Liên quan đến chuyện của tập đoàn Doãn Thị và tập đoàn Thượng Thanh, Đường Ân đã từng nghe thấy khi còn ở thành phố Giang. Ban đầu người của tập đoàn Thượng Thanh đến thành phố Giang, một là muốn nhìn xem thành phố Giang có còn đất cho bọn họ cắm rễ hay không, một việc khác là muốn nhìn xem có thể nhờ vả chút quan hệ với Đường Ân hay không. Ai ngờ đánh bậy đánh bạ, thế mà lại gây ra mâu thuẫn với Đường Ân.

Sau lần đó, Vu Quý lợi dụng gia đình Lâm Sở Sở, gắng.

gượng bước vào cao. tầng Kim Dung, người ngoài nhìn vào giống như đã thiết lập được quan hệ với Đường Ẩn, nhưng chỉ có chính bọn họ biết rõ, thật ra Đường Ân đã chán ghét bọn họ rồi. Đường Ân cũng đã cảnh cáo chuyện lần đó, không ngờ rằng lần này tập đoàn Thượng Thanh vẫn đến mời anh?

“Cô thấy thế nào?” Đường Ân nhìn về phía Viên Chi Am.

‘Viên Chi Am cân nhắc nói: “Đều xem ý anh thế nào! Nếu anh muốn làm mấy việc ở Ma Đô, có thể lợi dụng tập đoàn Thượng Thanh, có thể tham gia bữa tiệc buổi trưa.

Nếu anh chỉ muốn giải quyết Đoàn Cẩm Trình xong rồi rời khỏi Ma Đô, như vậy không cần phải cho tập đoàn Thượng Thanh mặt mũi làm gì. Loại người lợi dụng cơ hội như thế này, nếu lần này đồng ý với bọn họ, sau này sẽ còn gặp phải rất nhiều phiền toái nữa…”

Đường Ân gật đầu, suy nghĩ lan man Khu lớn Trung Quốc có ba quản lý, một người quản lý thành phố Giang, Đồng Quân Hựu, bây giờ đã bị Đường Ân tiêu diệt. Một người khác quản lý Ma Đô, Hàn Kỳ, tình huống cũng không sáng sủa, một người khác chính là quản lý thủ đô.

Nếu Đường Ân muốn phát huy được ưu thế của mình trong vấn đề chia phe, ba người quản lý của khu lớn Trung Quốc kia, nhất định phải nắm thật chặt trong tay mới được.

Trong tình huống chưa biết rõ ý đồ của Hàn Kỳ, quả thật có thể lợi dụng tập đoàn Thượng Thanh này một chút “Quay về nói với bọn họ, trưa nay tôi sẽ đến!” Đường Ân gật đầu, nói với Hạt Tử.

“Vâng!” Hạt Tử xoay người rời đi.

Đường Ân mỉm cười rồi nhìn xuống tài liệu, tiếp tục nghiên cứu ba tập dòng họ lớn ở Ma Đô.

Đến gần trưa, đội xe xuất phát từ trang viên Vân Đỉnh, lái thẳng về phía trang viên của nhà họ Điền.

Lần này đến, Đường Ân cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, đơn giản là muốn xem tình hình của Ma Đô thế nào thôi, mặt khác cũng không ôm chút suy nghĩ nào về việc.

cảnh cáo nhà họ Điền.

Xe không lái thẳng qua khu vực thành phố mà đi vòng quanh đường cao tốc, chạy thẳng đến mục tiêu.

Trên xe, Viên Chi Am giới thiệu đơn giản tình huống của tập đoàn Thượng Thanh, tập trung giải thích về mấy xí nghiệp có qua lại với tập đoàn Doãn Thị và tập đoàn Thượng Thanh.

Mấy xí nghiệp này bao gồm nguồn năng lượng mới và tài liệu bảo vệ môi trường, đều là những nền công nghiệp được ưa chuộng nhất hiện nay.

Đường Ân gật đầu ghi nhớ rồi khép tài liệu lại.

Tuy ở Ma Đô, tập đoàn Thượng Thanh vẫn kém hơn ba dòng họ lớn, nhưng cũng được coi là có chút danh tiếng.

Bên dưới ba dòng họ lớn, có khoảng bảy, tám dòng họ nhỏ hơn một chút, nhưng dòng họ này được mệnh danh là tám gia đình lớn. Trong tám gia đình lớn này, ngoại trừ nhà họ Điền mà Đường Ân đã biết ra, còn có nhà họ Hàn của Hàn Kỳ, cũng là một trong số hàng ngũ đó. Có điều Hàn Kỳ không tập trung vào nhà họ Hàn, mà dành nhiều công sức đầu tư cho nhà họ Đường hơn.

Đoàn xe chậm rãi lái vào trang viên, đã có thể nhìn thấy bên ngoài trang viên, mấy người nhà họ Điền đứng bên ngoài, cả đám người cung kính như con chim cút.

Khi đoàn xe dừng lại, Hạt Tử mở cửa xe rồi mời Đường Ấn ra ngoài.

Điền Chấn Trung đi đầu, trên người mặc bộ Tuxedo khá long trọng, bên cạnh là vợ ông ta, hai anh em Điền Vĩ và Điền Nhụy đi theo sau, về phần Vu Quý bên cạnh, chẳng qua chỉ có tác dụng làm một người dẫn đường.

“Cậu Đường, chào mừng cậu đến đây! Có cậu thì nơi này mới được hưởng một chút vẻ vang!” Lời nói của Điền Chấn Trung rất khách sáo, nụ cười trên mặt không nhạt không tươi mà vừa phải. Lại không thấy sự tâng bốc quá mức, cũng không quá mức nhún nhường.

“Mời vào trong…”

Đường Ân gật đầu, dẫn theo Viên Chi Am và Hạt Tử, một đường đi thẳng vào trong trang viên.

Bữa tiệc thường tổ chức vào buổi tối, cho nên buổi trưa thường kém long trọng. Nhưng mà nhà họ Điền hoàn toàn khác hẳn, giữa buổi trưa vẫn tổ chức bữa tiệc cực.

kỳ linh đình, rõ ràng vì đón tiếp Đường Ân.

Khi Đường Ân bước vào, ánh mắt quét qua bên trong một vòng, nhẹ nhàng gật đầu.

“Bên này… Điền Chấn Trung tự mình dẫn đường.

Đường Ân đi theo đằng sau, hai anh em Điền Vĩ và Điền Nhụy chỉ có thể nhìn ba mình giống như một con chó già, mất hết kiêu ngạo và nghiêm túc ngày xưa, lúc này chỉ có thể làm chuyện mà Vu Quý nên làm.

Trong lòng hai anh em đều cảm thấy khó chịu, nhưng có thể làm thế nào được chứ?

Điền Nhụy quay đầu nhìn anh trai, có thể nhận ra không cam lòng trên mặt Điền Vĩ, cũng có thể nhận thấy vẻ tức giận, dù sao cô ta cũng có tâm trạng như vậy, cũng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

“Chúng tôi cũng không biết khẩu vị của cậu Đường, cho.

nên chỉ có thể nghiêng về khẩu vị thành phố Giang một chút, xin cậu đừng phiền lòng… Điền Chấn Trung vừa đi, vừa khom người nói: “Cậu Đường lần đầu đến Ma Đô, có thể có một số người còn phải làm quen, tôi cố tình mời mấy người bạn tốt đến, nếu ngày thường có chuyện gì, có thể thoải mái dặn dò!”

“Dặn dò thì thôi đi, dù sao tôi và ông cũng vừa mới quen!” Đường Ân dừng bước, ánh mắt lại liếc thấy một người.

“Sao vậy được chứ!” Điền Chấn Trung cười gượng mấy tiếng: “Cậu Đường, giới thiệu với cậu mấy nhân vật ở Ma Đô, vị này là ông Dương Văn Sơn của tập đoàn Thiên Lân, vị này là Diệp Duy Hạo của tập đoàn Nhũ Sơn… Còn vị này không phải, là nhà đầu tư từ thủ đô đến Ma Đô, tên là Kỷ Việt Sam…”

Đường Ân nở nụ cười rồi bắt tay từng người một.

Sau khi giới thiệu xong, Đường Ân cũng có chút ấn tượng với Diệp Duy Hạo, vì người này có chút quan hệ với Diệp Khiêu Tuyết. Còn vị Kỷ Việt Sam kia, Đường Ân chưa từng nhìn thấy trong †; u, có điều nếu Điền Chấn Trung đã nói là người từ thủ đô đến, có lẽ không thuộc giới xã giao Ma Đô.

“Cậu Đường, bên này…” Điền Chấn Trung giới thiệu xong, chỉ vào một chỗ ngồi bên cạnh.

“Không cần!” Đường Ân phất tay, trên mặt lộ vẻ lạnh nhạt: “Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, ông có thể cho.

tôi cái gì, tôi có thể cho ông cái gì, trao đổi đơn giản là được, không cần làm ra những lễ nghi phức tạp như thế này!”

Sắc mặt Điền Chấn Trung cứng đờ, Điền Vĩ sau lưng âm thầm nắm chặt tay.

“Anh Đường, ông chủ Điền đã nhún nhường như vậy, anh lại chẳng để vào mắt chút nào, có phải hơi quá rồi không?” Kỷ Việt Sam đứng dậy, trên mặt nở nụ cười, mím môi nhìn Đường Ân: “Chúng tôi biết rõ có thể anh là nhân vật lớn, sau lưng có thể có rất nhiều người tài giỏi, có điều chuyện như lễ phép này, cũng nên có qua có lại chứ?”

“Ồ? Nói như vậy, anh đang nói tôi không hiểu phép tắc.

sao?” Khóe miệng Đường Ân dần dần nhếch lên.

“Vậy thì cũng chưa đến nỗi… Chẳng qua là cảm thấy, hình như anh đang quá đề cao bản thân mình thì phải?”

Kỷ Việt Sam có ý chữa vào nói.