Kỷ Du Du đang thích thú nhìn thứ trên tay mình.

Thứ như vòng tay thường rất có ý nghĩa tượng trưng, tuy trên ý nghĩa nào đó thì nó không bằng nhãn, nhưng cũng có thể nói lên tấm lòng của Đường Ân với cô.

“Ồ… Đây không phải thứ khố rách áo ôm khi nãy à? Sao? Bỏ bao nhiêu tiền mua cái hàng loại hai này thế?” Thẩm Như Mẫn quan sát một lượt, ánh mắt tràn đầy khinh thường, nhưng cô ta có thể cảm nhận được, dường như thứ Kỷ Du Du đeo trên tay không phải hàng dởm.

Kỷ Du Du buông tay xuống, tức giận kéo cổ †ay của Sầm Hạ, nhưng vẫn cố nén giận.

“Tôi đang nói chuyện với cô đó, cô có thái độ gì vậy?” Thẩm Như Mẫn trừng Kỷ Du Du một cái.

Kỷ Du Du cố lấy can đảm, vừa định lên tiếng, Tiểu Sầm Hạ đã không vui nói: “Anh tôi đã tiêu mấy triệu đấy, đây cũng không phải hàng loại hai, đây là đồ tốt nhất trong tiệm!”

“Mấy triệu? Đồ tốt nhất trong tiệm?” Thẩm Như Mẫn trợn to mắt, vẻ mặt lố lăng: “Ha ha ha… Chỉ dựa vào các người mà mua được đồ tốt nhất trong tiệm hả? Em gái đang nói đùa sao?”

“Chúng tôi không nói đùa!” Kỷ Du Du cổ lấy can đảm đáp lại.

“Ha ha ha..” Thẩm Như Mẫn cười phá lên, cười đến ngửa tới ngửa lui, lớn tiếng nói với người xung quanh: “Mọi người tới đây xem thử đi, người này nói cô ta mua cái vòng trên tay với giá mấy triệu bạc, là đồ tốt nhất rong tiệm! Mọi người cảm thấy có phải hơi buồn cười không?”

“Không có tiền còn giả vờ giả vịt ở đây?

Tiêu mấy triệu, cô có biết mấy triệu là bao nhiêu không?” Lương Thành bĩu môi nói Lúc này, người xung quanh đều đưa mắt lại đây, ngạc nhiên nhìn Kỷ Du Du.

Kỷ Du Du ăn mặc rất bình thường, Sầm Hạ cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy hai người không thể xem như giản dị, nhưng hoàn toàn không giống người giàu có.

Người như vậy có thể bỏ mấy triệu mua.

một cái vòng tay ư?

“Giả đúng không.”

“Đúng rồi, sao có thể tiêu mấy triệu được?”

“Nhìn màu sắc cũng không được tốt lắm..”

Xung quanh vang lên giọng nói châm chọc.

Kỷ Du Du tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thoáng chốc không biết nên phản bác thế nào, kéo Sầm Hạ đi đến chỗ trả tiền.

“Đừng đi chứ!” Thẩm Như Mẫn thấy cô muốn đi thì lập tức sáp đến gần, kéo cổ tay cô lại, cười nói: “Cô đã nói thứ này của mình giá trị bạc triệu, vậy đưa ra cho mọi người xem thử đi? Chiếc nhẫn này trên tay.

tôi cũng mới chỉ chín trăm mấy nghìn mà thôi, vòng tay của cô lại có giá mấy triệu ă?

Kỷ Du Du bị chặn đường, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

“Mọi người nhìn đi, chiếc nhẫn này của tôi là vừa mới mua ở đây, biên lai còn đang.

nằm trong tay tôi này!” Thẩm Như Mẫn vừa nói vừa giơ biên lai trong tay lên, châm chọc: “Đây là thứ không thể làm giả đượ!

cCái của tôi phẩm chất như thế cũng chỉ có chín trăm nghìn, chiếc vòng trên tay cô ta lại có giá mấy triệu, mọi người thấy có thể không?”

Mọi người đưa mắt nhìn sang, thấy biên lai của Thẩm Như Mẫn, thật sự là biên lai chín trăm nghìn. Hơn nữa thứ trên tay cô ta nhìn cũng tươi đẹp hơn.

Người xung quanh càng khinh bỉ Kỷ Du Du và Sầm Hạ hơn.

“Cái của chúng tôi vốn có giá mấy triệu…”

Sầm Hạ không phục đáp trả “Bưồn cười..” Thẩm Như Mẫn ghét bỏ bĩu môi: “Còn tận mấy triệu à, mau cút đi, ở nơi này chỉ mất mặt thêm thôi!”

Kỷ Du Du cực kỳ phẫn nộ, nhưng tố chất tốt đẹp khiến cô không thể nói gì.

“Còn không chịu đi? Ở lại đây cho mất mặt thêm à?” Lương Thành cũng khinh thường phất tay, ra vẻ xua đuổi: “Người bây giờ đúng là quá ham hư vinh, mình không có tiền thì thôi, còn mua thứ mấy đồng tiền giả thành mấy triệu..”

“Đợi đã..”

Lúc này, có một người đàn ông đi ra từ trong đám người, khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi. Khuôn mặt ông ấy góc cạnh rõ ràng, trên trán đã có chút gió sương, ánh mắt cũng có vẻ mỏi mệt.

Mọi người đưa mắt nhìn ông ấy, ngay cả Kỷ Du Du và Sầm Hạ cũng dừng chân.

“Thật ngại quá, tôi là một nhà giám định châu báu, nếu thật sự có giá trị lớn như vậy, thì chắc chản sẽ không nhìn lầm đâu! Cô.

gái này, không biết có thể cho tôi xem thử vòng tay của cô không? Yên tâm, nếu thật sự có giá trị lớn như thế, tôi nhất định sẽ cực kỳ cẩn thận!”

Kỷ Du Du ngơ ngác, không muốn lắm, dù sao đây là quà Đường Ân tặng cô, cô cũng không muốn để người khác tuỳ ý xem xét.

“Sao hả? Ngay cả đưa xem cũng không dám à, sợ là giả hả?” Thẩm Như Mẫn cười nhạo.

“Ai nói chúng tôi không dám?” Sầm Hạ vẫn không phục, kéo cổ tay Kỷ Du Du: “Chị Du Du, cho ông ấy xem thử đi, chúng ta không sợi”

“Được thôi!” Kỷ Du Du tháo vòng tay xuống, để vào tay người đàn ông kia.

Người đàn ông này cực kỳ cẩn thận nhận lấy, ngón tay nhẹ nhàng ma sát bên trên, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.

Thẩm Như Mẫn cười lạnh nhìn cảnh này, chỉ đợi ông ấy nói là giả, cô ta sẽ lập tức qua đó châm chọc ngay.

Người xung quanh cũng thoáng chốc trở nên im lặng, vẫn luôn nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

“Đây là… thật!” Ông ấy cẩn thận cảm nhận một lượt, hơi khó tin ngẩng đầu: “Thứ này là thật! Nếu ra giá, ít nhất cũng gần bốn triệu!”

“Cái gì?”

“Thật à?”

“Hơn bốn triệu á?”

Người xung quanh thoáng chốc thay đổi sắc mặt, khó tin nhìn cảnh này.

“Sao có thể là thật được?“ Thẩm Như Mẫn ngơ ngác trong chốc lát rồi vội vàng tỉnh táo lại, quát to: “Cuối cùng ông có biết nhìn không thế? Thứ này sao có thể là thật được? Nếu cái kia của cô ta là thật, vậy cái trên tay tôi thì sao? Bốn triệu? Ông lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?”

“Cái này..” Người đàn ông trung niên cười cười, xòe hai tay: “Thật ra thủ công, ngọc và phẩm chất màu sắc của cái vòng này đều là hàng tốt nhất, có lẽ ở đây ngoài báu vật trấn tiệm là ‘Ngây Thơ của bọn họ, thì không có thứ nào sánh bằng được đâu..”

Cái này…

“Không thể nào?” Thẩm Như Mẫn run lên, vội vàng tháo nhân trên ngón tay xuống: “Nếu cái của cô ta hơn bốn triệu, vậy có phải cái của tôi tới mười triệu luôn không?

Cuối cùng ông có biết nhìn không vậy?”

Lương Thành ở bên cạnh thấy cảnh này, sợ tới mức vội vàng kéo cổ tay Thẩm Như Mẫn: “Em làm gì vậy? Rõ ràng người này không biết gì cả, chỉ giả vờ ở đây thôi, đồ.

của chúng ta quý giá như thế, sao có thể đưa cho ông ta được?”

Thứ này là hàng giả đến không thể giả hơn, sao Lương Thành có thể cho người ta xem chứ?

Lúc này Thẩm Như Mẫn cũng tỉnh táo lại, chán ghét nhìn người đàn ông kia: “Đúng là đồ không có mắt nhìn, còn giả vờ giả vịt ở đây, đừng nói cô ta bỏ mấy chục tệ thuê ông đến khoác lác nhé!”