“Chị Lâm!” Đoàn Cẩm Trình phát ra tiếng gào thét, ôm chặt người trong lòng.

Sóng khí bao phủ mấy chục mét xung quanh trang viên nhà họ Đoàn, giống như một ngọn đuốc bị người ta đốt lên, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

“Chị Lâm!” Đoàn Cẩm Trình giống như con sói cô độc, gào thét ầm ï.

Đầu Lâm Nhã Thi đây máu tươi, gương mặt đã bị thiêu cháy đến mức rữa nát, mái tóc như nước bị thiêu rụi, toàn thân nhìn qua không có chút sức lực nào. Tận đến giờ phút này, trong mắt Lâm Nhã Thi mới hiện lên vẻ hoảng sợ.

Loại sóng khí nổ tung này hoàn toàn không phải thứ mà chị ta có thể ngăn cản được.

Đoàn Cẩm Trình ôm Lâm Nhã Thi, mắt đã đỏ lên, xung quanh tràn đầy ngọn lửa giống như mỏ dầu đang bốc cháy, thiêu đốt hừng hực. Bất kể thế nào anh ta cũng không thể tưởng tượng được, những chiếc xe chở hàng tiến vào nhà họ Đoàn kia lại chứa đầy bom và chất dẫn cháy bên trong.

“Đi nhanh lên!” Lâm Nhã Thi cần răng nói.

Đoàn Cẩm Trình vội vàng ôm lấy Lâm Nhã Thị, chui vào chiếc xe con gân nhất, nhanh chóng lái về phía xa.

Két…

Mấy chục chiếc xe từ bốn phương tám hướng xông ra, đuổi theo Đoàn Cẩm Trình.

Đoàn Cẩm Trình nghiến răng, điên cuồng giãm chân ga, những chiếc xe xung quanh đụng vào, khiển xe anh ta bị đâm đến nghiêng trái nghiêng phải, nhưng vẫn không thể không nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

“Đường Ân…” Đoàn Cẩm Trình nghiến răng, điên cuồng gào thét: ‘Anh dám thiêu cháy nhà họ Đoàn của tôi, anh dám làm tổn thương chị Lâm sao? Ai cho anh lá gan đó? Ai cho phép anh làm như thế? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn thây! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cho cả nhà anh chết hết, không còn một ail”

Rầm…

Một chiếc xe con từ bên cạnh xông lên, đâm thẳng vào Đoàn Cẩm Trình.

Đoàn Cẩm Trình mở to hai mắt, xe tránh sang bên cạnh, nhưng mà chiếc xe lao đến kia chạy quá nhanh, Đoàn Cẩm Trình hoàn toàn không thể tránh được.

Hai chiếc xe đâm thẳng vào nhau, mà Lâm Nhã Thi đang ngồi ghế phó lái, thân thể run lên, hai chân bị nghiền ép, trong mắt tràn đầy đau đớn: “A.. “

“Chị Lâm!” Đoàn Cẩm Trình điên rồi.

Rầm…

Phía sau xe lại bị đâm vào lần nữa, thân thể Lâm Nhã Thi bị cuộn vào một góc, trực tiếp bị chen chúc biến thành hình dạng không có quy tắc gì.

“Chị Lâm! Chị Lâm!” Giọng nói của Đoàn Cẩm Trình cũng run lên, khó mà tin nổi nhìn cảnh tượng này. Trước đây khi đến châu Phi, vô tình quen biết được người phụ nữ này, từ đó về sau hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi. Từ trước đến nay Đoàn Cẩm Trình chưa từng che giấu, anh ta hoàn toàn không rời khỏi người phụ nữ này được, nhưng mà lại tận mắt nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt Lâm Nhã Thi tiêu tan từng chút một.

“A..” Đoàn Cẩm Trình rống lên, đau đớn gào thét. Có thế nào anh ta cũng không ngờ được, mấy ngày hôm trước anh ta còn truy đuổi người khác, bây giờ lại bị mười mấy chiếc xe đuổi theo, hơn nữa người phụ nữ mình yêu mến còn chết ngay trước mắt mình.

Trước đây khi anh ta đuổi theo Đường Ân, những lời nói kia vẫn còn đang quanh quẩn bên tai anh ta, thật sự anh ta không ngờ được đến giây phút này, tất cả đều chuyển sang bản thân mình rồi.

Đường Ân ba ngày trước chật vật bao nhiêu, bây giờ Đoàn Cẩm Trình cũng nhếch nhác bấy nhiêu.

Hạt Tử vẫn luôn đi theo, nhìn chiếc xe trước mặt, trong đầu là hình ảnh của một trăm hai mươi ba người trước đây.

Một trăm hai mươi ba người, tất cả đều chết oan uổng như vậy, làm sao có thể quên đi thù hận này được?

“Anh Hạt Tử, Đoàn Cẩm Trình chạy khỏi đường lớn, chạy thẳng đến dưới chân núi rồi…”

Hạt Tử nghe giọng nói vang lên bên tai mình, lạnh lùng đáp lại: “Lái xe đi tìm!”

“Được!” Mọi người đáp lại, lao về phía chân núi.

Vừa nãy trong nháy mắt, Đoàn Cẩm Trình đã xoay vô lăng, vọt thẳng về phía chân núi.

Người này thật sự rất hung dữ.

Cùng lúc đó, ở trong trang viên nhà họ Doãn, lại có thêm bốn người nữa chết đi.

Bốn người này không phải người hầu cũng không phải vệ sĩ, tất cả đều là họ hàng người thân của nhà họ Doãn.

Nhà họ Doãn bây giờ chỉ còn lại Doãn Duệ Hàn và Doãn Canh, còn có Doãn Ngưng Phù bị trói chặt nằm dưới mặt đất.

Doãn Canh sắp phát điên rồi, quỳ một chân xuống đất, gào khóc ầm ï: “Nhà họ Doãn chúng ta xong rồi, xong hết rồi…

Trong mắt Doãn Duệ Hàn tràn đầy vẻ dữ tợn, nắm chặt nắm đấm của mình, nhưng cũng không nói được câu nào.

Toàn thân Doãn Ngưng Phù run rẩy, nỗi sợ hãi chưa từng có lan tràn ra từ tận đáy lòng. Cô ta hoàn toàn không biết, ngay một giây sau, ai là người phải chết, dù sao bây giờ người của nhà họ Doãn, tổng cộng chỉ còn lại có ba người.

Không ai biết được, ngay sau đây sẽ có một lưỡi đao từ đâu đó vươn ra, đâm vào.

lồng ngực mình.

Cộp cộp cộp…

Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, khiến cho người ta nghe thấy vô cùng vang vọng.

Doãn Ngưng Phù mở to hai mắt, giống như biết rằng thần chết đang đến gần, toàn thân bắt đầu co rúm lại: “Đừng mà… Đừng mà..”

Két…

Cửa lớn trang viên nhà họ Doãn bị mở ra, một thanh niên mặc tây phục đứng ở cửa.

“Đừng mà!” Doãn Ngưng Phù đau đớn nhắm hai mắt lại, cảm giác chân mình run rẩy, một cảm giác ấm áp chảy ra giữa hai chân cô ta, mùi khai tràn ngập toàn bộ căn phòng.

“Sợ đến tè ra quần rồi à? Chỉ có chút năng lực ấy thôi sao?”

Doãn Ngưng Phù mở mắt, thân thể lui về phía sau, lúc này mới nhìn thấy người mới đến, người này cao khoảng một mét tám, trên mặt tràn đầy hơi thở tà mị. Khóe miệng anh ta lộ ra vẻ giễu cợt, gương mặt trắng nõn, có điều nhìn qua giống như ma quỷ vậy.

Đây không phải là Đường Ân!

Con ngươi Doãn Ngưng Phù co rụt lại.

“Chậc chậc chậc… Thật sự khiến cho người ta không thể nào hứng thú nổi!”

Đường Diểu nhếch miệng, quay đầu nhìn sang bên cạnh, có mười mấy vệ sĩ cao to khỏe mạnh đứng xung quanh anh ta, bao vây anh ta ở vị trí chính giữa.

“Anh là ai?” Doãn Ngưng Phù run rẩy dò hỏi.

“Tôi à…” Đường Diểu cười cười: “Tôi là người cứu vớt các người!”

“Người cứu vớt chúng tôi sao?” Doãn Canh lập tức đứng dậy.

Đường Diểu khinh thường không thèm liếc mắt nhìn Doãn Canh, xoay người đi ra ngoài cửa: “Mang hết đi!”

Lúc này, hai vệ sĩ bước đến, hạ giọng nói mấy câu gì đó.

Sắc mặt Đường Diểu lập tức tối sầm, cắn răng nói: “Được, có triển vọng lắm! Biết gậy ông đập lưng ông rồi hả? Bảo Đoàn Cẩm Trình đến Mai Viên gặp tôi, chúng ta về trước đi!”

“Được thôi!” Vệ sĩ đáp lại một tiếng.

Trong phòng tối, Đường Ân cũng nhận được điện thoại của Hạt Tử, sau khi nghe xong, sắc mặt trở nên nặng nề.

Lâm Nhã Thí chết rồi, Đoàn Cẩm Trình chạy trốn, người nhà họ Đoàn gần như không còn một ai sót lại, nhà họ Doãn chỉ còn lại có Doãn Duệ Hàn, Doãn Canh và Doãn Ngưng Phù.

Hai nhà này đã hoàn toàn không còn tồn †ại trong thực tế nữa rồi.

“Đúng là may mắn!” Đường Ân nhẹ giọng nỉ non, nhắm hai mắt lại. Ban đầu suy nghĩ của anh cũng là giữ lại nhà họ Đoàn để câu cá, lại không ngờ rằng câu được một Lâm Nhã Thi, mà Đường Diểu lại không ở đó. Nếu lúc đó Đường Diểu đi đến nhà họ Đoàn, có lẽ bây giờ cũng chưa chắc đã sống sót được. Dù sao phần lớn thủ đoạn của Đường Ân đều đặt ở phía nhà họ Đoàn, đều để lại cho Đường Diểu. Còn chỗ Doãn Ngưng Phù, chẳng qua chỉ để lại hai người mà thôi.

“Gọi điện thoại cho Viên Chi Am, bảo cô ta và Hàn Kỳ bắt đầu đi…”

“Được thôi!” Thiện Tuyết Chủ đáp lại.

Lúc này, Viên Chỉ Am đang ở trong tòa nhà cao tầng Vân Đỉnh, ánh mắt nhìn Hàn Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Đường Ân có ý này, không biết tổng giám đốc Hàn có thể đưa ra quyết định được không?”

“Đường Ân nói thật sao?” Hàn Kỳ hơi giật mình.