“Đúng thế!” Trên đôi môi son tươi đẹp của Tiết Bạch hơi hiện lên nụ cười, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp. Nhưng bên trong sự xinh đẹp này lại mang theo ý lạnh khiến da đầu người khác run lên.

Sắc mặt Doãn Ngang trở nên nặng nề, ánh mắt chớp loé, dường như đang nhanh chóng suy nghĩ.

“Yên tâm, chuyện này là chuyện tốt với các người, cũng là chuyện tốt với tôi..” Tiết Bạch mím môi, sau đó lạnh giọng: “Cậu ta mở tiệm đồ ngọc, đúng lúc tôi cũng làm đồ nị giữa tôi và cậu n thƒnhất/hft không thể để cậu ta thành công được! Ánh mắt Doãn Ngang rất nặng nề, nặng nề đến đáng sợ.

“Nếu không có can đảm này, vậy các người lại tìm cửa hàng khác đi, có lẽ vẫn còn cái hợp với các người!” Tiết Bạch thấy anh ta chần chừ thì xoay người muốn đi.

“Đợi đã!” Nét mặt Doãn Ngang u ám, vội vàng nói: “Nếu thành công thì cửa hàng sẽ là của chúng tôi..” “Không thành vấn đề.. Tiết Bạch nở nụ cười, tán thưởng nhìn Doãn Ngang.

Anh ta đứng lên, kéo tay Diệp Khiêm Tuyết, đi vào chỗ.

sâu bên trong hội trường với Tiết Bạch.

Đường Ân hoàn toàn không biết trong thời gian một hai câu nói đã có một âm mưu độc ác nhằm vào mình hình thành trong lòng người khác rồi! Lúc này anh đã dẫn Bùi Nhược ra khỏi hội trường, sau khi vào bãi đỗ xe, hai người nhanh chóng lên xe.

Lúc này Bùi Nhược còn đang tươi cười, chị ta cảm thấy chuyện khi nãy thật sự rất buồn cười.

Lái xe ra khỏi hội trường, xuyên qua thành phố Giang phồn hoa, tựa như một ngọn lửa xinh đẹp chạy về phía đại học Thành phố Giang.

Đường Ân đưa mắt nhìn ra ngoài, hoàn toàn không dám.

nhìn Bùi Nhược quá nhiều. Anh cảm thấy nếu mình nhìn nhiều, trong lòng sẽ có chút cảm giác tội lỗi. Cảm giác.

tội lỗi này bắt ngưồn từ Kỷ Du Du, tuy không phải quá nhiều, nhưng vẫn lượn lờ không tan trong lòng anh.

“Cậu đoán… Tập đoàn Doãn Thị có rời khỏi thành phố Giang không?” Bùi Nhược trêu ghẹo nói.

“Không biết..” Đường Ân lắc đầu, trong lòng lại cho rằng chưa chắc Tập đoàn Doãn Thị sẽ rút đi. Dù sao chuyện kêu gọi đầu tư, rất nhiều ngành trong địa phương đều sẽ bật đèn xanh, cho tài nguyên, thậm chí còn giảm bớt một phần thuế thu nhập. Những nhà đầu tư kia suy nghĩ thiệt hơn xong mới đưa ra quyết định đầu tư, rất ít có người sẽ rời khỏi.

Vậy tôi hỏi cậu, cậu có sợ Tập đoàn Doãn Thị không?” Bùi Nhược hỏi như có như không.

“Không biết!” Đường Ân nhếch môi.

Bùi Nhược hơi bất mãn: “Vậy mấy cửa hàng kia cậu tính toán thế nào?” “Không biết!” Đường Ân lại nói.

“Sao cái gì cậu cũng không biết thế?” Bùi Nhược trợn trắng mắt với anh.

Đường Ân nhếch môi, không đáp lại.

Người phụ nữ này không dễ trêu vào.

Lần đầu tiên khi gặp mặt, chị ta còn cung kính được một chút, sau này lại đùa giỡn một cách rõ ràng. Theo phân loại của Đường Ân, mình trên chuyện tình cảm nam nữ.

chắc chắn là cấp Bạc, còn người trước mặt chính là Cao Thủ, anh không cho rằng mình là đối thủ của chị ta, cho nên dứt khoát im miệng, tránh nói nhiều sai nhiều! Bùi Hạc hiểu ra, hé miệng nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần: “Tôi cảm thấy cậu đang sợ tôi…

“Làm gì có?” Đường Ân nghiêng đầu tỏ vẻ khó tin.

*V¡ sao cậu lại sợ tôi?” Chị ta cười ha hả.

Anh đỏ mặt: “Đường Ân tôi trước giờ chưa từng sợ ai cả…

Xe dừng lại trước cổng biệt thự, Đường Ân đẩy cửa xe ra.

“Đường Ân..” Bùi Nhược kêu một tiếng, cười tủm tỉm nhìn anh: “Khi nãy tôi nói với anh tôi..” “Nói cái gì?” Đường Ân hơi sửng sốt.

“Tôi nói anh sờ tôi..” Chị ta cười ha hả, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.

Anh hơi hoảng hốt, tiện tay đóng cửa xe lại, trong lòng lại có cảm giác chột dạ vội vàng nhìn một cái lên lầu biệt thự, iu xìu đi về phía cửa.

Bùi Nhược nhìn bóng lưng rời đi của Đường Ân, ngồi trên xe một lúc lâu, thở dài khe khẽ một tiếng, đáy lòng hơi khó chịu quay đầu xe chạy về nhà mình.

Trên lầu ba của biệt thự, Kỷ Du Du mặc áo ngủ Pikachu, trong đôi mắt to tràn đầy kích động, vội vàng kéo rèm cửa sổ lên, nói vào tai nghe: “Về rồi, anh ấy được người phụ nữ kia đưa về rồi…” “Có phụ nữ đưa anh ấy về hả?” Trong tai nghe vang lên giọng nói của Mạnh Quán.

“Ừm!” Kỷ Du Du gật đầu, cũng không biết trong lòng cô đang có cảm giác gì nữa.

Mạnh Quán im lặng một lúc, sau đó nói: “Du Du, chuyện này là anh Đường Ân sai, cậu nhất định phải chất vấn anh ấy. Có bạn gái rồi thì nên ít tiếp xúc với người khác.

phái hơn, anh ấy làm như thế là không đúng! Cậu nghe tớ, phải đi chất vấn anh ấy, mới có thể để lộ rõ địa vị bạn gái của cậu!” Kỷ Du Du hơi hoảng hốt: “Thật sao…” “Đúng! Cậu nhất định vào nắm chặt anh Đường Ân trong tay, không thể cho bất kỳ ai có cơ hội được!” Mạnh Quán trong điện thoại nói.

“Chất vấn thế nào đây?” Cô ta hơi hồi hộp hỏi.

“Cậu đứng trước cửa hỏi anh ấy đi đâu..” Mạnh Quán cổ vũ nói: “Nếu anh ấy không trả lời được, cậu cứ không cho anh ấy vào nhà!” “Ừm… ừm..” Kỷ Du Du gật đầu, vội vàng chạy xuống lầu, lúc chạy tới nửa đường mới phát hiện mình đi chân trần.

Ngón chân trắng nõn như ngọc Dương Chi, nhìn qua cực.

kỳ xinh xắn.

Lúc này Đường Ân đã vào nhà rồi, cô ta cũng không còn thời gian mang dép nữa, cho nên vội vã chạy xuống dưới lầu.

Đường Ân mới bước vào nhà đã nhìn thấy Kỷ Du Du mặc.

đồ ngủ Pikachu đứng trên chỗ đầu cầu thang, khiến anh hơi ngạc nhiên.

Cô hơi hoảng hốt, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chất vấn ai cả, đột nhiên bảo cô chất vấn anh khiến cô hơi không quen. Nhưng Mạnh Quán nói đây mới là chuyện một người bạn gái phải làm, cho nên cô phải chất vấn thôi.

“Anh..” Kỷ Du Du cố thêm can đảm, nâng cánh tay của mình lên chỉ vào Đường Ân.

“Anh?” Đường Ân sửng sốt: “Anh thế nào?” “Anh… anh đi đâu? Anh nói xem anh vừa đi đâu?” Kỷ Du Du cố hết sức lớn giọng, nhưng vẫn không đủ sức lực.

như cũ. Chẳng những không có dáng vẻ lên mặt quát người, ngược lại còn hơi đáng yêu. Hơn nữa lúc nói ra những lời này, sắc mặt cô lập tức đỏ lên, còn không dám nhìn vào mắt Đường Ân.

Anh nhìn dáng vẻ này của cô gái nhỏ, cảm thấy hơi buồn cười, sải bước đi lên, hay tay đỡ lấy bả vai Kỷ Du Du, sau đó nghiêng đầu, đột nhiên hôn lên môi cô.

Kỷ Du Du nhìn thấy khuôn mặt ngày càng gần kia, đôi mắt trừng to, cảm thấy trong đầu ầm một tiếng rồi trở nên trống không.

Làm gì vậy? Anh muốn làm gì vậy?