Thẩm Từ Vũ ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Đức Hữu.

Vương Đức Hữu tiếp tục nói: “Ý của tôi rất rõ ràng, loại người như vậy chỉ muốn leo lên nhà họ Thẩm của các ông thôi! Đã nửa tiếng trôi qua rồi, có khi chẳng còn bao.

lâu nữa Hàn Lâm sẽ tắt thở đấy!”

Thẩm Từ Vũ càng nghe càng tức giận, phẫn nộ đứng dậy.

“Chuyện này: cũng Íà do ông b&iẾ lòng lin Noo nniẾt,, theo ý tôi, cứ bảo anh ta cút đi, thậm chí còn có thể báo cảnh sát bắt anh ta luôn! Đây là vì việc cá nhân mà âm mưu giết người… Loại người như vậy, tôi cũng không dám tưởng tượng hàng ngày anh ta đã lừa gạt bao nhiêu người, đã hại bao nhiêu người!” Vương Đức Hữu càng nói càng tức giận, hận không thể giậm chân mắng chửi điên cuồng.

Người nhà họ Thẩm nghe thấy lời này, sảc mặt càng ngày càng nặng nề, nhất là bà Thẩm, bà siết chặt tay khi nghe đến đây.

“Nếu cậu ta thật sự chí muốn leo lên nhà họ Thẩm chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu tai”

Thẩm Từ Vũ lạnh lùng nói.

Két…

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Đường Ân từ bên trong đi ra.

“Đường Ân, thế nào rồi?” Bà Thẩm vội vàng đứng dậy, gương mặt lộ vẻ mong chờ.

“Không có vấn đề gì nữa rồi!” Đường Ân thở phào nhẹ nhõm.

“Không có vấn đề gì nữa sao?” Vương Đức Hữu sửng sốt một lát, trong mắt tràn đầy nụ cười chế nhạo: “Này anh, anh có biết anh đang nói gì không đấy?”

Đường Ân nhíu mày, trong mắt tràn đầy ý lạnh.

“Đường Ân, thật sự không sao rồi sao?” Giọng nói bà Thẩm hơi run rẩy.

Đường Ân nhẹ nhàng gật đầu: “Quả thật là không có chuyện gì nữa, có điều vẫn phải kê đơn cho anh ấy, để người bệnh uống vào mới có thể hoàn toàn loại bỏ được.

chất độc trong cơ thể anh ta! Dựa theo ý của ông Hồ, hẳn là Hàn Lâm đã có ý thức rồi, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi!”

“Không thể nào! Anh có biết đây là chất độc gì không hả?” Vương Đức Hữu giận dữ, chỉ Đường Ân: “Cả đời tôi chưa từng nhìn thấy chất nào khó giải đến như vậy, anh nói không có việc gì là không có việc gì được sao?”

Thân thể Thẩm Từ Vũ cũng run lên, không ngờ được thế mà lại không có chuyện gì rồi sao?

“Có phải không có việc gì hay không, anh tự đi vào kiểm tra một lượt, chẳng phải sẽ biết ngay sao?” Đường Ân liếc mắt nhìn Vương Đức Hữu.

Vương Đức Hữu lập tức đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, ánh mắt nhìn ra phía xa, mà lúc này người nhà họ Thẩm cũng đã phản ứng lại, vội vàng đi theo sau lưng Vương Đức Hữu, vội vàng bước vào phòng bệnh.

Trong phòng phẫu thuật vẫn thoang thoảng mùi máu †anh, có điều vẫn ở trong phạm vị mọi người có thể chịu đựng được.

Thẩm Hàn Lâm nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã không còn xanh đen như trước, thay vào đó là vẻ tái nhợt.

Sắc mặt tái nhợt này là do mất máu quá nhiều mà dẫn đến, nếu không xem xét đến việc truyền máu, thì sau này.

chỉ có thể dùng các thực phẩm giàu chất dinh dưỡng để bồi bổ, mới có thể khiến anh ta hoàn toàn khôi phục được.

“Hàn Lâm…” Bà Thẩm nhìn thấy bộ dạng Thẩm Hàn Lâm, nước mắt lập tức chảy xuống, run rẩy bước lên.

Tuy rằng sắc mặt Thẩm Hàn Lâm tái nhợt, nhưng mà so với màu xanh đen sau khi trúng độc vừa nãy, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Đây tuyệt đối không phải là biểu hiện sau khi trúng độc, mà là sự suy yếu.

Suy yếu so với trúng độc, không biết đã tốt hơn đến mấy lần.

“Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ? Sao có thể chứ?” Sắc mặt Vương Đức Hữu hoàn toàn thay đổi: “Rõ ràng anh ta đã trúng độc… Không thể nào!”

“Bác sĩ Vương, ông không muốn anh trai tôi khỏe lên sao?” Thẩm Như Hinh tức giận trừng mắt nhìn Vương Đức Hữu.

“Không… Không phải! Tôi tuyệt đối không có ý này!” Sắc mặt Vương Đức Hữu nhanh chóng thay đổi, lộ ra nụ cười lúng túng, không thành thật nói: “Có thể khỏe lên được, trong lòng tôi chắc chắn cũng rất vui mừng!”

Thẩm Từ Vũ bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo: “Tôi vẫn nhớ chuyện ông nói sẽ trồng cây chuối ăn phân đấy!”

Thân thể Vương Đức Hữu cứng đờ: “Vừa nấy tôi chỉ nhất thời lỡ miệng…”

“Tôi thấy không giống như lỡ miệng đâu nhỉ!” Thẩm Như Hinh hừ nhẹ.

Thẩm Từ Vũ nhìn chằm chằm Vương Đức Hữu, nhìn đến mức trán ông ta thấm ra mồ hôi lạnh, rồi mới hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Đường Ân.

Tình huống của Thẩm Hàn Lâm chuyển biến tốt đẹp, với ông ấy mà nói là một chuyện cực kỳ vui mừng, nhưng mà bây giờ ông ấy gặp phải rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, nhất thời không thể tiếp tục ở lại trong phòng phẫu thuật được.

Bà Thẩm gục xuống trên người Thẩm Hàn Lâm, nhẹ nhàng lau khóe mắt.

Thẩm Như Hinh ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Đường Ân, trong mắt lộ ra vẻ khác thường, mà hai vợ chồng Thẩm Như Mẫn và Lương Thành vẫn luôn im lặng, không biết nên nói cái gì.

“Bà Thẩm, nếu không còn việc gì nữa thì cháu đi trước đây!” Đường Ân đứng bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi bà Thẩm.

“Được! Được! Tiểu Đường, lần này thật sự rất cảm ơn cháu, đợi sức khỏe thím tốt hơn rồi, thím sẽ nấu món ngon cho cháu… Bà Thẩm lau nước mắt trên khóe mắt, cam đoan một cách chắc chắn.

“Được!” Đường Ân hé miệng cười, trong lòng thật sự rất VUÍ.

Đường Ân đi ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy khi mình làm chuyện này, †âm trạng cũng cực kỳ vui vẻ.

Thẩm Như Hinh đi theo ra ngoài, muốn nói cảm ơn gì đó, nhưng mà còn chưa nói ra khỏi miệng, làm thế nào.

cũng không nói thành lời được, chỉ có thể miễn cưỡng dùng gương mặt cứng đờ nói một câu: “Hôm khác mời anh ăn cơm!”

Đường Ân nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, mỉm cười rồi Xoay người rời đi.

“Này, anh có ý gì hả?” Thẩm Như Hinh nhìn bộ dạng Đường Ân, hơi tức giận giậm chân chất vấn.

Đường Ân đi xa lắm rồi, hình như đã bước vào thang máy.

“Có gì hay mà ra vẻ chứ!” Thẩm Như Hinh oán giận quay.

đầu, đi về phía phòng phẫu thuật, khi đến gần phòng.

phẫu thuật lại đột nhiên xoay người lại, đi sang căn phòng bên cạnh.

Gõ cửa phòng, Thẩm Như Hinh đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, sải bước dài đi tới.

“Tình huống ổn định chưa?” Thẩm Từ Vũ không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, thỉnh thoảng lại nhíu mày.

“Ổn định rồi! Đường Ân… cũng đi rồi!” Thẩm Như Hinh cảm thấy kỳ quái nói.

“Đi rồi sao?” Thẩm Từ Vũ hơi sững sờ, dường như trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Vâng, vừa mới đi rồi!” Thẩm Như Hinh nói.

Thẩm Từ Vũ gật đầu, đuổi Thẩm Như Hinh ra ngoài.

Đi rồi sao?

Thăng ranh này có ý gì?

Dựa theo suy nghĩ của Thẩm Từ Vũ, Đường Ân giúp nhà họ Thẩm một chuyện lớn như vậy, làm sao có thể nói đi là đi được chứ? Chẳng lẽ không định thừa cơ hội này, †ạo mối quan hệ với nhà họ Thẩm, mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất từ nhà họ Thẩm hay sao?

Đi rồi là sao?

Thẩm Từ Vũ chậm rãi ngồi xuống, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ chế giêu.

Đây là định thả dây dài, câu cá lớn? Để mình thiếu nợ anh ta càng nhiều, sẽ càng làng thu hoạch được nhiều lợi ích hơn nữa từ chỗ này sao? Nếu quả thật có suy nghĩ này, vậy e rằng anh ta phải thất vọng thôi!

Sau khi Đường Ân ra khỏi bệnh viện, trăng đã lên đến đỉnh đầu, sau khi liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm rồi.

Giờ này chắc Kỷ Du Du cũng nên tan làm rồi chứ?

Đường Ân cười chua xót, nhớ lại dáng vẻ Kỷ Du Du cố gắng mấy ngày nay, thật sự cảm thấy hơi đáng yêu. Lên xe, cùng Hồ Tùng đi thẳng về phía biệt thự.

Lúc này, Kỷ Du Du chưa tan làm.

Mấy ngày qua Đổng Phi Phi huấn luyện cô vô cùng đúng chỗ, hơn nữa Đổng Phi Phi có thể cảm giác được rõ ràng, Kỷ Du Du vốn dĩ không cần kiểu huấn luyện này, lập tức tiếp nhận công việc cũng sẽ không có vấn đề gì.

Điều này khiến cô ta vô cùng khó hiểu, tại sao chủ nhiệm Trương cứ luôn miệng nói Kỷ Du Du có vấn đề, nhất là hôm nay còn nói với cô ta, bảo cô ta ở lại muộn một chút trông chừng Kỷ Du Du.

Sau khi nhìn thấy Kỷ Du Du viết xong, Đổng Phi Phi đọc qua một lượt, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Chẳng qua vừa nghĩ đến yêu cầu của chủ nhiệm Trương, Đổng Phi Phi lại cảm thấy khó xử.

“Du Du, chúng ta trò chuyện được không?” Đổng Phi Phi thật sự không tìm ra được chút khuyết điểm nào nữa, chỉ có thể cười khẽ dò hỏi.

“Được!” Kỷ Du Du không tức giận chút nào.

Đổng Phi Phi thầm thở dài trong lòng, biết rõ đây thật sự là một cô gái tốt, cho dù huấn luyện đến tận mười giờ đêm, thế mà lại không hề có một chút buồn bực nào.

Lúc này, dưới tầng cấu trúc của tòa nhà giáo dục, một chiếc xe BMW chậm rãi ngừng lại.

Chủ nhiệm Trương từ trong xe bước ra, ngẩng đầu nhìn †hoáng qua, sau đó nhìn em họ từ ghế lái phụ bước xuống, cười nói: “Chị cố tình bảo cô ta ở lại, đợi lát nữa em đưa cô ta về nhài”