu không tôi sẽ kiện cô!” Kỷ Du Du rất muốn rời khỏi đây, cho dù điều kiện của ký túc xá không tốt, cho dù lúc nào cũng có người bắt nạt cô ta, nhưng cũng đỡ hơn nơi này rất nhiều.

Tuy nơi này không tệ, nhưng tiền nhà lại quá đắt, cô hoàn toàn không thể gánh vác được.

“Tôi ở tầng ba, cô có thể ở tầng ba, cũng có thể ở tầng hai…” Đường Ân hơi nhớ nhung nhìn căn nhà này, đây là căn nhà mẹ chuẩn bị cho anh lúc mới nhập học, đáng tiếc sau khi hẹn hò với Nguyễn ‘Thấm, nhà họ Đường vẫn luôn không đồng ý, dứt khoát khoá nơi này lại luôn.

Tuy cứ cách một khoảng thời gian sẽ có người đến quét dọn, nhưng Đường Ân lại mất đi quyền ở lại đây. Sau khi chia tay Nguyễn Thấm, Bùi Nhược mới trả lại chìa khoá cho anh.

“Tôi không thể ở tầng một sao?” Kỷ Du Du lo lắng hỏi nhỏ.

“Không được!” Đường Ân nói dứt khoát: “Tầng một là để tài xế và giúp việc ở, sao cô có thể giành chỗ ở của bọn họ được? Cô như thế là giành bát cơm của người khác, sẽ bị người ta ghét đấy!” Kỷ Du Du càng trở nên lo lắng hơn, hoàn toàn không ngờ ở đây còn có tài xế và giúp việc.

“Ở lầu ba đi, căn phòng bên cạnh phòng tôi có ánh sáng không tệ, cô có thể đi lên xem thử!” Đường Ân nói xong thì kéo cô lên lầu, vừa đi vừa nói: “Dù sao chúng †a học cùng một lớp, thành tích học tập của cô còn tốt, bình thường có thể dạy tôi một chút.” Kỷ Du Du ngẩng đầu, không biết nên nói gì.

“Yên tâm đi, nếu kèm tôi học thì tôi sẽ trả tiền!” Đường Ân ngẫm nghĩ rồi nở nụ cười: “Một tiếng mười tệ, xem như phí dạy kèm!” “Sao có thể thấp vậy được? Tôi đi ra ngoài dạy một tiếng cũng hai trăm tệ đó!” Kỷ Du Du chớp đôi mắt to, nước mắt như sắp chảy xuống.

“Đừng để ý những chỉ tiết này!” Đường Ân cười, đã lên tới lầu ba, chỉ vào phòng ngủ xa xa: “Cô ở phòng đó, bên này là của tôi, đi vào tắm rửa đi, buổi chiều phải đến trường báo tin nữa!” Kỷ Du Du cúi đầu bước chậm qua, trái tim lại ngày càng thấp thỏm.

Căn phòng này quá lớn, khiến cô cảm thấy cực kỳ không quen, cho dù đứng ngay trong phòng cũng vẫn thấy trống trải, càng đừng nói là ngủ ở đây.

Hay là chạy về ký túc xá cho rồi? Cô hơi băn khoăn, đáy lòng không ngừng suy tính.

Đường Ân nào biết Kỷ Du Du đang nghĩ gì, bây giờ mới vừa tắm xong, gọi điện thoại cho Đinh Huyên hỏi thăm tình hình trong trường.

Hình như trường học đã giấu chuyện lần trước đi, chỉ đuổi việc Chủ nhiệm Trương và Lý Minh, những người khác cũng không bị ảnh hưởng gì.

Đường Ân nghe thế, liên tục gật đầu, sau khi nói chuyện một lúc lâu thì cúp máy.

Đường Ân đã báo cảnh sát chuyện Kỷ Du Du bị mất tiền lần trước rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có một câu trả lời rõ ràng thuyết phục, khiến anh có hơi bất ngờ.

Đến gần giữa trưa, Đường Ân dẫn Kỷ Du Du xuống lầu đến thẳng trường.

Hai người vừa bước vào trường thì đúng lúc các sinh viên tan học, cho nên lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt. Đặc biệt là Kỷ Du Du lại đeo mặt nạ mụn mủ lên, đi đến đâu cũng có thể gặp phải vài người quan sát cô.

Đường Ân cũng không hiểu sao cô gái này muốn như thế, chỉ có thể mặc cô tiếp tục.

“Kỷ Du Du? Không phải cô bị cục cảnh sát bắt rồi à? Sao còn đến trường học thế?” Một âm thanh khiến người ta cực kỳ khó chịu đột nhiên vang lên, gần như là la to, lập tức hấp dẫn rất nhiều người xung quanh.